Sau khi nhìn thấy Ngô Minh có thể thuấn sát vũ khí sinh học của Công ty Tinh Hà, những nhân viên của Công ty Tinh Hà bị mắc kẹt ở đây đương nhiên không dám đắc tội với Ngô Minh, vì vậy họ chỉ có thể trút giận lên Công ty Tinh Hà.
Ngô Minh không thèm để ý đến những kẻ ồn ào này. Bây giờ trụ sở dưới lòng đất đã hoàn toàn bị đóng cửa và bị cô lập, Ngô Minh rất bất ngờ trước sự tàn nhẫn và quyết đoán của Công ty Tinh Hà, rõ ràng là ban lãnh đạo cấp cao của Công ty Tinh Hà đã biết rõ tình hình ở đây và đưa ra phán đoán chính xác.
Rõ ràng bọn họ biết với thực lực ở đây không thể đối phó với mình, nhưng Công ty Tinh Hà cũng rất tham lam, cũng không đành lòng buông tha cho mình. Ngô Minh đã biết máu của mình có thể kích hoạt Thể nhân bản Thế giới chiều không gian thứ hai, đối với Công ty Tinh Hà mà nói, máu của mình là vô giá, vì vậy Công ty Tinh Hà sẽ thực hiện hành vi phong bế nơi này. Nếu Ngô Minh đoán đúng, Công ty Tinh Hà hẳn là đang trì hoãn thời gian, bọn họ cần phải có vũ khí sinh học mạnh hơn hoặc các thủ đoạn khác để kiềm chế mình.
Đây chính là ý tưởng của Công ty Tinh Hà.
“Trong các ngươi ai quen thuộc với nơi này?” Ngô Minh quay đầu hỏi, về phần trụ sở dưới lòng đất, ngay cả Giáo sư Từ cũng chỉ biết sơ qua một chút.
Những người bị lây nhiễm không có cách nào trả lời câu hỏi này, và những nhân viên bình thường cũng không biết. Ngược lại là Giám sát viên cấp ba là một người thông minh, hắn ta biết bây giờ Công ty đã bỏ rơi bọn họ, nếu như phong bế này kéo dài một hai tháng thì chỉ có thể chết đói, chưa kể trong trụ sở dưới lòng đất này có quá nhiều vũ khí đáng sợ, có thể nói muốn sống sót thì phải tìm một lối thoát khác.
Không ai muốn chết, đối với Giám sát viên cấp ba này cũng vậy, để tồn tại, hắn không ngại phản bội Công ty, dù sao Công ty cũng không coi trọng tính mạng của bọn họ, nếu không thì đã không phong bế trụ sở bất kể tính mạng của họ.
Người trước mắt giống như Ngô Minh hiển nhiên là một lựa chọn tốt, chỉ cần việc đối phương có thể dễ dàng diệt sát Sát Lục giả, liền biết đối phương lợi hại như thế nào. Có thể nói, Tinh Hà lựa chọn đóng cửa và cô lập trụ sở dưới lòng đất phần lớn là do người này.
Hắn không biết lai lịch của người này, nhưng muốn sống sót hiện tại chỉ có thể dựa vào người này, hơn nữa quan trọng là hắn quen thuộc với nơi này, lúc này hắn đi ra nói: "Ta rất quen thuộc nơi này, muốn đi ra ngoài thì cần phải đi qua bốn khu vực, mỗi khu vực có hai cổng hợp kim, nơi dày nhất là năm mươi cm. Cánh cửa hợp kim đó rất kiên cố, không thể xuyên thủng được. Tôi đã từng nghe một nhân viên làm việc trong phòng điều khiển chính nói một khi kích hoạt cách ly và đóng cửa, thì ngay cả chất nổ cũng không thể thổi tung những cánh cửa sắt hợp kim đó!"
Ngô Minh nghe được bóng gió trong giọng nói đối phương, hiển nhiên đối phương còn biết một ít gì đó.
