Dưới bình thường tình huống, Kiếm Thuẫn Đế Quốc khống chế Khu đô thị Vành đai thứ hai không cho phép Nhân loại tiến vào, nhưng ngoại trừ người tham gia khảo hạch.
Xe một đường chạy, lại tiến nhập Khu đô thị Vành đai thứ nhất, lối kiến trúc nơi này phảng phất như một thế giới khác, rất khó tưởng tượng nơi này lại là Tân Đô Thành.
Trong Khu đô thị Vành đai thứ nhất có một quảng trường khổng lồ, mà Huyền Phù Thánh Thành ở ngay phía trên. Giờ khắc này, ở trên quảng trường này đã tụ tập mấy trăm người, hiển nhiên những người này đều là tới tham gia khảo hạch của Huyền Phù Thánh Thành.
Phương tiện chở người đến chỉ có thể đậu bên ngoài quảng trường, hơn nữa phải rời đi ngay lập tức. Nhân loại thường đi ô tô, trong khi những người đến từ Kiếm Thuẫn Đế Quốc thì đi xe ngựa. Trừ điều đó ra còn có thể chứng kiến một ít những Dị tộc nhân khác, nhưng có số lượng ít hơn, đại bộ phận vẫn là người của Kiếm Thuẫn Đế Quốc cùng Nhân loại.
Ngô Minh và Đỗ Uy xuống xe, Văn Bá chỉ có thể dặn dò vài câu rồi phải lập tức ly khai.
Lúc này, Ngô Minh mới cẩn thận nhìn quảng trường, thập phần hùng vĩ, mặt đất được lát bằng đá trắng, mỗi phiến đá có một số đường nét được ghép lại để tạo ra một thanh kiếm lớn và hình chiếc khiên. Đây là biểu tượng của Kiếm Thuẫn Đế Quốc.
Xung quanh quảng trường, có những kỵ sĩ mặc áo giáp và kiếm đang đứng, những người tham gia khảo hạch được phân bố theo nhóm ba hoặc năm người, đại bộ phận người ở đây đều khe khẽ nói nhỏ.
“Đỗ Uy, gia hỏa ngươi nhưng xem như đã tới, chúng ta đã đợi ngươi rất lâu rồi!”
Khi Ngô Minh và Đỗ Uy bước vào, hai người ở đằng xa nhìn thấy Đỗ Uy lập tức bước tới chào hỏi.
“Ngụy Phong, Triệu Thần Huy, các người trở về từ Nguyên khí bí cảnh sao?”
Đỗ Uy hiển nhiên biết rất rõ hai người bọn họ, xem ra có quan hệ rất tốt.
“Trở về rồi, hơn nữa chúng ta đã thuận lợi tấn cấp đến nguyên khí cấp bốn!”
Ngụy Phong cười nói, trong ngôn ngữ cũng không khỏi có một ít kiêu ngạo, vóc dáng của hắn so với Đỗ Uy còn muốn cao nửa đầu, bộ dáng hơn hai mươi tuổi.
Đích xác, ở giai đoạn này, trong số những Nhân loại có thể tiến tới cấp độ nguyên khí cấp bốn đã là những tinh hoa chân chính.
“Đỗ Uy, thực lực của ngươi không kém gì ta và Ngụy Phong. Nếu lúc đó ngươi đi cùng chúng ta, ngươi đã có thể tiến lên!”
Triệu Thần Huy ở bên cạnh thì trầm ổn hơn rất nhiều.
Đỗ Uy gật đầu nhưng không nói gì, Ngụy Phong và Triệu Thần Huy cũng là những cao thủ nổi tiếng ở Tân Đô Thành, hơn nữa bởi vì thiên tư cùng tiềm lực thật tốt nên họ đã được Kiếm Thuẫn Đế Quốc tuyển dụng để đào tạo và trở thành hai Kỵ sĩ Phi Long thực tập.
