Tận thế tân thế giới

Chương 394: Cầu thang không tồn tại




Ngô Minh đã có thể kết luận nữ tử áo trắng mà anh gặp ở lâu đài Á Kỳ chính là thuộc về Hoàng Kim nhất tộc, nhưng trong nội tâm Ngô Minh còn có nghi hoặc. Theo lý mà nói, cấp độ thế giới như Đệ nhị nguyên khí thế giới thực lực nhất định là cực kỳ cường hãn, vậy tại sao lại bị một Huyết tộc nhân nguyên khí cấp ba bắt giữ?

Tuy nói về sau anh ta cũng được nữ tử áo trắng kia chiếu cố, chiếu cố mà đối phương để lại trên trán đã cứu được anh ta mấy lần, nhưng Ngô Minh vẫn không tìm ra được mấu chốt trong đó.

Lúc này, nhìn thấy thông tin về Hoàng Kim nhất tộc, Ngô Minh tự nhiên rất tò mò, lập tức dùng Tâm Linh Nhãn nhanh chóng đọc qua.

Một lúc lâu sau, Ngô Minh đột nhiên nhận ra Hoàng Kim nhất tộc là tồn tại bí ẩn, cực kỳ cường đại, thậm chí còn mạnh hơn cả Bí thuật sư. Đương nhiên không tính những Bí thuật sư hàng đầu kia, có một số Bí thuật sư hàng đầu cũng không sợ Hoàng Kim nhất tộc. Trong tài liệu này, Hoàng Kim nhất tộc là một tồn tại gần như bất khả chiến bại, sự hiểu biết của họ về nguyên khí đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí trong mắt một ít thế lực tại Đệ tứ nguyên khí thế giới, Hoàng Kim nhất tộc chính là 'Thần'.

Và sự tồn tại mạnh mẽ này cũng có một điểm yếu, đó là bọn họ không có khả năng chống lại một loại kim loại đặc biệt, thậm chí bọn họ sẽ mất hết sức mạnh khi lại gần thứ kim loại này. Tài liệu không nói đó là kim loại gì, nhưng nó nói Hoàng Kim nhất tộc sẽ dễ bị tổn thương nếu họ gặp kẻ thù sử dụng kim loại này làm vũ khí.

Tuy nhiên, miêu tả trong sách thì kim loại này cực kỳ thưa thớt, cũng không có quá nhiều thông tin khác, ước tính người viết thông tin này hoặc là không biết, hoặc bởi vì nguyên nhân nào đó đã không viết ra.

Sau khi đọc xong cuốn sách này, Ngô Minh chỉ hơi cảm khái một chút. Tiếp tục tìm kiếm, sau đó lại phát hiện một bản chép tay giấu trong góc của một giá sách khổng lồ, nếu không để ý thì sẽ không có ai tìm được.

Cũng nhờ Ngô Minh sử dụng thẻ Tâm Linh Nhãn mà anh mới có thể phát hiện ra sự tồn tại của bản chép tay này, Ngô Minh khi nhìn thấy thì bản chép tay đã phủ đầy bụi, hiển nhiên đã lâu không có ai phát hiện ra.

Ngô Minh liếc nhanh một cái, hai mắt lập tức sáng lên, bản chép tay này dày mấy chục trang, chính là một ít tâm đắc và lĩnh ngộ chế tác Thẻ bí thuật số 1.

Người viết thư cũng viết tên và lời nhắn ở trang đầu tiên.

“Đôi khi, cảm giác tin tưởng mà ngươi dựa vào sẽ đánh lừa ngươi… Dillon!”

Những lời này đã toát ra một chấn động nguyên khí mạnh mẽ, lập tức Ngô Minh nhớ kỹ cái tên 'Dillon' này. Rõ ràng, đây hẳn là một Bí thuật sư, hơn nữa thực lực thập phần cường đại.

