Ba mươi đạo tặc cấp cao vây giết một Bí thuật sư, chỉ cần thừa dịp đối phương không có phóng xuất ra Thẻ bí thuật cường đại thì tỷ lệ thắng vẫn rất cao. Mặc dù Thôi Long Tây cũng biết hậu quả của việc tập kích giết một Bí thuật sư có thể sẽ mang lại tai họa cho toàn bộ Đạo tặc Huynh Đệ Hội, Nhưng những gì bọn Đạo tặc làm là kiếm sống bằng cách liếm máu trên lưỡi đao, Flamenco đã đồng ý bọn người Thôi Long Tây chỗ tốt khó có thể cự tuyệt. Sau khi chuyện này thành công, tất cả đều có thể tiêu diêu tự tại, đến lúc đó Hội huynh đệ diệt vong hay không thì cũng không liên quan gì đến Thôi Long Tây hắn. Thậm chí Flamenco còn tiết lộ một điểm mấu chốt, đó là cố chủ lần này cũng là một Bí thuật sư cực kỳ cường đại, vì vậy ngay cả việc giết chết nữ Bí thuật sư này cũng không nhất thiết để lại hậu quả nghiêm trọng.
Đó là những lý do mà một số tên Đạo tặc đồng ý với cuộc tấn công này.
Luôn luôn có một số người điên trên thế giới này.
Chưa kể hiện tại đã gần một nửa bước vào ngưỡng cửa thành công, bởi vì ngay cả Bí thuật sư cường đại nhất cũng không có năng lực cận chiến mạnh, đột nhiên gặp phải nhiều công kích của Đạo tặc cấp cao như vậy, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Thôi Long Tây biết điều này, Flamenco nhìn thấy tất cả những điều này bên ngoài tự nhiên cũng biết điều đó. Vào lúc này hắn ta đang cười lạnh, theo tiết tấu này thì Kerrigan nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhưng vào lúc này, một đạo quân đột nhiên từ ngoại vi trấn biên xông vào, ước chừng khoảng hơn ngàn người, phía trước có mười mấy người tất cả đều mặc đồ đen, áo giáp đen, trong tay cầm đại kiếm, phía sau còn có Thú binh mặc áo giáp sắt đen thô to.
Mặc dù bên ngoài cũng có các thành viên của Đạo tặc Huynh Đệ Hội phòng hộ, nhưng dù bọn Đạo tặc có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ giỏi ám sát, tập kích hay một trận cận chiến một mất một còn, nhưng nếu đối đầu với đội quân này thì bọn Đạo tặc liền không được.
Chiến đấu trực diện quy mô lớn chắc chắn không phải là sở trường của những tên Đạo tặc.
Ngay lập tức, những tên Đạo tặc hộ vệ lần lượt bị giết chết, một cô gái mặc áo đen cưỡi ác thú màu đen xông lên trước, không một tên Đạo tặc nào có thể ngăn cản nàng đánh sâu vào. Chỉ trong vài hơi thở, nàng lao tới phía trước ném ra một lá bài, lập tức đạo ánh đao rực rỡ rơi xuống, bẫy độc trực tiếp nổ tung, sương độc bay tán loạn, cô gái áo đen cầm đầu xông vào như thể nàng hoàn toàn không sợ sương độc, trong phút chốc, đám Đạo tặc đã bị giết chết hoặc bị thương hơn phân nửa.
"Chuyện này... sao có thể? Đây có vẻ là Hắc sử của Hắc Ngục Thành. Bọn họ làm sao lại đến đây?" Flamenco đang nấp ở đằng xa sửng sốt, nhưng hắn ta lập tức hiểu rằng kế hoạch lần này đã xảy ra sự cố.
Bây giờ bẫy độc đã bị phá vỡ và hơn một nửa số tên Đạo tặc cấp cao tấn công Kerrigan đã bị giết, làm sao có thể chiến đấu được?
Chỉ đối phó với Kerrigan thôi cũng không đủ dùng, hơn nữa còn có những người Hắc Ngục Thành này, chính là dùng chân nghĩ cũng biết kết quả.
Lập tức, Flamenco nghiến răng, lập tức kích hoạt một thẻ bài màu đen, cả người hóa thành một đám khói đen rồi biến mất không còn tăm hơi. Hắn ta phải trốn thoát ngay lập tức, đợi đến lúc Kerrigan động thủ thì hắn ta thậm chí không thể trốn thoát.
