“Ngô Minh!” Ngô Minh nhìn Tích Hi, kiểu tự giới thiệu bản thân này có chút kỳ quái, ít nhất Ngô Minh nghĩ vậy, nhưng anh phải làm như vậy, bởi vì trên thế giới này Tích Hi và anh ta không quen biết nhau.
"Sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau. Mà này, anh thoát khỏi lũ người sắt truy sát rồi sao? Chỗ này là ở đâu vậy? Sao vừa rồi em lại nhìn thấy người da đen." Lúc này Tích Hi hỏi, Ngô Minh cũng không giấu giếm kể lại câu chuyện, những điều này nghe có vẻ khó tin nhưng dường như không làm cho Tích Hi đặc biệt kinh ngạc, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Quả nhiên, nó giống như em suy đoán, hướng lúc trước em kêu anh trốn đi là một cửa then chốt, nhưng không ngờ đột nhiên có thể chạy đến Nam Cương quốc.”
Đúng là sẽ không ai tin loại chuyện này.
“Hình như em đã biết sẽ xảy ra chuyện này?” Ngô Minh rất tò mò, cho dù Tích Hi ở thế giới này có tài giỏi và thông minh đến mấy thì cô ấy cũng là một người bình thường chưa từng trải qua bất kỳ sự kiện kỳ lạ nào, nhiều nhất chỉ là xuất thân tốt một chút, điểm này Ngô Minh trước kia đã biết, như vậy cô sao lại có thể thông qua bọt khí nuốt chửng phán đoán ra có thể tới một nơi khác?
Có thể là cô ấy đã từng có một trải nghiệm tương tự trước đây? Nhưng đi xuyên qua bọt khí nuốt chửng thì tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, Ngô Minh không thể nào tin được, nhưng hỏi ra mới biết đó là sự thật, Tích Hi thật sự đã tránh bọt khí nuốt chửng một lần, nhưng lần đó bọn họ mấy ngàn người, cuối cùng chỉ có khoảng hơn chục người sống sót. Trước khi đến Kinh Thành, Tích Hi ở vùng duyên hải Kinh Thành, nhưng đột ngột đến Kinh Thành cách đó hàng trăm km, sau vài ngày, chỉ qua quan sát cẩn thận và thu thập thông tin tình báo đã khiến Tích Hi đoán được bí mật trong sương mù.
“Nó giống như một khối Rubik, hiểu không?” Lúc này Tích Hi ra hiệu với Ngô Minh, và thấy Ngô Minh gật đầu, cô ấy tiếp tục: “Anh biết đấy, mọi mặt của khối Rubik đều có thể di chuyển được. Chỉ bằng cách này mới có thể cùng màu được đặt ở một mặt được khôi phục và mỗi bề mặt có thể được kết nối với các bề mặt khác. Em gọi khu vực nơi bề mặt và bề mặt liên tiếp là cổng trung tâm, giống như một thông đạo, trong sương mù, một khu vực trên thực tế đang liên tục thay đổi, và sự thay đổi này không phải là khu vực này được chuyển đến khu vực khác, vị trí thực không thay đổi, một thành phố sẽ không bị chia thành hai nửa nhưng cổng trung tâm là có thật. Đi qua cổng trung tâm giống như xoay khối Rubik vậy, chúng ta sẽ đi hàng trăm km thậm chí hàng chục nghìn km để đến một nơi khác, đây là lý luận khối Rubik của em, thế nào?"
Tích Hi rõ ràng rất phấn khích, như thể cô ấy là đứa trẻ muốn được Ngô Minh khen ngợi, mặc dù phỏng đoán của cô khá kỳ quái và khó tin, nhưng sau khi thực sự trải qua những điều này lại cảm thấy rất có đạo lý.
Ít nhất thì Ngô Minh đã tin vào điều đó.
Mặt khác, gia đình Oprah không biết tại sao cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp này lại rất phấn khích khua tay múa chân như thế.
“Em còn có nhiều nghiên cứu hơn về sương mù này!” Tích Hi nói sau khi uống một ngụm trà nóng.
“Nói nghe một chútt!” Ngô Minh rất hiếu kỳ, hơn nữa cũng rất hoài niệm. Tích Hi nha đầu này chính là bộ dáng này, cô ấy thích khơi dậy sự tò mò, nhưng thông thường khi cô ấy làm điều này thì khẳng định có mục đích khác.
