Tận thế tân thế giới

Chương 57: Làm anh hùng




Triệu Ninh kinh hô lập tức gây ra chấn động cực lớn.

"Ngô Minh là thức tỉnh giả đã đẩy lùi người đá khổng lồ ngày hôm đó sao? Triệu Ninh, lời ngươi nói có phải là thật không?"

Tôn Cường cũng sửng sốt, hưng phấn nói. Trong thâm tâm của họ, người đã đẩy lùi gã khổng lồ bằng đá ngày ấy đã trở thành anh hùng trong lòng họ, chính vì họ biết rằng có một nhân vật anh hùng như vậy nên họ mới có niềm hy vọng vô hạn trong thời điểm tuyệt vọng này.

Và bây giờ, điều tương tự lại xảy ra.

Chỉ là Tôn Cường và Triệu Ninh chưa từng nghĩ người mà họ coi như chỗ dựa tinh thần lại luôn là đồng đội của mình.

“Ngô Minh, mau trở về!”

Lý Hạ lúc này rất vội vàng, Ngô Minh lao ra nhanh đến mức nàng không kịp ngăn cản, lúc này nàng không màng tất cả rút cung, ngưng tụ một mũi tên nguyên khí bắn ra, lập tức đuổi theo Ngô Minh.

Mũi tên nguyên khí lao ra trúng ngay gáy của người đá khổng lồ, Lý Hạ biết dù là sinh vật gì thì bộ phận này cũng là yếu điểm.

Nhưng điều khiến cô tuyệt vọng đã xảy ra, mặc dù mũi tên nguyên khí đã xuyên qua cổ của người đá khổng lồ, nhưng nó chỉ đi vào ba bốn phân, không thể xuyên qua lớp da đá cứng rắn chút nào.

Có vẻ như trước đây Ngô Minh đã đúng khi không để cô lãng phí sức lực của mình.

Nhưng lúc này, Lý Hạ không cho phép Ngô Minh một mình mạo hiểm, thật ra cô đã muốn nói với Ngô Minh từ lâu, nhưng vì lý do này hay lý do khác nên cô chưa từng có cơ hội nói.

Mà lần này Ngô Minh có khả năng sẽ chết ở bên ngoài, cho nên Lý Hạ biết nàng không thể nhìn Ngô Minh dẫn người đá khổng lồ đi, nàng nhất định phải làm gì đó.

“Ta kháo, Ngô Minh, ngươi muốn làm anh hùng sao không nói sớm, ngươi không đem Lưu ca đi cùng quá không nghĩa khí!”

Lưu Bân lúc này cũng có phản ứng, hét lên điên cuồng nhặt cây súng tiểu liên từ dưới đất, một tay cầm thiết chùy đầy gai nhọn đuổi theo.

  “Đúng vậy, Ngô Minh một mình đối phó với người đá khổng lồ nhất định sẽ cần chúng ta giúp đỡ!”

Tôn Cường và Triệu Ninh nhìn nhau rồi đuổi theo.

Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi trước đây của mọi người đã tiêu biến bởi hành động vĩ đại của Ngô Minh, thay vào đó là một mảnh nhiệt huyết sôi trào.

Những thức tỉnh giả đã buộc tội Ngô Minh trước đó đã trở nên ngây ngốc. Nếu nói Rìu vương là thần tượng trong lòng bọn họ, nhưng người thần bí đánh lui người đá khổng lồ lúc trước lại là anh hùng trong tim.

Phàm là người biết sự kiện đó đều như vậy, thế mà giờ đây lại dám buông lời chỉ trích với vị anh hùng trong tim mình.

Hiện trường dư lại chưa đi chỉ còn lại giáo sư Từ, ông mím môi phát hiện có thức tỉnh giả đang nhìn mình, không khỏi nở nụ cười: "Sao, các ngươi vẫn mong đợi lão già như ta vất vả sao?"

