“Thẻ phép cấp ba, Hỏa xà tấn công!” Mặc Mặc Thác kích hoạt hai Thẻ phép trong tay, hai Thẻ phép lập tức biến thành hai luồng Hoả diễm tạo thành Hỏa xà nhanh chóng lao tới. Hai Thực Nhân Ma lao tới phía trước lập tức bị quả cầu lửa nhấn chìm, Mặc Mặc Thác chưa kịp tán thưởng thì hai Thực Nhân Ma đã lao qua ngọn lửa và tiếp tục lao tới.
“Sao lại thế này?” Mặc Mặc Thác sửng sốt, anh ta cũng là một người có kiến thức rộng rãi, liền có phản ứng ngay lập tức. Hiển nhiên những Thực Nhân Ma này có khả năng miễn nhiễm cực mạnh đối với các đòn tấn công phép thuật, vì vậy chúng có thể thoát khỏi Thẻ phép của mình.
Tiếp theo, Mặc Mặc Thác kích hoạt thêm một vài thẻ phép tấn công, quả nhiên cũng có hiệu quả nhưng anh ta chỉ làm bị thương một vài Thực Nhân Ma, nhưng trên thực tế thì những thẻ phép này đủ để đánh giết nhiều địch nhân hơn.
“Để sủng vật ra trận, tốt nhất là sủng vật cận chiến. Những Thực Nhân Ma này không e ngại pháp thuật công kích!” Ngô Minh lúc này mới chú ý tới, làn da của những Thực Nhân Ma này nhìn rất thô ráp, nhưng có nhiều vảy nhỏ dày đặc hơi giống vảy rồng của Hắc Long, rõ ràng không cứng cáp bằng vảy rồng nhưng có thể chịu được hầu hết các loại phép thuật công kích. Để đối phó chúng nó, hiển nhiên đao thật kiếm thật cận chiến càng thêm đáng tin cậy.
Và điều này cũng phù hợp với môi trường xung quanh Kiếm Phong sơn, ở đây vũ khí và kiếm bằng kim loại rất khó sử dụng do chịu ảnh hưởng của lực từ trường rất lớn, nên các sinh vật sống ở đây không để ý đến độ cứng cáp của lớp da bên ngoài, nhưng chuyên chống lại sự tấn công Thẻ phép nên theo thời gian đã hình thành nên khả năng độc nhất vô nhị này.
Tốc độ của Thực Nhân Ma rất nhanh nên chỉ vài bước liền xông tới, vung móng vuốt sắc bén tấn công Mặc Mặc Thác. Mặc Mặc Thác dù sao cũng là Vương tử của Thú nhân nhất tộc, một Bí thuật sư, liền kích hoạt thẻ bài biến thân thành người sói cao vài mét, nếu đã không cần vũ khí thì sẽ nghiền nát kẻ thù bằng chính sức mạnh của mình.
Nói về móng vuốt, móng vuốt của Mặc Mặc Thác không hề yếu.
Ngay sau đó Mặc Mặc Thác đã chiến đấu kịch liệt với một số Thực Nhân Ma. Ngô Minh bên này đồng dạng cũng chịu công kích, ba Thực Nhân Ma cùng nhau tấn công Ngô Minh từ ba hướng, những con Thực Nhân Ma này rất tinh ranh, dùng móng vuốt sắc bén nhắm vào những điểm yếu của Ngô Minh, chẳng hạn như cổ họng và bụng, nhưng thật đáng tiếc khi những Thực Nhân Ma này đã chọn nhầm đối thủ.
Đối mặt với những Thực Nhân Ma này mà thực lực chỉ ở mức nguyên khí thứ ba và thứ tư, Ngô Minh hoàn toàn không cần dùng đến một Thẻ phép nào. Anh ta cầm trong tay Vạn Thú Kiếm rõ ràng là nặng gấp năm sáu lần trong tay, sau đó đột nhiên chém ra một trăm đạo kiếm khí, trực tiếp chém Thực Nhân Ma tấn công anh ta thành hai mảnh.
