Tận thế tân thế giới

Chương 776: Đột nhập quân khu (2)




Ngô Minh phải đối mặt với một hiện thực, không có nguyên khí bảo hộ thì khả năng phòng ngự cũng bị giảm đi quá nhiều, nhưng thực lực của Ngô Minh dù sao cũng mạnh hơn người thường rất nhiều, ít nhất không bị rơi vào trận địa của địch nhân thì có thể dễ dàng thoát thân.

Đối với Nguyệt Ảnh, kỹ năng cung tên của cô ấy có thể hỗ trợ tầm xa hiệu quả, sử dụng sự khác biệt về khoảng cách và độ cao, cô ấy cũng có thể quan sát toàn diện hơn, việc này không nên chậm trễ, Nguyệt Ảnh lập tức mang theo cung tên theo Ngô Minh xuống lầu.

Trong biệt thự trước đây, Nguyệt Ảnh đã sử dụng một số công cụ để chỉnh sửa cung phức hợp mà cô mua để làm cho nó mạnh hơn và chính xác hơn, chọn dùng mũi tên cũng là đặc chế, mũi tên là thép hợp kim tam giác, coi như là tấm chắn sắt dày cũng có thể dễ dàng bắn xuyên qua.

Ngô Minh lái xe và đưa cho Nguyệt Ảnh một lọ thuốc dị hóa sau khi lên xe, Nguyệt Ảnh đã tiêm nó không chút do dự. Thuốc dị hóa sau khi tiêm vào có thể tăng lên tiềm năng của con người, bao gồm thể lực, sức mạnh và phản xạ, bao gồm cả tăng cường xúc giác, thính giác cùng thị lực, nói chung, sẽ mạnh hơn người bình thường từ một đến ba lần. Sau khi Nguyệt Ảnh tiêm thuốc, thân thể lập tức sẽ tiến vào một loại cứng ngắc và tê liệt, đây là phản ứng bình thường, bởi vì thuốc đang chuyển hóa cơ thể của cô. Sau quá trình hơn mười phút cường hóa, sau khi thích ứng với cơ thể được tăng cường, Nguyệt Ảnh thấy họ đã đến chỗ cần đến.

Rõ ràng tốc độ lái xe của Ngô Minh nhanh đến kinh người, dù sao lúc này anh cũng không cần lo lắng về camera điện tử.

Quân khu Vũ Thành nằm giữa vùng ngoại ô, xung quanh có tường cao, trồng nhiều cây cối, cửa chính vô cùng rộng lớn. Thế nhưng giờ khắc này đã bị giới nghiêm, hàng rào kim loại chặn cửa, cửa kim loại đóng lại, trên sàn nhà trước cửa có viết dòng chữ màu vàng 'Khu vực quân sự, không phận sự cấm vào'.

Từ bên ngoài nhìn vào, khu vực quân sự cũng bị mất điện, nhưng do có máy phát điện khẩn cấp nên ở một số nơi vẫn còn sáng đèn, có thể thấy vẫn còn những người lính cầm súng đứng gác cổng, có vẻ như mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày.

Tuy nhiên, Ngô Minh có cảm giác cơn bão sắp ập đến. Nguyệt Ảnh xuống xe trước, mang theo cung nỏ để tìm độ cao phù hợp với cung tên trên lưng. Sau khi trải qua cường hóa, thị lực của cô tăng lên rõ ràng nhất, trừ khi đó là một nơi hoàn toàn tối, nếu không cô ấy có thể nhìn rõ cách xa một trăm hoặc hai trăm mét.

Lấy kinh nghiệm của Nguyệt Ảnh, đương nhiên Ngô Minh không cần dạy cô làm việc. Tiếp theo Ngô Minh tìm một chỗ đậu xe, liền đi xuống tiếp cận khu quân sự.

Theo như những gì Lâm Bân mô tả, sau khi Thích Đình trở về quân khu, cô lập tức tìm Tư lệnh quân khu báo cáo tình hình, nhưng lúc đó tư lệnh đã bị khống chế, còn thực ra phó tư lệnh cũng giống như Lâm Bân đều là chó săn của Công ty Tinh Hà. Sau khi nghe Thích Đình báo cáo, bọn chúng lấy địa chỉ của Ngô Minh, và ngay lập tức bắt giam Thích Đình.

Tất nhiên, loại chuyện này được tiến hành trong bí mật, cha Thích Đình là Thích Quang Dân cấp đại tá và phó sư đoàn của quân khu kinh đô, hơn nữa Thích gia cùng Diệp gia kinh đô đi lại rất gần, tất nhiên không để cho ai khác có thể biết được. Nơi Thích Đình bị giam giữ là văn phòng của bộ chỉ huy, có vệ binh canh gác cả bên trong lẫn bên ngoài.

Nếu Ngô Minh có thể vào bộ chỉ huy đó, anh ta sẽ có thể giải cứu Thích Đình. Mà những điều này không khó đối với Ngô Minh, cái khó là sau khi giải cứu Thích Đình thì làm thế nào để thoát ra.