“Đỗ Uy, đây là ai?”
Ngụy Phong lên tiếng hỏi khi nhìn thấy Ngô Minh bên cạnh Đỗ Uy.
“Anh ta?”
Đỗ Uy sững sờ một lúc, sau đó chợt nghĩ đến Ngô Minh chính là Kỵ sĩ Cốt Long ngày đó. Ngụy Phong và Triệu Chính Huy là một trong bốn cao thủ vây công Ngô Minh lúc đó, hai người bọn họ đêm đó vừa vặn phụ trách nhiệm vụ tuần tra không vực. Đỗ Uy còn nhớ rõ Ngô Minh chỉ có một kiếm liền đem hai người bức lui.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Đỗ Uy cũng có một ý nghĩ thú vị, anh ta thầm nghĩ Ngụy Phong và Triệu Thần Huy đều là tinh hoa của Nhân loại, nhưng so với Ngô Minh thì còn kém xa.
Tuy nhiên, danh tính Kỵ sỹ Cốt Long của Ngô Minh hiện chỉ có một mình Văn bá và cùng Thích Quang Dân biết rõ, Ngô Minh cũng không muốn nói cho những người khác cho nên Đỗ Uy giới thiệu nói: "Anh ta là lão đại của ta, Ngô Minh !"
Nói xong hướng về phía Ngô Minh nháy mắt vài cái, ngược lại khiến cho Ngô Minh có chút bất đắc dĩ. Ngụy Phong và Triệu Thần Huy, mặc dù Ngô Minh chưa bao giờ nhìn thấy họ, nhưng anh ta đã nhận ra từ cảm ứng nguyên khí chính là hai trong số bốn vị cao thủ đã vây công anh ta đêm đó.
Bất quá nói trở về, cho dù bọn họ đã thăng cấp bốn nguyên khí cũng nhất định không phải đối thủ của anh ta, Ngô Minh vẫn có thể nắm chắc điều này.
"Lão đại của ngươi? Ngươi nhận ra lão đại từ khi nào vậy?"
Ngụy Phong và Triệu Thần Huy hiển nhiên có chút kinh ngạc. Họ biết tính cách của Đỗ Uy, đó là thực chất bên trong anh ta lại một cổ ngạo khí. Về lai lịch của anh ta, họ không thể so sánh được với Đỗ Uy. Dù sao thì Đỗ Uy cũng là một thế gia uy tín lâu năm, trong gia tộc có không ít người làm chức vụ cao, tuy nói Đỗ gia có chút xuống dốc, nhưng Đỗ Uy là người có tiềm năng nhất trong Đỗ gia. Trước đây, ngạo khí của Đỗ Uy không ai không biết, nhưng không ai nghĩ rằng có người có thể trở thành lão đại của Đỗ Uy.
Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt Ngụy Phong và Triệu Thần Huy nhìn Ngô Minh cũng có một tia hiếu kỳ.
Họ không biết Ngô Minh chính là Kỵ sỹ Cốt Long đêm đó, nếu không họ cũng sẽ công nhận Ngô Minh là lão đại.
Tuy nhiên, có thể thấy Đỗ Uy, Ngụy Phong và Triệu Thần Huy là những người bạn tốt, đều xuất thân bình thường nhưng lại có tiềm năng xuất sắc và có thể chơi với Đỗ Uy.
“Đúng rồi, Nguyên khí bí cảnh như thế nào, tấn chức nguyên khí cấp bốn khó khăn ra sao?”
Đỗ Uy sau khi suy nghĩ xong liền hỏi, kỳ thật anh ta vẫn còn có chút tò mò và khao khát. Anh ta lúc trước không có cùng Ngụy Phong bọn họ cùng một chỗ tiến vào Nguyên khí bí cảnh trước, cũng bởi vì Đỗ gia có rất nhiều sự tình cần anh ta đến xử lý, cho nên anh ta tính toán đợi đến sau khảo hạch lại đi.