“Còn biết gì nữa không?” Ngô Minh hỏi.
Người kia vừa nghe có hy vọng, lập tức tiến lên phía trước nói: "Thưa ngài, tên tôi là Triệu Văn Ba, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Triệu là được. Tôi là bạn tốt với một Trưởng phòng nhỏ trong phòng điều khiển chính, chúng tôi thường đi ăn cùng nhau. Tôi từng nghe anh ấy nói hệ thống phòng thủ của toàn bộ trụ sở dưới lòng đất được điều khiển bởi một máy tính chủ duy nhất, tin tưởng đóng kín cách ly này cũng giống như vậy. Nếu chúng ta có thể vào phòng máy tính chính và khởi động lại nó, thì phong tỏa hiện tại sẽ được dỡ bỏ. "
Không thể không nói, Triệu Văn Bân này là một người thông minh, dăm ba câu là có thể phản ánh giá trị của mình vô cùng nhuần nhuyễn. So với những người khác còn đang ngẩn người, Triệu Văn Ba này nhất định là một người có thủ đoạn, cũng rất quả quyết, nếu không hắn đã không trở thành Giám sát ba cấp ở đây
Ngô Minh gật gật đầu, anh cảm thấy kế hoạch này có thể thực hiện được. Công ty Tinh Hà đột nhiên đóng kín trụ sở dưới mặt đất cũng khiến Ngô Minh có chút bất ngờ, nếu như chỉ là đơn giản đóng kín một cái khu vực, Ngô Minh tin với thủ đoạn của mình có thể dễ dàng để thoát ra, nhưng Công ty Tinh Hà rõ ràng đã tính đến điều này. Lần này, toàn bộ trụ sở được phong tỏa mà không để lại bất kỳ sơ hở nào, hiện tại Ngô Minh có bao nhiêu thủ đoạn cũng phải chấp nhận thực tế.
Tuy nhiên, Ngô Minh cũng có kế hoạch. Anh ta tin rằng phải có những nhân viên cấp cao trong trụ sở ngầm sẽ rời lối đi và trở lại mặt đất sau khi thực hiện lệnh cách ly phong bế, Ngô Minh đã sớm để Vu Độc Linh Thiềm canh giữ ở lối ra duy nhất, chỉ cần có người từ đó đi ra thì có thể khống chế hắn ngay lập tức, sau đó có thể tìm thấy đột phá từ đối phương. Nhưng sau một thời gian dài chờ đợi, ngay cả một người cũng không rời khỏi trụ sở dưới lòng đất, Ngô Minh lập tức nghĩ đến một khả năng,
Để tránh việc rò rỉ bí mật của trụ sở dưới lòng đất, Công ty Tinh Hà hẳn đã xử lý xong mọi việc. Bất kể những người thực hiện lệnh cách ly phong bế có bị bí mật chuyển đi hay bị diệt khẩu hay không, họ sẽ không rời khỏi lối ra đó, cho nên mình cũng sẽ không đột phá được từ cửa này.
Theo phong cách xem mạng người như cỏ rác của công ty Tinh Hà, Ngô Minh tin khả năng thứ hai sẽ lớn hơn.
Kể từ đó, tác dụng của Vu Độc Linh Thiềm mà anh ta ở bên ngoài sẽ bị suy yếu rất nhiều. Ngay cả khi Công ty Tinh Hà biết về sự tồn tại của Vu Độc Linh Thiềm, họ cũng sẽ cử người đến bắt nó, dù sao thì đây cũng là một mẫu nghiên cứu hiếm có. Tuy nhiên, rõ ràng Ngô Minh sẽ không để đối phương thành công. Ngay cả khi kế hoạch bắt giữ một số nhân viên trụ sở ngầm quen thuộc bị bên kia phát hiện và tiêu diệt, đối phương cũng đừng mơ tưởng bắt được Vu Độc Linh Thiềm.