Trong toàn bộ quá trình, việc lẻn vào có thể im lặng, nhưng việc giải cứu thì chưa chắc được như vậy, cho dù Ngô Minh nắm chắc trong vòng hai giây giết chết vệ binh trong ngoài nhà, ngăn cản bọn họ phát tín hiệu, nhưng muốn dẫn Thích Đình rời khỏi phòng ngự khu quân sự kiên cố cũng rất khó, một khi bị phát hiện, bị nhiều súng tập kích cũng không vui.

Vì vậy, Ngô Minh cũng cần người trợ giúp, Nguyệt Ảnh là một trong số đó, nhưng một mình Nguyệt Ảnh thì rõ ràng là không đủ. Vì nhu cầu và vì cảm xúc trong lòng, Ngô Minh đã lên kế hoạch tìm gặp Lưu Bân.

Bức tường bên ngoài khu quân sự rất cao, có dây thép gai, có lính tuần tra, người bình thường sẽ không bao giờ dám hoặc có khả năng lẻn vào khu quân sự, nhưng những điều này không thành vấn đề đối với Ngô Minh.

Thả người nhảy một cái, chân đạp vách tường mượn lực, Ngô Minh trực tiếp nhảy vào trong tường.

Khu quân sự nhìn từ bên ngoài rất bình thường nhưng bên trong lại là tư thế chiến đấu, mỗi binh sĩ gặp phải đều trang bị đầy đủ, phải biết trong hoàn cảnh bình thường, binh lính không cần mang theo vũ khí, chỉ khi làm nhiệm vụ mới có thể như vậy, mà hiện tại bất kể là binh lính hay là sĩ quan đều mang súng.

Lúc này, Ngô Minh đang núp trong bóng tối sau một ngôi nhà, nhìn hai binh lính đang đi trước mặt, xem chuẩn thời cơ xông lên nhanh chóng hạ gục họ, rồi lôi họ ra sau nhà.

Bởi vì không có lính tuần tra đơn lẻ, Ngô Minh chỉ có thể hạ gục hai người này, may mắn là không có khó khăn gì với Ngô Minh. Mặc quần áo của một trong những người lính, anh trói hai người lại với nhau. Lấy thủ đoạn của Ngô Minh, coi như không giết người cũng có thể bảo đảm hai người họ sẽ không tỉnh lại trong hai giờ nữa. Dù sao thì Ngô Minh cũng biết những người lính bình thường thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ thực hiện mệnh lệnh, những kẻ cặn bã thực sự đều là sĩ quan cấp cao.

Mặc quần áo lính, Ngô Minh nhớ tới một chuyện, hiện tại bọn họ đang tuần tra theo nhóm hai người, một mình đi ra ngoài nhất định sẽ bị nghi ngờ, vì lẽ đó vẫn không thể ngông nghênh di động.

Vào lúc này, Ngô Minh nhìn thấy một chiếc xe tải quân sự đậu trước một tòa nhà, hai người lính có súng từ trên cao xuống, mở cửa sau xe tải và áp giải một chục người lính không có vũ khí đi xuống. Ngô Minh trong nháy mắt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong số hơn chục binh sĩ.

“Lưu Bân!” Ngô Minh bật cười, thật sự là đi mòn giày sắt không tìm được, vốn dĩ anh còn đang nghĩ đến làm thế nào để có thể tìm được Lưu Bân, nhưng không ngờ lại gặp anh ta sớm như vậy. Rõ ràng bây giờ Lưu Bân đang gặp phải phiền toái, bọn họ bị áp tải vào tòa nhà, rõ ràng là đã xảy ra chuyện.

Ngô Minh lập tức lợi dụng bóng đêm nhanh chóng áp sát xe quân sự, ngay lúc hai tên binh lính quay đầu lại, như chớp giật lao vào trong xe. Với tốc độ của Ngô Minh và bầu trời đen tối thì thực sự giống như một bóng ma, hầu hết mọi người đều không thể nhận ra.

Vì vậy, khoảnh khắc tiếp theo, Ngô Minh trở thành người cuối cùng bước xuống xe quân sự.

"Ách? Tại sao lại có thêm một người?" Người lính cầm súng phía trước biết rõ số lượng người bị áp giải lần này, lập tức cau mày nói lớn, trong khi nòng súng đã giương lên.

Ngô Minh trong lòng nhảy dựng, thầm nghĩ đối phương sao lại khôn khéo như vậy, nếu bị phát hiện thì có lẽ sẽ bắt đầu sớm đại khai sát giới. Lúc này Ngô Minh ước lượng một chút, có hai tên binh lính có súng, ngoài xa hai mươi thước còn có hai người nữa, muốn tự mình giết bốn tên binh lính nhưng không bị chú ý là quá khó, dù sao chỉ cần có người nổ súng thì chẳng khác nào là thông báo cho những người khác.