Suy nghĩ một hồi, giáo sư Từ tìm đến một vài binh sĩ nói: "Tìm Đoạn đoàn trưởng ngay lập tức, bảo anh ta sơ tán mọi người ngay, đừng lãng phí cơ hội mà bọn họ đã tạo ra!"

Những người đang đuổi theo, bao gồm cả Lý Hạ, đều chứng kiến cảnh tượng cả Ngô Minh và người đá khổng lồ tốc độ nhanh đến khó tưởng tượng nổi. Người đá khổng lồ thì không cần bàn đến, nhưng lúc này tốc độ của Ngô Minh nhanh hơn bình thường gấp đôi, bọn họ vừa đuổi ra ngoài mấy trăm mét, liền không còn thấy bóng dáng gã khổng lồ bằng đá và Ngô Minh nữa.

Tất nhiên, Lý Hạ biết Ngô Minh có thể chạy nhanh như vậy là do anh ta sử dụng thẻ 'gia tốc' mà anh ta lấy từ thức tỉnh giả đã ám sát anh ta.

Đây là một thẻ phép không có khả năng tấn công, nhưng đôi khi nó hữu ích hơn các phép tấn công hoặc thẻ sinh vật.

Giống như bây giờ, nếu không phải trạng thái 'tăng tốc', Ngô Minh đã không thể tăng tốc độ của mình lên đến mức này.

Nhưng dù vậy, tốc độ của gã khổng lồ bằng đá cũng nhanh hơn, cuối cùng Ngô Minh phải dựa vào các tòa nhà để tránh né truy kích sau khi chạy được ba bốn km.

Thẻ gia tốc có thể kéo dài năm phút đồng hồ, Ngô Minh chỉ có thể dựa vào thời gian này mà cố gắng dẫn người đá khổng lồ đi một đoạn xa hơn.

Ngô Minh biết rất rõ nếu anh ta không sử dụng các đòn đánh lén, cũng như không có những thẻ phép tấn công và hỗ trợ mạnh mẽ như 'Lưu sa bẫy rập' hay 'Đột kích ma thứ', anh ta sẽ không bao giờ có thể chống lại người đá khổng lồ.

Như Giáo sư Từ đã nói trước đây, đây không phải là vấn đề tích lũy về số lượng, mà là vấn đề về chất lượng.

Hiện tại sinh vật cấp ba tương đương với bất khả chiến bại! Ngay cả khi nó bị mù một mắt, cụt một cánh tay.

Cho nên ngay từ đầu, Ngô Minh chưa bao giờ nghĩ tới việc phải đánh lui người đá khổng lồ, anh chỉ tạo cơ hội chạy trốn cho Lý Hạ và Lưu Bân, Ngô Minh cũng có lòng tin, dựa vào năng lực của chính mình, tuy không thể nào giết được gã khổng lồ này nhưng vẫn có cơ hội trốn thoát.

Nhưng rõ ràng, Ngô Minh đã đánh giá thấp sự thù hận của người đá khổng lồ đối với mình. Vốn dĩ, Ngô Minh định tự mình trốn vào một tòa nhà lớn, dựa vào đường đi địa hình phức tạp chắc chắn sẽ có thể thoát khỏi gã khổng lồ này.

Nhưng khi Ngô Minh vào một trung tâm mua sắm lớn, người đá khổng lồ không chút do dự lao vào phá hủy tất cả các tầng, một lúc sau anh ta phải chạy ra ngoài vì tòa nhà năm tầng đã sập xuống dưới sự tấn công điên cuồng của người đá khổng lồ.

Cho dù Ngô Minh có ẩn nấp như thế nào thì người đá khổng lồ vẫn có thể tìm thấy anh ta, nguyên nhân có thể là do lưỡi gai xương trên tay đã ngấm máu của người khổng lồ, thông qua khí tức nó có thể tỏa định vị trí của anh ta.

Hiệu ứng 'gia tốc' đã biến mất từ lâu, Ngô Minh chỉ có thể một lần lại một lần chật vật chui vào các tòa nhà khác nhau, nhưng người đá khổng lồ giống như một cỗ máy hủy diệt điên cuồng phá hủy từng tòa một.