Nhưng thật lòng mà nói, Ngô Minh lúc đầu vẫn đánh giá thấp Công ty Tinh Hà này, nội tình cường đại của đối phương là điều mà trước đây anh không nghĩ đến, chỉ có thể là kỵ lư khán xướng bản (*) chờ xem rồi.
(*) Phần này mình sưu tầm được: KỊ LƯ KHÁN XƯỚNG BẢN, TẨU TRƯỚC TIÊU. Có nghĩa là: Cưỡi lừa xem hát, nhẩn nha mà xem. Cứ để xem diễn biến thế nào, rồi mới đưa ra kết luận.
Đối với những gì mà Triệu Văn Ba nói, Ngô Minh không tin, nhưng anh cũng không phải hoàn toàn không tin, có thể thử một chút.
"Một lát ngươi theo ta đi!" Ngô Minh chỉ vào Triệu Văn Bân nói, người sau vui mừng khôn xiết, hiển nhiên nếu có thể đi theo người này, cơ hội sống sót của hắn sẽ cao hơn rất nhiều.
Ngô Minh quay lại, liếc nhìn 'Ngô Minh' đã đứng lên khỏi mặt đất, lúc này, đối phương cũng đang nhìn anh.
Có thể nói, hai người giống hệt nhau, nhưng có thể thấy một số chi tiết khác biệt, không nói đến vóc dáng, chỉ với cảm giác tang thương trong mắt, dù sao Ngô Minh cũng hơn người kia rất nhiều. Sự tình Ngô Minh đã trải qua quá nhiều, trong ba năm ở Nguyên khí thế giới, Ngô Minh đã hoàn toàn lột xác, nhưng 'Ngô Minh' trước mặt vẫn không phải chính mình trước khi lột xác, chỉ là một người bình thường.
"Ta cùng hắn có vài lời, các ngươi ở bên ngoài chờ, Thiết Mâu, Nguyệt Ảnh, ta tiếp thu các ngươi thần phục, về phần ba Người bị lây nhiễm kia, nếu như có thể để cho bọn họ khôi phục ký ức nguyên bản đó là tốt nhất, bằng không, ta sẽ không để người vô dụng ở bên cạnh ta.” Ngô Minh nói xong đi vào phòng giam, đóng cửa lại.
Lúc này, hai người Ngô Minh đang ở cùng một phòng, người bên ngoài không biết hai người họ nói gì bên trong, chỉ biết sau mười mấy phút cửa phòng mở ra sau, 'Ngô Minh' trông non nớt hơn rất nhiều, sắc mặt trắng bệch, đồng thời siết chặt nắm đấm.
Trong phòng vừa rồi, Ngô Minh đại khái đã giải thích sự tình, người hiểu rõ 'mình' nhất trên đời là chính mình, người tin tưởng 'mình' nhất đương nhiên phải là chính mình, cho nên Ngô Minh cũng không có giấu diếm chuyện gì. Đương nhiên, Ngô Minh cũng biết nhược điểm lúc ấy của mình, cho nên Ngô Minh dùng phép khích tướng một chút, bây giờ nhìn lại, khi đó mình vẫn là quá non rồi.
Mà Ngô Minh sau khi đi ra cũng không nói lời nào, chỉ nói với Giáo sư Từ: "Giáo sư Từ, ngài cũng đi cùng tôi."
Giáo sư Từ gật đầu, đương nhiên biết ý của Ngô Minh, ngoài bọn họ còn có hơn chục người ở đây, đa số đều là nhân viên của Công ty Tinh Hà, Ngô Minh đương nhiên sẽ không mang theo bọn họ, một là anh ta không tin tưởng bọn họ, hai là những người này không có giá trị sử dụng.
Loại người này, cho dù là Công ty Tinh Hà hay Ngô Minh, đều sẽ không chút do dự vứt bỏ.
