Lúc này có hai nữ minh tinh đang nằm trên giường của bí thư Vương, năm xưa hai nữ minh tinh này đều là nhân vật quen thuộc của thế hệ trẻ, trên TV và tạp chí thường có những bức ảnh quyến rũ của họ. Trong mắt thế nhân hình ảnh hai người đẹp vô cùng cao quý, ngày đêm ao ước chỉ cần nắm tay là đủ mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng vào lúc này, hai thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng cao ngạo này đang dốc hết sức lực để lấy lòng người đàn ông trên giường.
Vì sau này chỉ cần một lời nói, họ có thể sẽ sống cuộc sống bấp bênh như những người tị nạn bên ngoài, thậm chí tính mạng của họ cũng không được đảm bảo.
Bí thư Vương lúc này vẫn còn hơi choáng váng do tối hôm qua uống quá nhiều rượu, cảm nhận được sự mềm mại giữa đôi môi của người phụ nữ xinh đẹp dưới hạ thể mình, hắn thỏa mãn rên rỉ.
Bây giờ ảnh hưởng của hắn rất lớn, có hàng ngàn sĩ quan và binh lính nương nhờ hắn, ngoài lực lượng cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát do hắn điều khiển ban đầu, dưới tay hắn đã có hai ba ngàn người. Về phần thức tỉnh giả hắn cũng đang tích cực tuyển mộ, có thể nói hiện tại hắn có thực lực cạnh tranh với Đoạn Quốc Nghị.
Bởi vì sự tàn nhẫn và sự nhạy bén về chính trị của hắn, nên hắn mới có thể chiếm được một thế lực lớn như vậy trong một thế giới rối ren.
Chỉ cần có người dám không nghe lời, bí thư Vương sẽ khiến cho bọn họ bốc hơi giống như tiểu tử ngày hôm qua dám không cho hắn xuống đài.
Yêu cầu người phụ nữ phục vụ dưới quyền mang đến một ly rượu đỏ, vừa uống rượu bí thư Vương vừa nói: "Lúc này, bọn đầu trọc có lẽ đã xong việc rồi, hừm, dám để lão tử không xuống đài được, lão tử sẽ cho ngươi chết không kịp ngáp!”
Giữa lời nói, lông mày nhướng lên cực kỳ hung ác, hai nữ tử trần như nhộng càng ra sức hầu hạ vì sợ đại nhân tức giận mà giận chó mắng mèo.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng động lớn.
“Làm sao vậy?”
Bí thư Vương vội vàng ngồi dậy từ trên giường, từ trên bàn đầu giường lấy ra một khẩu súng lục, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái đi tới bệ cửa sổ nhìn ra ngoài. Vừa nhìn ra hắn đã sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
Một con quái vật cao ba mét chộp lấy một trụ bê tông to lớn, đập vỡ tường biệt thự của hắn rồi xông vào. Dù có rất nhiều bảo vệ trong biệt thự nhưng lúc này họ đã bị con quái vật giết chết từng người một.
Tiếng súng và tiếng la hét vang lên, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
“Chết tiệt, Chu Chấn Hải đâu rồi!”
Bí thư Vương vội vàng hét lên, tuy rằng hắn quyền to, nhưng binh lính và lực lượng cảnh sát dưới sự chỉ huy của hắn ta không phải lúc nào cũng ở bên cạnh, hơn nữa chỉ có hơn 20 cảnh vệ và một số người thức tỉnh giả bên trong biệt thự. Trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào chống lại sự tấn công của con quái vật đó.
Nhưng bí thư Vương không biết rằng lúc này ở lầu một của biệt thự, Chu Chấn Hải đang ngồi bệt dưới đất, một chân bị tảng đá nặng 100 kg đánh gãy không cử động được, mồ hôi nhễ nhại van xin lòng thương xót của một người.
"Ngô huynh đệ, không … Ngô ca, chúng ta không có thù hận gì đáng kể, người hạ lệnh giết anh là bí thư Vương, không liên quan gì đến ta. Hắn ta ở trên lầu, oan có đầu nợ có chủ, huynh đi giết hắn ta sẽ không dám ngăn cản! "
Chu Chấn Hải lúc này vô cùng kinh hãi, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Ngô Minh bị bí thư Vương hạ lệnh diệt trừ sáng nay đã quay lại giết người.
Hơn nữa, đối thủ quá hung tợn, trong biệt thự có hơn 20 cảnh vệ được huấn luyện kỹ càng cùng ba tên thức tỉnh giả bao vây cũng không ngăn được công kích của Ngô Minh, chỉ trong chốc lát đã bị hạ gục.
Viên đạn trúng vào mặt Ngô Minh ngay lập tức bị bật ra, không có tác dụng gì ngoài việc bắn ra một tia hoa lửa. Cho dù một số cảnh vệ thiện xạ có bắn trúng mặt đối thủ, nhưng quỷ dị là dường như có một tầng bảo hộ bao quanh người Ngô Minh, không thể tổn thương anh ta chút nào.
Còn Ngô Minh thì đang cầm một thanh gai xương điều khiển con quái vật to lớn bên ngoài, mỗi lần tấn công đều có thể lấy đi một mạng người, chẳng khác gì chúa tể địa ngục.
Lúc này, nhìn Ngô Minh đứng ở trước mặt Chu Chấn Hải chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Ngô Minh nghe đối phương nói xong thì cười nhạt, đối với một kẻ tiểu nhân cỏ đầu tường như vậy anh thậm chí còn không có muốn nói, trả lời bằng cây gai xương trong tay.