Da của Thực Nhân Ma có thể chịu được phép thuật, nhưng vô pháp ngăn cản mũi kiếm sắc bén.
Trước khi thi thể rơi xuống đất, Ngô Minh từng bước một lao ra ngoài, Vạn Thú Kiếm trong tay giống như ánh sao, hóa thành từng đạo tinh quang thuấn sát những Thực Nhân Ma đang xông tới, có ba thanh kiếm đâm tới, trên người mỗi một con Thực Nhân Ma đều bị đâm ước chừng ba kiếm, mỗi nhát kiếm đều đâm xuyên qua điểm yếu hại. Kiếm kỹ này có một cái tên đơn giản là Kiếm kỹ Thứ Sát, là một kiếm kỹ rất cơ bản, uy lực thậm chí không bằng Loa Toàn kiếm khí, nhưng đôi khi nó lại có hiệu quả và nhanh hơn. Đây là kiếm kỹ mà Ngô Minh lĩnh ngộ trên lưng Lôi Ưng, đương nhiên đây cũng là chiêu thức rất cơ bản trong Kiếm kỹ thị tộc nên rất dễ lĩnh ngộ, hơn nữa Ngô Minh từ lâu đã vô cùng thuần thục tam đại kiếm kỹ, cho nên thi triển lên cũng thuận buồm xuôi gió, như thể trước đó đã thành thạo từ lâu.
Năm sáu con Thực Nhân Ma đồng thời ngã xuống đất và chết ngay tại chỗ.
Những Thực Nhân Ma khác hiển nhiên bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, chỉ trong nháy mắt kiếm kỹ của Ngô Minh đã giết chết những Thực Nhân Ma này, mặc dù Mặc Mặc Thác bên kia cũng rất dũng cảm, nhưng tốc độ giết địch của anh ta hiển nhiên không nhanh bằng Ngô Minh.
Một con Thực Nhân Ma cao lớn ở đằng xa lập tức lộ ra vẻ hung dữ, ngửa mặt lên trời thét dài lên.
“Có phải là đang thông báo cho đồng bọn của nó không?” Ngô Minh liếc mắt nhìn cũng không có ngăn cản, ngoài Kiếm kỹ Thứ Sát, trên đường đi Ngô Minh còn học được một kiếm kỹ khác nên cần phải mài dũa bằng thực chiến. Bởi vì môi trường đặc biệt của Kiếm Phong sơn, lực từ trường mạnh khiến mỗi cử động của Ngô Minh đều vô cùng khó khăn, kiếm trong tay lại càng thêm nặng, tuy đây là lực trói buộc cường đại, nhưng tại sao không phải là một cách rèn luyện?
Ngô Minh tin tưởng ở chỗ này tôi luyện kiếm kỹ của mình, thành tựu và tốc độ trưởng thành của mình sẽ nhanh hơn và hiệu quả hơn những nơi khác.
Vì vậy Ngô Minh không có ngăn cản Thực Nhân Ma, mà hy vọng đối phương sẽ đến nhiều hơn, để kiếm kỹ mài dũa trong thực chiến mới có thể càng thêm thuần thục, uy lực càng mạnh hơn.
Chẳng mấy chốc, Mặc Mặc Thác ở đằng kia cũng đã xử lý được Thực Nhân Ma đang bao vây anh ta, cũng coi như khá nhàn hạ, thấy bọn chúng kêu gọi thêm địch nhân tới, anh ta cũng giống như Ngô Minh, tùy tiện đứng ở nơi đó, vẻ mặt khinh thường.
Chỉ sau khi thấy một số lượng lớn Thực Nhân Ma nhào đến, Mặc Mặc Thác mới trợn tròn mắt.