Trên thực tế Flamenco cực kỳ khôn ngoan, chân trước hắn vừa chạy thoát thân thì sau đó một ngọn lửa bốc lên từ phía Kerrigan, và ngọn lửa tạo thành một vòng lửa nhanh chóng lan ra xung quanh, thiêu rụi tất cả những tên Đạo tặc cấp cao còn lại.
“Thẻ bí thuật số 51, Liệt Diễm Hoả Hoàn!”
Kerrigan đang đứng giữa các lớp vòng lửa với vẻ mặt uy nghiêm, bí thuật của nàng ta đã trực tiếp phá hủy hầu hết thị trấn biên giới này. Một số thành viên huynh đệ cấp thấp hoặc là bị thiêu chết, thậm chí nếu không chết thì chúng cũng bị doạ cho bể mật gần chết, sau đó bị những Hắc sử và Thú binh giết chết.
Một âm mưu nhằm vào Kerrigan sụp đổ.
“Gã Flamenco đã trốn thoát!” Kerrigan kích hoạt một thẻ Tâm Linh Nhãn để kiểm tra, sau đó bất đắc dĩ nói. Lần này nàng chính là tương kế tựu kế, định bắt sống Flamenco để buộc đối phương phải khai ra kẻ chủ mưu đứng sau màn trong tòa án Bí thuật sư, nhưng lại không ngờ Flamenco này sẽ cảnh giác đến như vậy.
Khi phải chiến đấu, mười tên Flamenco cũng không phải là đối thủ của Kerrigan, nhưng nói đến thủ đoạn chạy trốn, Flamenco có một lợi thế duy nhất là một tên Đạo tặc cấp cao, Kerrigan không thể đuổi kịp hắn ta.
"Kerrigan, lần này xem như ta trả lại cho ngươi một ân tình. Đạo tặc Huynh Đệ Hội bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi, nhưng bọn hắn dám ra tay với ngươi, ta nghĩ nhất định phải có chủ mưu, nếu không, Huynh đệ đạo tặc cũng không dám ra tay với Bí thuật sư các ngươi! " Ở đằng kia, cô gái cưỡi Hắc Ma Ác Mộng đi tới, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng cũng rất xinh đẹp, với làn da trắng nõn phối hợp mái tóc đen dài và chiếc váy đen, thân hình nhỏ nhắn gầy guộc và những Thú binh cực kỳ cường tráng phía sau nàng ta, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
“Nhất hào, cám ơn ngươi!” Kerrigan nói một cách chân thành, nàng biết dù thực lực của Nhất hào có yếu hơn nàng nhưng cũng không xê xích bao nhiêu, có điều nàng và Nhất hào tình như chị em. Lần này phải đối phó với đám Đạo tặc, người duy nhất nàng có thể tìm giúp đỡ là Nhất hào. Đặc biệt là Nhất hào bây giờ đang phải đối phó với một số kẻ thù có thế lực khổng lồ, chiếm thời gian của nàng ta vào lúc này thì ngay cả những chị em tốt nhất cũng nên nói lời cảm ơn.
“Ta nói, đây là để báo đáp nhân tình của ngươi, đúng rồi, tên kia thế nào rồi?” Mái tóc đen dài của Nhất hào tung bay trong gió, lộ ra vành tai và cần cổ trắng ngần, nhìn trông phi thường tịnh lệ.
"Ý ngươi là Ngô Minh? Uh, anh ấy rất giỏi, rất có tiềm năng, hơn nữa anh ấy lại có Hoàng Kim huyết mạch trong cơ thể. Mặc dù chỉ có một chút dấu vết nhưng anh ấy lợi hại hơn nhiều so với những người Bí thuật học đồ khác. Trong lần tỷ thí học đồ thì anh ta còn đoạt được hạng nhất, chỉ số sức mạnh của Thẻ bí thuật số 1 đã đạt 300 điểm!” Kerrigan cười nói, Kerrigan dù sao cũng khá hài lòng với một đệ tử như vậy, với tư cách là một đạo sư, người nào mà không muốn đệ tử của mình là một trong những người nổi bật.
Nhất Hào đương nhiên biết vị trí thứ nhất trong tỷ thí học đồ có ý nghĩa như thế nào, không chỉ là vinh dự cao cả mà còn có thể nhận được rất nhiều phần thưởng, một trong số đó là tiến vào Thư viện bí thuật.