Nếu muốn được Ngô Minh đón nhận và bảo vệ thì phải giống như Triệu Văn Ba, một người biết kiếm cho mình một ít vốn liếng và phản ánh giá trị của bản thân, thì mới có thể bắt được một chuyến đi miễn phí, nếu không thì cũng chỉ có thể ở lại chỗ này, mà ở lại chỗ này thì kết quả không có ai biết.
Cuối cùng, có tổng cộng năm người rời đi cùng với Ngô Minh, đó là Giáo sư Từ, Thiết Mâu, Nguyệt Ảnh, Triệu Văn Ba và 'Ngô Minh' của thế giới này, tất cả những người còn lại đều bị bỏ lại. Đối với những người này mà nói, bọn họ cũng không muốn đi theo Ngô Minh rời đi, trong nhận thức của họ, họ cảm thấy ở lại có thể là lựa chọn tốt nhất. Còn ba người bị nhiễm bệnh còn đang bối rối rõ ràng là khả năng hòa nhập ý thức quá thấp, ít nhất họ không thể khôi phục 'trí nhớ' trong khoảng thời gian nhất định như Thiết Mâu và Nguyệt Ảnh, cho nên chỉ có thể từ bỏ bọn họ.
“Đúng rồi, về sau các ngươi gọi hắn Tiểu Ngô!” Thời điểm này Ngô Minh nhớ tới vấn đề xưng hô, quay đầu lại dặn dò một câu, những người khác tự nhiên là gật đầu.
Để vào phòng máy chính của trụ sở dưới lòng đất, cần phải đi qua ba khu vực, mặc dù các cổng hợp kim đã đóng kín giữa ba khu vực này, nhưng thực tế vẫn có những lối đi khác, chẳng hạn như ống thông gió, hoặc một số lối đi riêng ít người biết đến. Triệu Văn Ba quen thuộc nhất với khu vực giam giữ, tự nhiên sẽ trở thành người hướng dẫn.
"Do sự cố cậu bé bị nhiễm bệnh lần trước đã trốn thoát nên Công ty đã thiết kế và sửa sang lại các ống thông gió. Tất cả các lối vào đều được lắp đặt khóa cơ, và rất nhiều song sắt đã được dựng lên trong các ống thông gió. Các thanh sắt rất chắc và nói chung không thể bị phá hủy, nhưng tôi cảm thấy có Ngô tiên sinh ở đây thì phá hủy các thanh sắt đó cũng không có vấn đề gì! " Triệu Văn Ba khen Ngô Minh một cái, nhìn thấy Ngô Minh không có gì vẻ mặt mới ngượng ngập cười một tiếng, đẩy tới một cái bàn, lại dọn lên một cái ghế, bước lên nó và dùng một chiếc chìa khóa nhỏ để mở khóa cơ của ống thông gió phía trên và tháo nắp ra.
Ngô Minh chỉ nhìn lướt qua rồi lắc đầu: "Công ty Tinh Hà đã thay đổi kích thước đường ống, có lẽ Nguyệt Ảnh và ta có thể đi qua những đường ống thông gió này, nhưng mấy người các ngươi sợ là rất khó, kích thước đường ống quá nhỏ, nếu có điều gì đó xảy ra, trong một không gian nhỏ như vậy thì rất khó để phản ứng, đường ống nối với khu vực khác dài bao nhiêu? "
Triệu Văn Ba suy nghĩ một lúc và nói: " Ít nhất là 100 mét, có thể hơn."
Hiển nhiên, bò 100 mét trong không gian ống thông gió cực kỳ chật hẹp, hơn nữa còn phải đi qua rất nhiều chỗ rẽ, thậm chí còn cần bò thẳng lên, Ngô Minh biết ngoại trừ mình thì không ai có thể làm được. Cậu bé mà A mỗ hợp nhất, bởi vì hình thể nhỏ bé cho nên mới miễn cưỡng thông qua nơi này chạy ra ngoài, điều này thì lại trở nên bất khả thi đối với người lớn.