Thực Nhân Ma đến lần này rõ ràng là hình thể lớn hơn và mạnh hơn, điều quan trọng nhất là số lượng của chúng đã lên tới hàng trăm con.
Ít nhất từ góc độ này xem qua, bốn phương tám hướng, rậm rạp tất cả đều là Thực Nhân Ma.
Sau khi những kẻ này đến, chúng không ngay lập tức tấn công Ngô Minh và Mặc Mặc Thác, mà thay vào đó, chúng kéo xác chết của những đồng tộc của chúng trên mặt đất và chia nhau ăn.
“Cậu được không?” Ngô Minh thấy Mặc Mặc Thác sắc mặt thay đổi liền lớn tiếng hỏi, nếu Mặc Mặc Thác không có nắm chắc, anh ta định bố trí một Trận pháp phòng thủ để Mặc Mặc Thác ẩn nấp trước, sau đó tự mình xử lý đám Thực Nhân Ma này.
Mặc Mặc Thác đương nhiên sẽ không thừa nhận rằng mình không thể, và ngay lập tức gầm lên: "Tớ có thể làm được không? Cậu nghĩ tớ có thể làm được không sao? Haha, tớ sẽ để cho cậu xem tớ có thể làm được hay không!"
Nói xong điên cuồng hét lên một tiếng, trực tiếp huy động lợi trảo hướng Thực Nhân Ma nhào qua.
Ngô Minh liếc vài lần liền biết Mặc Mặc Thác tuy cường hãn, nhưng đối phó với nhiều Thực Nhân Ma như vậy sẽ không thể địch lại, nên anh ta bố trí một Trận pháp phòng thủ, sau đó nói với Mặc Mặc Thác nếu không cầm cự được thì vào Trận pháp tránh né nghỉ ngơi.
Mặc Mặc Thác mặc kệ Ngô Minh, nhưng rõ ràng là hơi thở của anh ta càng lúc càng lớn, Ngô Minh cũng biết thủ đoạn của Mặc Mặc Thác, nếu đối phương thua chắc chắn sẽ trốn sang Trận pháp phòng thủ, vì vậy mặc kệ anh ta.
Bản thân Ngô Minh, một tay cầm kiếm bắt đầu lao lên chiến đấu với lũ Thực Nhân Ma xung quanh, từ trong thực chiến thuần thục kiếm kỹ của mình.
Kiếm kỹ Thứ Sát rất đơn giản và trực tiếp, giống như điểm thành các vì sao, đây là cách đơn giản và trực tiếp nhất để ám sát địch nhân, nhanh chóng, và thường thường Thực Nhân Ma sẽ ngã xuống đất trước khi kịp phản ứng.
Ngoài ra, Ngô Minh còn thành thạo một kỹ năng kiếm thuật khác.
Lưu Ngân!
Kiếm kỹ này cao cấp hơn rất nhiều, thậm chí còn cao cấp hơn cả Toàn phong kiếm khí, Ngô Minh chỉ lĩnh ngộ đơn giản còn chưa thực sự sử dụng, bây giờ không thể nghi ngờ chính là cơ hội.
Trên thực tế, khi thi triển kiếm kỹ sẽ tự động ngưng tụ kiếm khí xung quanh thân kiếm thành thẻ bài phóng thích để nâng cao uy lực. Ngô Minh đã thuần thục Kiếm kỹ Thứ Sát, mà Ngô Minh mới vừa thi triển Lưu Ngân liền biết kiếm kỹ này bất phàm, bởi vì anh ta thực sự đã thất bại.
Chém kiếm trong không khí, kiếm khí lưu không phá vỡ không khí hình thành một đạo dấu vết, đây là Kiếm kỹ Lưu Ngân, kiếm kỹ là khắc dấu vết kiếm trong không khí và lưu giữ trong một khoảng thời gian dài.
Đương nhiên, những vật thể tiếp xúc với dấu kiếm này sẽ chịu công kích cường đại, và công kích này là liên tục, giống như một lưỡi kiếm sắc bén trong không khí.