Nghĩ đến Ngô Minh, khuôn mặt lạnh lùng vốn có của Nhất hào nở một nụ cười hiếm thấy, với hiểu biết của mình về Ngô Minh, chắc hẳn anh ta sẽ nhận được rất nhiều lợi ích và kỳ ngộ ở thánh địa huyền thoại như Thư viện bí thuật.
Nếu Ngô Minh nhìn thấy Nhất hào ở đây, anh ta sẽ biết nàng ta chính là Y Y mà anh ta đã gặp trong Nguyệt Dạ Sâm Lâm, cô gái đã coi anh ta như một người bằng hữu.
...
Ngô Minh có chút sững sờ khi nhìn Tri Chu to lớn trước mặt, vừa rồi còn đang tập trung đọc cuốn sách về bí thuật số 72, nhưng vừa thấy hứng thú, đột nhiên bên cạnh cổ thình lình phát ra một âm thanh.
"Thật ra, phương pháp chế tác thẻ này có thể đơn giản hóa một chút. Ngay cả một số nguyên liệu chế tác thẻ cũng có thể đơn giản hóa, nhưng không có cách nào làm được. Cuốn sách này có lịch sử hàng nghìn năm nên không theo kịp tốc độ tiến bộ cũng là chuyện bình thường."
Đây là câu nói như đang tán gẫu, nhưng lại suýt chút nữa hù chết Ngô Minh. Ngô Minh từ lúc sau khi thảm hoạ phát sinh, tuy rất nhiều lần gặp phải nguy hiểm, có đôi khi thậm chí còn lâm vào bờ vực tử vong, nhưng không có lần nào có thể hù sợ Ngô Minh, nhưng lúc này đây nhưng lại dọa anh ta nhảy dựng.
Trong môi trường hiển nhiên chỉ có một mình anh ta, đang yên lặng đọc sách đột nhiên có một câu nói như vậy bên tai, bất cứ ai cũng sẽ giật mình, cho dù Ngô Minh thần kinh có cứng cỏi đến đâu, dù thực lực của anh ta có mạnh đến đâu cũng vô dụng.
Quay đầu nhìn lại, Ngô Minh nhìn thấy Tri Chu lớn, hiển nhiên chính là nó vừa nói chuyện.
Giờ phút này, Tri Chu lớn cũng có vẻ giật mình, bốn cặp mắt cũng mở to, tuy rằng là một Tri Chu nhưng đối với Ngô Minh xem ra, nó cũng giống như một con người mà giật mình.
“Ngươi… ngươi sao đột nhiên nhảy dựng lên, ngươi làm ta sợ muốn chết!” Một lúc sau, Tri Chu lớn lại đột nhiên nói ra lời này, nhưng lại làm cho Ngô Minh có chút choáng váng, đồng thời Ngô Minh cũng từ từ bình tĩnh lại, tựa hồ này Tri Chu lớn cũng không có ác ý.
Ngô Minh sau khi lấy lại bình tĩnh, tuy rằng nói chuyện với một Tri Chu có chút kỳ quái, nhưng Ngô Minh cũng từng thấy những chuyện tương tự như vậy, vì vậy sau khi nghĩ lại liền giải thích nói: "Là do ngươi vừa mới đột nhiên nói chuyện, làm ta giật cả mình cho nên ta mới nhảy dựng lên !"
" Ồ, hóa ra ta mới là người làm ngươi sợ, thật xin lỗi, ta chỉ thấy ngươi đang đọc cuốn sách này, còn hình như không nhìn thấy phương pháp chế tác thẻ trong sách trên thực tế còn có thể tinh giản một ít. Ta e nếu ngươi làm theo thao tác trong sách này thì tỷ lệ thành công không cao và sẽ tốn nguyên liệu quý cho nên mới nhắc nhở ngươi một câu, không ngờ lại hù chết ngươi. Ta đã lâu không gặp ai a, nhìn thấy ngươi có chút kích động kìm lòng không được nói một câu. Ta tên là Cửu Trảo, còn ngươi tên gì?” Vào lúc này, Tri Chu lớn nói bằng một ngôn ngữ rất mượt mà và hợp lý, lời nói rất thanh thoát và chậm rãi, như thể đó không phải là một Tri Chu độc nhất vô nhị, mà là một học giả uyên bác.