Bởi vì ở bên trong bản chép tay về Thẻ bí thuật Số 1, ông đề xuất hai lý thuyết khác với những gì Ngô Minh đã học, tất nhiên nhiều thứ cơ bản vẫn vậy, nhưng một số lĩnh vực đã được mạnh dạn thay đổi.

Theo những gì được viết trong bản chép tay, nếu như dựa theo phương pháp này chế tạo Thẻ bí thuật Số 1 Cự Nhân Quyền, uy lực của lá bài sẽ được tăng lên gấp nhiều lần.

Ban đầu Ngô Minh có chút không tin tưởng, nhưng anh từ từ đắm chìm vào bản chép tay, bởi vì anh thấy lý thuyết trong bản chép tay rất mới lạ và táo bạo, đầy tính kỳ tư dị tưởng giống như thiên tài, đồng thời thủ pháp chế tác cũng cực kỳ hợp lý.

Sau khi đọc phương pháp cải tiến được mô tả trong bản chép tay, trong lòng Ngô Minh có chút chờ mong, cũng rất bội phục. Vì vậy anh ta ngay lập tức bắt tay vào thực hiện nó. Dù sao anh ta đạt được đệ nhất danh tỷ thí học đồ, trong tay có ban thưởng vật liệu chế tạo thẻ. Trong số đó còn có không ít Máu của người khổng lồ và Bụi bí thuật.

Chẳng bao lâu, một Thẻ bí thuật số 1 cải tiến đã hoàn thành. Ngô Minh lập tức đến một đại sảnh trong thư viện, trước đây Ngô Minh đã từng ở đây, đại sảnh hoàn toàn trống rỗng ngoại trừ một tảng đá kiểm tra rất lớn ở giữa. Ước tính tảng đá kiểm tra này đặt ở đây để Bí thuật sư sử dụng thử nghiệm lá bài.

Ngô Minh ngay lập tức kích hoạt Thẻ bí thuật số 1 được tái tạo bằng phương pháp ghi trong bản chép tay, có thể thấy một nắm đấm khổng lồ to lớn không gì sánh được, nhưng càng thêm ngưng thực hơn giáng xuống. Theo ánh mắt thì nắm đấm khổng lồ này hóa ra không giống như trước đó, nguyên khí màu trắng biến thành một nắm đấm khổng lồ nguyên khí màu xanh lam.

PHANH. Một tiếng nổ lớn.

Đá kiểm tra ngay lập tức hiện ra chỉ số sức mạnh của thẻ.

380 điểm!

Con số này cao hơn 80 điểm so với uy lực của Thẻ bí thuật số 1 mà Ngô Minh đã làm trước đó, và đây chỉ là Ngô Minh mới học chế tạo bài theo cách này, tin tưởng sau khi luyện tập thuần thục thì uy lực sẽ còn tăng lên.

Ngô Minh lập tức mừng thầm, không hề nghi ngờ, về sau Thẻ bí thuật số 1 này trong tương lai sẽ là một trong những con át chủ bài của anh ta. Tương tự Thẻ bí thuật số 1, uy lực thẻ bài của anh ta đủ để áp đảo những Bí thuật học đồ khác, thậm chí một số Bí thuật sư cấp thấp cũng không thể tạo ra một Thẻ bí thuật số 1 cường đại như vậy.

Ngô Minh nhìn thời gian, trong lúc bất tri bất giác đã trôi qua hai ngày trong Thư viện bí thuật, kiến thức trong Thư viện bí thuật thậm chí anh ta còn không tìm thấy phần nổi của tảng băng.

Ngô Minh lúc này mới đột nhiên nhớ tới khi mình đi vào, chó giữ nhà Đại Cáp đã 'chỉ điểm' cho anh ta.