Thử nghĩ xem, nếu chém ra hàng chục thanh kiếm từ trong không trung để lại dấu vết kiếm khí xung quanh, chẳng khác nào sắp đặt một cái bẫy bằng lưỡi kiếm đáng sợ cho kẻ thù khi bị tấn công.
Chính vì Kiếm kỹ Lưu Ngân cấp bậc rất cao và rất khó để thành thạo, cho nên Ngô Minh lần đầu tiên thi triển đã thất bại. Dấu kiếm anh tạo ra chỉ dừng lại trong không trung một lúc rồi vỡ tan, biến mất không dấu vết.
“Quả nhiên không đơn giản như vậy!” Ngô Minh tự lẩm bẩm một mình, mười mấy Thực Nhân Ma xung quanh đã xông lên, Ngô Minh giết hết bọn chúng bằng Kiếm kỹ Thứ Sát của mình, lại một lần từ trên xuống dưới chém ra một kiếm.
Một kiếm này phát ra thanh âm leng keng, giống như tiếng kêu vang, không khí không có hình dạng giống như bị chém ra một đạo vết rách, hóa ra lại bị tiếng nổ phá vỡ, hình thành một cổ khí lưu âm bạo bỗng nhiên nổ tung.
“Lại thất bại!” Ngô Minh cau mày, Kiếm kỹ Lưu Ngân rất khó thực hiện, hơn nữa cũng do ảnh hưởng của lực từ trường trên Kiếm Phong sơn nên rất khó để kiểm soát hoàn hảo phương hướng và lực độ của lưỡi kiếm.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng cười lạnh.
"Học trò ngốc, trình độ như vậy mà dám đến Kiếm Phong sơn thi triển kiếm kỹ? Ta sẽ cho ngươi xem Kiếm kỹ Lưu Ngân chân chính là như thế nào!" Theo tiếng cười lạnh, một bóng người nhanh chóng quét ra, trường kiếm trong tay xoát xoát xoát không ngừng vẽ ra từng đạo hàn quang, những đạo hàn quang kia dường như khắc dấu trong không khí, kéo dài không tiêu tan, lâu dần hình thành hơn chục vết kiếm xung quanh.
Những vết kiếm này đã vây khốn hàng chục Thực Nhân Ma xung quanh, một vài Thực Nhân Ma muốn chạy ra ngoài, nhưng kết quả bị Lưu Ngân kiếm khí đánh chết trở thành thức ăn cho đồng loại của chúng.
Và sau khi một vài Thực Nhân Ma chết đi, những Thực Nhân Ma còn lại đủ thông minh để không dám chạy loạn nữa, chỉ có thể là thành thành thật thật đứng tại chỗ.
Lúc này, Lưu Ngân kiếm khí vẫn chưa tiêu tan, như có mười mấy lưỡi kiếm vô hình đang lơ lửng trên không trung.
Ngô Minh không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Thú nhân đang đứng cách anh khoảng mười mét vào lúc này.
Quả nhiên là một Thú nhân, thân hình cường tráng, trường kiếm trong tay to lớn sắc bén toát ra khí thế đáng sợ, trong mắt Thú nhân đầy kiêu ngạo và khinh thường, không cần hỏi cũng biết, đây hẳn là một thành viên của Kiếm Thánh thị tộc.
Cùng lúc đó, Thực Nhân Ma dường như đã phát hiện ra điều gì đó, cũng vội vàng gầm rú bỏ chạy, bởi vì từ những nơi khác cũng có người của Kiếm Thánh thị tộc, ước chừng mười mấy người. Những tộc nhân Kiếm Thánh thị tộc đều mặc quần áo bằng vải bố, tay cầm khiêng hoặc mang theo Trường kiếm thị tộc, mỗi người đều giống như một lưỡi kiếm sắc bén không vỏ, toát ra uy áp và khí thế khủng bố.