Quả nhiên, nghe thấy Ngô Minh muốn biết, cô ta cười nói: "Như vậy, anh có thể đem bí mật của anh nói cho em biết không? Tại sao anh có sức mạnh như vậy? Người thường không thể có năng lực như anh. Cái bóng của anh là cái gì? Là quỷ sao? Những người sắt đó là gì, còn có cái đang lơ lửng trong không trung... "
Đúng như Ngô Minh dự đoán, Tích Hi chắc chắn là loại người sẽ không chịu thiệt thòi và là cô gái phi thường giỏi về cò kè mặc cả, nhưng Ngô Minh không có gì phải giấu giếm về những vấn đề này, có lẽ Ngô Minh không có hứng thú nói cho những người khác, nhưng với Tích Hi thì khác, cô nhỏ tuổi nhất nên ai cũng thích, nhưng khả năng phân tích và tầm nhìn chiến lược của cô ấy khiến mọi người không thể coi thường cô, trước mắt Ngô Minh thực sự muốn biết một số bí mật về sương mù, vì vậy anh ta kể sơ qua một chút.
"Thực lực của ta, bắt nguồn từ trải nghiệm của ta, em muốn nghe thì anh có thể từ từ kể cho em nghe, nhưng đây là một câu chuyện dài, nói ngắn gọn, anh cũng không phải người bình thường cho nên mới có thực lực đó. Về phần Lão Hắc, đó là cái bóng mà em nói, nó thực sự là một con quỷ, và về việc Thiết bì nhân đã tấn công chúng ta thì anh không biết gì về chúng. "
Đây xem như là trả lời vấn đề của Tích Hi, nhưng người sau có vẻ không hài lòng, hỏi thẳng: “Vậy, em có thể trở nên lợi hại như anh không?”
“Không được, anh nói rồi thực lực của anh không phải một sớm một chiều mà có được, sau một thời gian dài tích lũy và trải qua sinh tử rèn luyện, có điều muốn trở nên mạnh hơn cũng không phải là không thể." Ngô Minh trong tay vẫn còn có một ít hạt Tinh hạch nguyên lực, nhưng Ngô Minh cho rằng việc cải thiện thực lực thật sự không đáng kể, nếu là quái vật bình thường, chẳng hạn như một tên Trùng nhân thì có thể đối phó với nó, nhưng khi gặp phải Thiết bì nhân thì có nuốt thêm Tinh hạch nguyên lực cũng vô dụng.
Nghe được chính mình cũng có thể trở nên mạnh mẽ, Tích Hi rõ ràng là rất vui mừng, nhưng cô ấy lắc đầu sau khi nghe tác dụng của hạt Tinh hạch nguyên lực.
"Chỉ là sức mạnh gấp một đến ba lần người thường, năng lực cũng là đơn lẻ, chỉ có thể thay đổi một bộ phận nào đó trên cơ thể và biến nó thành vũ khí. Tuy cường hóa mặc dù không tệ, nhưng cũng không phải là đối thủ khi gặp phải quái vật trong Kinh Thành.” Nhìn bộ dạng của cô ta, hiển nhiên không hài lòng lắm.
Suy nghĩ một hồi, cô lại liếc nhìn Ngô Minh rồi lẩm bẩm: "Những lá bùa bằng giấy màu vàng anh dùng trước đây làm gì? Em cảm thấy không tồi, tại sao anh lại không dạy cho em?
Nguyên lai cô ta đã sớm đã có dự định, dĩ nhiên là muốn học Thuật phù triện.
Không thể không nói, Tích Hi rất tinh mắt, khi nói đến uy lực, Thuật phù triện rõ ràng là mạnh hơn nhiều so với việc chỉ đơn giản là nuốt hạt Tinh hạch nguyên lực.
“Em muốn học Thuật phù triện?” Ngô Minh hỏi, Tích Hi gật đầu ngay lập tức, đôi mắt to đầy những ngôi sao nhỏ.
“Thật đáng tiếc, em không học được!” Ngô Minh phải dội một gáo nước lạnh lên người cô, quả thực Thuật phù triện không dễ học, muốn lĩnh ngộ và tích trữ linh khí để mở Đệ nhị khí hải không phải là thứ có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, cũng do thân thể Ngô Minh đặc thù, có thể lĩnh ngộ trong vài ngày liền mở ra Đệ nhất khí hải, nhưng Tích Hi chỉ là một người bình thường. Đừng nói cô ta có thể lĩnh ngộ linh khí trong thời gian ngắn hay không, cho dù có thể thì nhiều nhất cũng chỉ mở ra Đệ nhị khí hải, lúc đó thì vẽ bùa cũng trở nên rắc rối, không phải chỉ yêu cầu linh lực mà còn có nhiều vật liệu khác nhau, điều này cực kỳ rắc rối.
Nghe Ngô Minh nói vậy, Tích Hi ngớ ngẩn nhìn anh một chút và nói: "Trong thời gian ngắn em không học được, nhưng anh thì được nha, anh chuẩn bị cho tốt cho em không phải được rồi sao."
Ngô Minh sững sờ, thầm nghĩ như vậy cũng được?