Ngô Minh vội vàng điều khiển U Linh Dực Xà bay tới, liền tìm được dãy giá sách mười sáu và mười bảy, cũng không phát hiện gì ở giữa hai dãy giá sách. Ngô Minh đi tới nhìn thật kỹ cũng không thấy có gì cổ quái, coi như là dùng Tâm Linh Nhãn xem xét cũng không có bất kỳ phát hiện nào. Nhưng Đại Cáp nói có cái gì cổ quái ở đây nên tập trung vào, Ngô Minh cảm thấy con chó kia chắc có lẽ không gạt người.

Lúc này, Ngô Minh đột nhiên nghĩ đến một đoạn trên cuốn sổ tay vừa rồi.

"Có đôi khi, cảm giác ngươi dựa vào sẽ đánh lừa ngươi..."

Ngô Minh lúc này đột nhiên có chỗ đốn ngộ, tựa hồ nghĩ tới cái gì lập tức đứng ở lối vào giữa hai giá sách, sau đó nhắm mắt lại và giải trừ Tâm Linh Nhãn, sau đó bước từng bước về phía trước.

Đi được năm bước, Ngô Minh cảm giác được chân của mình giẫm phải một bậc thang, Ngô Minh mới nhớ tới nơi này không có bậc thang.

Khi Ngô Minh phát hiện mình đã giẫm lên một bậc thang, trong lòng chấn động tuyệt đối khó có thể tưởng tượng nổi, lúc này Ngô Minh cơ hồ theo bản năng mở mắt.

Xung quanh vẫn như trước, dưới chân không có bậc thang.

Ngô Minh ngay lập tức biết cho dù anh ta có mở mắt cũng không thấy 'cầu thang'. Ngô Minh đã từng nghe một giả thuyết trước khi thảm họa xảy ra, rằng thế giới có ánh sáng và thế giới bóng tối không có ánh sáng thực chất là hai vị diện độc lập. Có người đã từng dùng mặt trước và mặt sau của một tờ giấy để mô tả nó. Nhưng rõ ràng, hai thế giới này không đối lập mà là trọng điệp lên nhau. Khi có ánh sáng thì ngươi ở trong một thế giới này, và trong bóng tối lại là một thế giới khác.

Mà hiện tại hẳn là thuộc về loại tình huống này.

Ngô Minh đã nghĩ thông suốt điểm này, sau đó anh ta lại đi đến lối vào của hai dãy giá sách rồi lại nhắm mắt lại. Lần này, Ngô Minh để bản thân hoàn toàn thả lỏng, một lúc sau mới đi về phía trước.

Một bước, hai bước, Ngô Minh bước đi rất chậm, nhưng anh ta không hề do dự, đến bước thứ năm anh ta lại tiến thêm một bước, cảm giác lúc trước lại hiện về.

Chân bước lên một bậc thang.

Lần này, Ngô Minh không có mở mắt mà lại tiếp tục đi về phía trước, sau đó cất bước bước lên bậc thang căn bản không tồn tại này. Mỗi lần đi lên, Ngô Minh đều sẽ âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau vài phút, trong lòng Ngô Minh đếm được đã lên tới một trăm lẻ tám, lúc này không có bậc thang nữa.

Ngô Minh biết anh ta đã leo lên cầu thang hoàn toàn không tồn tại và đến 'một nơi khác'.

Khi Ngô Minh mở mắt ra, phát hiện chung quanh vẫn có giá sách, cũng là đại sảnh, nhưng Ngô Minh biết đây không còn là nơi mình ở trước đây nữa.

Có nhiều bụi trên giá và ít sách hơn trên giá, hơn nữa ở chỗ này có mạng nhện ở khắp mọi nơi. Quả thực là nhiều đến làm cho người tức lộn ruột, có vẻ như đây không phải là thư viện mà là ổ của nhện, chỗ lúc trước không có nhiều mạng nhện như vậy. Cái này thuyết minh đại sảnh nguyên bản ngẫu nhiên sẽ có người tiến vào xem xét sách, nhưng ở nơi này cũng không biết đã bao lâu không có người nào tiến vào.

Trừ cái này ra, nơi này càng thêm an tĩnh.