Lúc này, một người lính khác nói: “Ngươi có nhớ nhầm hay không, không phải có mười một người sao?”

“Nhưng ta nhớ chỉ có mười người, quên đi, có lẽ ta nhớ nhầm!” Người lính vừa nói đó hiển nhiên cũng không xác định, có điều sự lựa chọn của hắn để Ngô Minh thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực cũng là cứu mạng hắn, bằng không chỉ cần hắn nói cái gì nữa, Ngô Minh ngay lập tức sẽ động thủ.

Vì vậy, Ngô Minh thuận theo binh lính phía trước tiến vào trong tòa nhà.

Trong tòa nhà, những người lính khác tiếp quản nhân sự, vì vậy Ngô Minh và mười người khác bị giao cho một nhóm người đưa đến một phòng giam.

Ngay từ đầu, Ngô Minh đã thấy đám người Lưu Bân đều im lặng, không những thế, cả đám đều là ánh mắt đờ đẫn, dù vào phòng giam cũng đứng đó như cọc gỗ, vô cùng quỷ dị.

Ngô Minh ngay lập tức biết bọn họ nhất định đã xảy ra vấn đề.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Ngô Minh có thể chắc chắn đám người Lưu Bân đã bị thôi miên hoặc tiêm một loại thuốc nào đó khiến mọi người mất đi sự tỉnh táo, giống như là cái xác không hồn. Ngô Minh lập tức nhìn ra cơ hội, chậm rãi đi tới bên cạnh Lưu Bân, duỗi ngón tay sờ trán người kia, dùng thần thức của mình xâm nhập vào trong.

Kết quả, đúng như Ngô Minh nghĩ, ý thức của Lưu Bân bị áp chế, giống như đang chìm vào giấc ngủ sâu, hiển nhiên chỉ có thuốc mới có thể khiến bọn họ trở nên như thế này.

Lúc này, âm thanh bên ngoài làm gián đoạn quá trình thăm dò của Ngô Minh, đồng thời rút lui khỏi ý thức. Anh nhìn thấy vài người mặc áo khoác trắng đi tới mang theo vài tên lính bất tỉnh đi ra ngoài. Vừa đi, một vài người mặc áo khoác trắng vẫn đang nói chuyện.

"Vừa rồi vật phẩm thí nghiệm không thể chống lại Virus zombie (*) mà tử vong. Nhớ lần này đừng cho quá nhiều liều lượng thuốc như vậy, kêu người vận chuyển xác đi. Nhiệm vụ công ty giao cho chúng ta là tạo ra ít nhất 500 binh lính thây ma. Nếu không thể hoàn thành trước rạng sáng ngày mai, các ngươi đều biết hậu quả rồi đó, tiếp tục yêu cầu bọn họ tìm thêm binh lính." Một người thoạt nhìn giống như Trưởng phòng nghiên cứu nói. Lúc này, bọn họ đã mang theo mấy người lính đờ đẫn đi đến cuối hành lang, sau đó xoay người biến mất không thấy tăm hơi, đối thoại sau đó cũng không còn nghe thấy nữa.

(*) Zombie: xác sống, thây ma. Do đây là thời hiện đại nên mình giữ nguyên zombie cho phù hợp.

“Virus zombie?” Ngô Minh cười lạnh một tiếng, Công ty Tinh Hà này quả nhiên không hổ là một công ty khổng lồ trong ngành khoa học sinh học của thế giới, hơn nữa nó thực sự có thể phát triển ra virus zombie. Loại Virus zombie này hẳn là tương tự như virus dị hóa trước đó, hoặc là vũ khí sinh học Sát Lục giả, còn có những Trùng ký sinh như bom hạt nhân sinh học, có trời mới biết chúng còn có những thứ khủng bố nào nữa.

Nó quá đủ để làm rối loạn thế giới với những thứ này.

Tiếp theo, Ngô Minh cố gắng khôi phục lại ý thức của Lưu Bân, nhưng rõ ràng Ngô Minh không biết Lưu Bân đã bị tiêm thuốc gì dẫn đến tình trạng hiện tại của anh ấy, muốn ý thức tỉnh lại căn bản là vô dụng, chỉ cần trong cơ thể Lưu Bân còn có loại thuốc kia thì vẫn sẽ ở trạng thái như thế này. Hơn nữa Ngô Minh cũng không có thẻ, bằng không dùng Thẻ thanh tẩy có thể hữu ích. Tất nhiên, nếu Giáo sư Từ ở đây, có lẽ ông ấy sẽ có cách.

Bất đắc dĩ, Ngô Minh chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc, lúc này có mấy người mặc áo khoác trắng chạy tới, lần này bọn họ dẫn thêm binh lính đến phòng thí nghiệm, trong đó có Ngô Minh và Lưu Bân. Lúc này Ngô Minh học những người khác, đứng thẳng người bước ra khỏi phòng giam cùng với Lưu Bân và những người lính khác.