“Henry, mặc dù ta rất muốn mời anh một ly, nhưng bây giờ tôi có việc khẩn cấp và tôi cần phải nói chuyện với chỉ huy của tôi, Trung tá Birkenstock!” Mike thầm nghĩ mình đã may mắn khi nhìn thấy người quen, nếu không thì mất nhiều thời gian để xác nhận danh tính của mình. Trong một thời gian dài, Henry và hắn là bạn học và đi lính cùng nhau, sau thảm họa, họ may mắn sống sót và trở thành một thành viên của lực lượng bảo vệ bờ biển phía Tây.
Lúc này, binh lính hiển nhiên nhìn thấy Ngô Minh, có người đi tới gần hắn hỏi: "Mike, người này là ai?"
"Đó là bằng hữu của ta, không có gì đáng ngại, ngược lại là anh ta cứu ta, đây cũng là chiếc thuyền của anh ta !” Mike hoảng sợ khi thấy vài tên lính chĩa súng về phía Ngô Minh, và vội vàng giải thích, điều hắn lo lắng không phải là Ngô Minh, mà là những người lính.
"Bạn của ngươi? Cái đó cũng cần phải xem lại!" Bọn lính hiển nhiên có chút cảnh giác với Ngô Minh, thật ra nếu Mike không có ở đây, bọn họ đã khống chế Ngô Minh từ lâu rồi.
Mike nghe vậy thì lập tức có chút bực mình, lập tức hét lên: "Trung sĩ Henry, người này có liên quan đến một vấn đề tuyệt mật, bây giờ tôi ra lệnh cho anh đưa chúng tôi vào bờ ngay lập tức, đồng thời, tôi sẽ báo cáo tình huống trực tiếp với trung tá Birkenstock, lập tức thi hành mệnh lệnh! "
Binh lính sững sờ một lúc, lúc này cũng phản ứng kịp. Mike này là người của lực lượng không quân, còn là sĩ quan đại úy, chỉ có điều y phục trên người rách tung toé nhìn không ra cấp bậc. Tuy nhiên, vì danh tính của Mike đã được xác định, nên họ phải tuân theo mệnh lệnh của chỉ huy.
Lúc này, những người lính này không dám nói gì, vội vàng dẫn thuyền vào bờ để đổ bộ.
Ngô Minh nhìn Mike khẽ gật đầu, phải nói Mike làm Ngô Minh rất hài lòng, đôi khi chính là phải như thế, nếu như ngay cả mấy cái to đầu binh đều xử lý không được, thì Ngô Minh cũng không tin là đối phương có thể giao phó với sĩ quan cấp cao.
Vào lúc này, Ngô Minh và những người khác đang đi trên một bãi biển, xung quanh là nhiều chướng ngại vật, có nhiều boongke và có vũ khí hạng nặng, tiếp tục hướng phía trước có thể chứng kiến rất nhiều công sự phòng ngự cùng với một ít sủng vật và binh sĩ tạo thành đội tuần tra. Rõ ràng là những người ở đây cũng đã từng sử dụng lức lượng của thẻ bài, nhưng nhìn tổng thể thì cả trang bị lẫn kích thước đều chỉnh tề hơn nhiều so với đội quân mà Ngô Minh đã từng thấy.
Sau khi vượt qua công sự, Ngô Minh và Mike đến một căn phòng, trong phòng có một chiếc điện thoại, sau khi Mike cùng Ngô Minh nói một tiếng thì bước lên phía trước để gọi, Ngô Minh nhìn xung quanh một cách thích thú.
Có thể thấy đây là một căn cứ quân sự tiêu chuẩn, có đầy đủ quân nhân và hiệu quả chiến đấu mạnh mẽ, cũng có thể thấy cá nhân binh lính ở đây cũng có những bộ đồ cơ khí giống như Ngân Nguyệt thành. Đã có những trang bị này thì mặc dù là người bình thường cũng có thể chiến đấu chống lại những con quái vật cường đại và những Thức Tỉnh giả, cộng với nhiều vũ khí mạnh mẽ khác nhau, súng máy cỡ lớn, súng lựu đạn, súng xung lực điện từ nguyên khí, v.v., những người lính này rõ ràng là cực kỳ mạnh mẽ.
Một số binh sĩ đang luyện tập hàng ngày, và toàn bộ căn cứ quân sự lộ vẻ vô cùng có trật tự.
Ngô Minh nhận thấy có rất nhiều lá cờ trong căn cứ quân sự, tất nhiên, đó không phải là lá cờ của quốc gia lớn nhất trong thế giới cũ mà Ngô Minh đã quen thuộc, mà là một mẫu khác.
Đó là hình ảnh một Thiên sứ đang cầm kiếm.
Về điểm này, Mike trên đường cũng nói với Ngô Minh, nghe nói có hai ba siêu cường đứng đầu toàn bộ Bắc Mỹ, nhà Delbert kiểm soát một vùng rộng lớn bờ Tây, mà nghe nói bọn họ sở dĩ có thể cường đại như thế là vì sau lưng có chỗ dựa.
Và chỗ dựa này là một Thiên sứ.
Mike cho rằng đây có thể là một hình thức tuyên truyền. Nói cho cùng thì hầu hết người dân ở đây đều tin vào Chúa, vì họ tin vào Chúa nên họ sử dụng các Thiên sứ làm đối tượng sùng bái của mình. Về việc những cái gọi là thần hộ mệnh này có tồn tại hay không, chỉ có Chúa mới biết, ít nhất Mike chưa nhìn thấy cái gọi là Thiên sứ.
Vài phút sau, Mike cúp máy và đi về với gương mặt khó coi, hiển nhiên hắn và cấp trên của hắn câu thông cũng không phải quá lý tưởng.