Nhìn thấy Ngô Minh động thủ, Chu Chấn Hải hét lớn: "Ngô Minh, đừng quên ta vẫn là thức tỉnh giả đội ba. Ngươi giết ta, ngươi cũng không giải thích được..."
Không đợi hắn nói xong Ngô Minh phất tay chém xuống, đầu Chu Chấn Hải liền lăn xuống đất.
Cảnh tượng này tình cờ rơi vào mắt bí thư Vương đang từ lầu hai đi xuống. Tầng một của biệt thự vốn đã giống như một tu la địa ngục, đâu đâu cũng thấy xác chết. Mới hai ba phút kể từ khi đối thủ tấn công, hắn chưa bao giờ tưởng tượng được kẻ làm tất cả những điều này lại chính là tiểu tử mà sáng hôm qua hắn hạ lệnh tiêu diệt.
Mặc dù lúc này bí thư Vương đã tái mặt nhưng vẫn cố gắng trấn định, hắn ta biết quân đội gần đó nhất định sẽ tới đây ngay khi phát hiện ra điều bất thường, nhưng ít nhất cũng phải mất năm phút nữa mới có thể tới được. Chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian thì hắn sẽ được cứu.
“Ngô lão đệ, ngươi đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói, dưới tầng hầm biệt thự này có rất nhiều đồ ăn ta có thể cho ngươi hết, trên lầu còn có hai nữ minh tinh đều là của ngươi, ngươi muốn cái gì ta đều có thể đưa cho ngươi hết, chỉ cần thả cho ta một đường, thế nào!” Bí thư Vương lúc này vội vàng nói.
“Ta chỉ muốn một điều thôi!”
Ngô Minh cầm lấy cây gai xương từng bước đi tới, mỗi bước như muốn giẫm lên trái tim của bí thư Vương. Cái xác trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng bên kia và lưỡi gai xương trên tay đều đang hủy hoại nghiêm trọng dây thần kinh mỏng manh của bí thư Vương.
Bây giờ cuối cùng hắn ta cũng biết mình đã đá phải thiết bảng, khiêu khích một người mà lẽ ra không nên khiêu khích.
“Ngươi… ngươi… ngươi muốn thế nào?”
Bí thư Vương run giọng hỏi, giọng điệu không còn bình tĩnh như trước.
"Cái đầu của ngươi !"
Ngô Minh nói xong liền trực tiếp lao tới, bí thư Vương sợ hãi hét lên giơ súng trong tay lên không ngừng bắn, nhưng đối với Ngô Minh đang mặc Áo giáp nguyên khí bằng hợp kim mà nói, loại công kích này thậm chí không đủ gãi ngứa.
Khoảnh khắc tiếp theo, huyết quang lóe lên và tiếng súng đột ngột dừng lại.
Lúc này, một vài chiếc xe tải quân sự nhanh chóng dừng lại bên ngoài biệt thự, hàng chục chiến sĩ thiện chiến nhảy xuống, khi xuống xe thì tản ra tìm chỗ nấp, bao vây biệt thự.
Lưu Bân bước xuống xe cau mày khi nhìn bức tường sụp đổ và ngôi biệt thự đầy thi thể trong bụi mù.
Kể từ lần trước khi trở về từ khu vực bị chiếm đóng, anh ta đã lập được một số công lao và thức tỉnh thành công, thậm chí còn được thăng cấp thành đại đội trưởng với trong tay hơn 100 binh sĩ dưới quyền, chịu trách nhiệm bảo vệ nội bộ của khu vực an toàn này.
Anh biết ai sống trong khu biệt thự này, đó là một đại nhân vật mà anh không có khả năng chọc vào, nhưng anh không biết ai đã tấn công nơi đây.
"Tiểu Phàm, đưa các anh em qua đó, cẩn thận..."
Lưu Bân chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một bóng người to lớn đứng trong sân biệt thự xuyên qua hàng rào.
Không nghi ngờ gì nữa, con người không thể có thân hình như vậy, phản ứng đầu tiên của Lưu Bân là quái vật đã xâm nhập vào vùng an toàn.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh cảm thấy bóng dáng cao lớn rất quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi, lúc này cấp dưới của Trương Tiểu Phàm chỉ vào bóng dáng to lớn ngạc nhiên nói:
"Đại đội trưởng, chính là quái vật của người kia, ngươi quên rồi sao? n nhân của chúng ta!”
Lúc này Lưu Bân mới nhớ ra, trong đầu anh lập tức xuất hiện một bóng người. Hồi đó họ bị trùng nhân vây trong Cửa hàng bách hóa Thiên Dương, nếu người đó và con quái vật khổng lồ này không xuất hiện thì họ đã chết từ lâu rồi.
Trở về quân đội, Lưu Bân bọn họ vẫn không ngừng tìm kiếm vị cứu tinh này nhưng vẫn không có tin tức gì, không ngờ hôm nay lại gặp nhau.
Con quái vật đó không thay đổi chút nào so với hơn một tháng trước. Da nó cũng xám xịt, sần sùi và có những khối u giống như vỏ cây cổ thụ. Tay chân dày, thân hình gù và các cơ lưng của nó nhô cao, cái đầu nhỏ và hói, nhưng cái cằm lại vô cùng lớn, cơ bắp của con quái vật cho thấy sức mạnh không gì sánh được.
Thấy vậy, Lưu Bân cũng mỉm cười, bởi vì ngay sau đó, anh đã nhìn thấy một người bước ra khỏi biệt thự.