Tuy nhiên, có điều trong Sách phù triện bản thiếu cũng không có nói không được, mà điều khác biệt là một lượng lớn linh khí cần phải được rót vào trong lá bùa đã được chuẩn bị trước, để nó có thể được kích hoạt bất cứ lúc nào, người thi pháp vẫn cần nắm vững một lượng linh khí để kích hoạt nhất định, đương nhiên yêu cầu này nhỏ hơn nhiều, thậm chí không cần mở ra khí hải đều có thể làm được.
"Sau đó em lại dùng Tinh hạch nguyên lực để cường hóa thân thể, như vậy thì ngay cả khi gặp nguy hiểm em cũng có thể giúp một chút!"
Ngô Minh nghĩ, phương pháp này quả thực khả thi, phải nói Tích Hi khá thông minh, đơn giản kết hợp lại có thể nâng cao sức chiến đấu của bản thân lên cực hạn, đặc biệt là phù triện, Thiên sư phù cho tới bây giờ gặp thần sát thần ngộ phật giết phật, uy lực vô cùng lớn, nếu Tích Hi sử dụng thì thực lực cũng sẽ tăng vọt.
Mặc dù chỉ tiếp xúc với Tích Hi ở thế giới này một thời gian ngắn, nhưng đối với Ngô Minh, anh ấy dường như đã trở về quá khứ, ngược lại, Tích Hi quen thuộc với Ngô Minh như thể đã quen biết anh ấy từ lâu, như một người bạn đã quen nhau từ lâu. Mặc dù không nói ra nhưng trong lòng cô khá kinh ngạc, phải biết Tích Hi sẽ không quá khích và chủ động với người khác.
Đối với việc này, cô tự mình nghĩ có thể là do thực lực của Ngô Minh đã cho cô đủ cảm giác an toàn, hoặc vì tò mò về Ngô Minh, muốn chủ động hiểu rõ đối phương.
Tiếp theo, Ngô Minh nói với Tích Hi về phương pháp lĩnh ngộ linh khí trong Sách phù triện bản thiếu. Mặc dù người bình thường phải mất hơn mười hay hai mươi năm mới có thể mở ra khí hải, nhưng lĩnh ngộ linh khí sẽ nhanh hơn nhiều, nắm vững phương pháp chính xác chỉ cần vài ngày đến vài tháng là đủ.
Trước đó, Tích Hi đã nuốt một vài hạt Tinh hạch nguyên lực để tăng cường sức mạnh cho bản thân.
Lúc này chồng của Oprah là Tim về, vừa rồi đối phương cầm súng đi ra ngoài một hồi, nhưng không biết làm sao khi quay lại thì thất vọng tràn trề.
Ngô Minh sau khi hỏi thăm thì phát hiện ra thức ăn ở đây đã hết, dù vẫn còn nước nhưng thức ăn đã hết, Tim đi tìm một vài ngôi nhà bên cạnh nhưng không tìm thấy gì. Nếu không có thức ăn thì rõ ràng sẽ là một rắc rối lớn, có nghĩa là gia đình họ không thể trốn ở nhà được nữa, nói không chừng phải mạo hiểm ra ngoài đi tìm kiếm thức ăn, mà ở bên ngoài, ai có thể bảo đảm không gặp phải nguy hiểm.
Vừa vặn Ngô Minh dự định ở đây nghỉ ngơi vài ngày, có lẽ giúp cho gia đình Oprah một chút cũng không hề gì, dù sao gia đình này cũng rất tốt, ngay cả Tim cũng không phải người xấu.
Nghe tin Ngô Minh dự định hỗ trợ, gia đình Oprah rất vui mừng, theo họ, Ngô Minh vốn sống bên ngoài nên hiểu rõ hoàn cảnh bên ngoài hơn họ.
"Tôi định đi siêu thị lớn ở gần đây, nơi đó khẳng định có đầy đủ vật tư, nhưng khoảng cách hơi xa, ba bốn km. Nếu anh giúp tôi thì chúng ta có thể đi cùng nhau!" Tim là một người da đen rất cường tráng, chưa đầy ba mươi tuổi, tràn đầy năng lượng, vào lúc này, hắn ra hiệu với Ngô Minh bằng tiếng Anh không thành thạo.
Ngô Minh gật đầu, dù sao thì anh cũng không quen với nơi này, hơn nữa gia đình của Tim và Oprah cũng chưa gặp phải nguy hiểm gì ở đây, điều đó có nghĩa là tình hình ở đây cũng không quá tệ, lấy thực lực của mình có thể ung dung ứng phó.
Vì mối quan hệ với gia đình Oprah, Ngô Minh không để cho Lão Hắc xuất hiện, mà là bí mật căn dặn trước khi đi ra ngoài để Lão Hắc bảo vệ nơi này, tin tưởng chỉ cần nó không gặp phải sự tồn tại như Thiết bì nhân thì Lão Hắc vẫn có thể giữ vững hiện trường.