Về phần nhà cao Ngô Minh không dám trèo lên, nếu bị gã khổng lồ đánh sập thì chạy không thoát nổi.

Trong quá trình này, Ngô Minh nhanh chóng bị đá bay rơi xuống không biết bao nhiêu lần, chính nhờ anh ta mặc bộ Áo giáp nguyên khí bằng hợp kim, nếu không thì anh ta đã ngã xuống từ lâu rồi.

Chạy hết một quãng đường, Ngô Minh vượt qua khoảng cách ít nhất mười km, hai khu đô thị, may mà hơi thở của người đá khổng lồ quá mạnh nên mấy con quái vật yếu ớt không dám xuất hiện, nếu không bị hai đầu thọ địch thì càng khốn đốn hơn.

Đúng lúc này, Ngô Minh xuống tầng hầm của một cửa hàng lớn, dựa vào tường thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng khắp người. Trên đầu truyền đến tiếng động phanh phanh và tiếng gầm giận dữ của người đá khổng lồ.

Gần 40 phút trôi qua kể từ khi anh dẫn người đá khổng lồ rời đi, Lý Hạ và Lưu Bân lẽ ra đã đến được khu vực an toàn, việc họ phải làm lúc này là thoát khỏi người đá khổng lồ quay trở lại lực lượng chủ lực.

Nhìn thanh gai xương nhận trong tay Ngô Minh khẽ cười khổ, không nghi ngờ gì nữa đây là một vũ khí tốt, nhưng bây giờ nó đã trở thành một 'thiết bị định vị', chỉ cần vẫn còn cầm nó thì người đá khổng lồ vẫn âm hồn bất tán theo sau.

Càng phiền toá hơn nữa là cuộc chạy trốn này đã khiến thể lực của Ngô Minh bị suy kiệt cực kỳ nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không bị người khổng lồ đá giết chết thì cũng kiệt sức mà nằm xuống.

Rầm!

Người đá khổng lồ tiếp tục tấn công điên cuồng phía trên, trần nhà trên cùng của tầng hầm cũng không ngừng rơi những mảnh vụn và bụi, một số cột xi măng bắt đầu nứt nẻ.

Ngô Minh thầm mắng vội vàng đi về phía trước, đi lên cầu thang lối đi an toàn đến bên kia đại siêu thị. Nhìn lại, tòa nhà gần như bị phá hủy, khi Ngô Minh chạy ra ngoài thì nghe thấy một tiếng động lớn và tòa nhà đổ sập.

“Nếu tên này làm công việc phá dỡ, hẳn là cao tay!” Ngô Minh lúc này chỉ có thể tự giễu một mình.

Khoảnh khắc tiếp theo, Ngô Minh nhìn thấy người đá khổng lồ đột nhiên lao ra khỏi đống đổ nát, lòng bàn tay to lớn của gã đập vào một bức tường sụp đổ, bức tường vỡ tan ngay lập tức, một mảnh tường lớn bay về phía Ngô Minh với tốc độ rất cao.

  “Chết tiệt!”

Ngô Minh thầm mắng một tiếng, thầm nghĩ gã khổng lồ đá này thực sự đã học được kỹ năng này, lại nhìn thấy hàng chục tảng đá rơi xuống như mưa, mỗi tảng nặng ít nhất 30 ký, thậm chí có tảng còn nặng hàng trăm ký. Nếu bị đánh trúng e rằng ngay cả khi mặc Áo giáp sắt hợp kim nguyên khí cũng bị trọng thương.

Trong lúc vội vàng, Ngô Minh chỉ kịp né qua một tảng đá lớn nhất, liền bị một tảng đá rất nhanh va vào, cả người bị đánh bay về phía sau đụng phải một chiếc ô tô đang đậu trước khi ngã xuống đất.

Phốc một tiếng, Ngô Minh liền phun ra một ngụm máu.