"Ngô tiên sinh, chỉ huy của ta muốn gặp ngươi, ta đã nói ngươi muốn tìm người, ta đã nhiều lần nhấn mạnh ngươi không thể là kẻ thù, không chỉ không phải kẻ thù mà còn là đồng minh, nhưng mà chỉ huy của ta, trưởng quan Birkenstock không đồng ý ngay, ngài ấy muốn gặp anh trước khi đưa ra quyết định, tôi lo lắng…” Mike lúc này ngập ngừng.
Ngô Minh đương nhiên biết Mike lo lắng về điều gì. Thành thật mà nói, Mike có thể làm đến bước này cũng đã khiến Ngô Minh rất ngạc nhiên. Ban đầu Ngô Minh nghĩ sau khi trở lại căn cứ của Mike, sau này có thể hắn sẽ làm sai lời hứa của mình, và thậm chí yêu cầu những người lính này tấn công mình, nhưng Mike đã không làm và thực sự không tiếc công sức để trợ giúp mình, chỉ từ một điểm này cho thấy Mike làm người cũng không tệ.
Đối với điều mà Mike lo lắng không gì khác chính là sợ người của mình đối phó với Ngô Minh, mặc dù Mike đã nhiều lần nhấn mạnh Ngô Minh là một người cực kỳ cường đại, lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, chỉ có thể lôi kéo, không thể đối lập, nhưng cấp trên của hắn có nghe hay không lại một chuyện khác.
"Không có gì phải lo lắng, ít nhất thì anh đã làm tất cả những gì có thể. Ta nghĩ sếp của anh sẽ cử người đến đón ta, sau đó để cho ta một mình đi gặp hắn đúng không?" Ngô Minh thần sắc như thường nói ra.
Mike nghe vậy hiển nhiên có chút kinh ngạc, quả thực rốt cuộc cấp trên nói sẽ phái người đi đón Ngô Minh, về phần Mike tiếp tục ở lại căn cứ.
Đương nhiên Ngô Minh biết điều này, bởi vì đó là những gì anh ta nghe được, với thính lực của Ngô Minh không khó để nghe được nội dung cuộc nói chuyện của Mike, và Ngô Minh chắc chắn Trung tá Birkenstock sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với mình.
Nhưng không sao cả, dù sao thì Ngô Minh cũng không định giải quyết chuyện này một cách hòa bình, tốt nhất là đối phương thức thời, nếu không thức thời thì chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực.
“Khi nào thì người đến đón tôi?” Ngô Minh hỏi.
“Khoảng một giờ!” Mike vẻ mặt có chút áy náy, anh ta còn một câu chưa nói, đó chính là trưởng quan của anh ta khi gặp Ngô Minh, khi tất yếu có thể sử dụng vũ lực.
“Vậy là tốt rồi!” Ngô Minh không vội, chỉ cần biết vị trí của giáo sư Từ là có thể tạm thời bắt đầu động thủ, trước đó, Ngô Minh không ngại cùng đối phương chơi đùa.
Lúc này một sĩ quan gõ cửa đi vào, vừa nhìn thấy Mike liền kích động nói: “Mike, ngươi thật sự là chưa chết, thật tốt quá!”
“Tanner, ta còn sống khỏe mạnh!” Mike thấy người sĩ quan này, lập tức bước tới và trao cho nhau một cái ôm ấm áp.
"Nhưng quân đội đã coi anh như một người đã tử trận, và cấp tiền trợ cấp an ủi (người đã hi sinh) cho Victoria các nàng. Đúng rồi, chết tiệt, có điều tôi phải nói với anh, sau khi tin tức về cái chết của anh được đưa ra, gia hoả Steve thường xuyên đi quấy rối Victoria, anh biết đấy, tên khốn đó đã theo đuổi cô ấy trước đây, và bây giờ hắn ta nghĩ rằng anh đã chết thì đã có cơ hội, Trên đường đến đây, tôi lại thấy hắn ta hướng về phía nhà anh. " Tanner là một người da đen, lớn lên có chút rắn chắc, lúc này nói ra một tin tức.
“Thằng khốn Steve, nó dám làm chuyện này, tôi không thể tha cho nó!” Mike nghe được tin tức này lập tức vẻ mặt phẫn nộ. Ngô Minh nhìn ra được Mike hiển nhiên là một người xứng chức trụ cột gia đình, ít nhất ở thời điểm trên đường đi, ba câu hai câu của anh ta đều kể về gia đình của mình. Chính bởi vì như thế, Ngô Minh mới phát giác được Mike người này không sai.
Biết gia đình mình đang gặp khó khăn, Mike lao ra khỏi cửa với vẻ mặt lo lắng, rõ ràng là anh ấy thực sự rất vội vàng.
"Này, Mike, đợi tôi với. Tôi cũng sẽ đi theo. Gã Steve đó ỷ vào anh hắn làm quản gia Delbert hoành hoành không cố kỵ, anh tuyệt đối không nên xúc động!” Nói xong Tanner cũng rời đi, lúc này mới phát hiện người đàn ông châu Á trong phòng cũng theo sau.
“Chào. Anh trai. Anh là ai?” Tanner nhìn Ngô Minh lên tiếng hỏi.
“Bạn của Mike!” Ngô Minh trả lời đơn giản, trên thực tế, Tanner đương nhiên xem Ngô Minh và Mike là bạn, nếu không sẽ không nói chuyện cùng nhau.
Ngô Minh phải đợi cả tiếng đồng hồ. Vì vậy định đi theo Mike để xem qua, nhất là khi Tanner nói Steve đang quấy rối vợ Mike chính là quản gia của gia đình Delbert, Ngô Minh lập tức mỉm cười.