Nhắc tới Nguyên khí bí cảnh, câu chuyện tán gẫu của Ngụy Phong và Triệu Thần Huy xem như được mở ra, trong lúc đang nói chuyện, Ngụy Phong nói:
"Trong số những người đi tới Nguyên khí bí cảnh lần này, ta nghĩ người mạnh nhất không phải là Vương Lập Đông mà là Diệp Tử Hân nhà họ Diệp. "
"Đúng vậy a, cô ta thật lợi hại, cô ấy tiến vào tầng 100 của Tháp nguyên khí chỉ có hai lần, có thể gọi là biến thái, sợ là từ trước tới nay đó là một trong những thành tích tốt nhất, coi như là Vương Lập Đông cũng phải mất bốn cơ hội, còn đối với Ngụy Phong và ta, phải mất sáu lần thử mới thành công.” Triệu Thần Huy cũng là cảm khái nói ra.
Nghe thấy tên của Diệp Tử Hân, Ngô Minh sửng sốt một chút, anh ta biết Diệp Tử Hân đã tiến vào Nguyên khí bí cảnh, nhưng không ngờ đối phương vậy mà chỉ dùng có hai cơ hội là có thể leo lên tầng 100.
Đỗ Uy chưa từng đến đó tự nhiên là nghe được như si như say, lúc này Ngụy Phong như nhớ ra điều gì đó, nói: "Bất quá chúng ta ở Nguyên khí bí cảnh nghe nói một chuyện, nghe nói cách đây không lâu có người chỉ dùng một lần đã leo đến tầng 100, ta không biết có đúng hay không, nhưng ta cảm thấy đó chỉ là lời đồn đại, làm sao có người leo tháp thành công một lần được! "
“Một lần?”
Đỗ Uy liền tính là không qua đi Nguyên khí bí cảnh, nhưng nghe Ngụy Phong cùng Triệu Thần Huy phía trước giảng thuật cũng biết leo tháp khó khăn như thế nào. Chưa kể đến việc phải trả phí 5000 Thẻ nguyên khí một lần để leo tháp, chính là có người đã từng ở Nguyên khí bí cảnh trụ lại mấy tháng thậm chí mấy năm và leo tháp hơn chục lần cũng không có lần nào thành công, đủ để nhìn ra điểm này.
Như vậy, một lần liền đăng đến tầng một trăm, có bao nhiêu khủng bố trong đó?
Chờ một chút, nếu chuyện xảy ra cách đây không lâu, chẳng lẽ là lão đại Ngô Minh sao?
Một ý tưởng lớn mật như vậy đột nhiên nảy ra trong đầu Đỗ Uy. Trước đây Ngô Minh đã từng đề cập đến Nguyên khí bí cảnh với anh ta, xem ra Ngô Minh mới được thăng cấp hơn một tháng trước. Chỉ là Ngô Minh không nói cho anh ta biết đã leo tháp thành công bao nhiêu lần, nhưng thực lực của Ngô Minh thì Đỗ Uy rất rõ ràng, muốn nói ai có thể leo tháp thành công một lần thì Đỗ Uy chỉ có thể nghĩ đến Ngô Minh.
Liếc nhìn Ngô Minh một cái, nhưng Đỗ Uy biết bây giờ không phải lúc đặt câu hỏi, nhưng nói trở lại, Diệp Tử Hân có thể leo lên tháp hai lần đã thành công, thật sự rất kinh ngạc.
Ngoài Diệp Tử Hân, người tên Vương Lập Đông cũng rất mạnh, sau khi Đỗ Uy và những người khác nói chuyện, Ngô Minh biết rằng Vương Lập Đông là người của Vương gia, nghe nói Vương Lập Đông là cháu trai thứ hai, tự xưng là Vương lão nhị, người mà lúc trước Ngô Minh đã giết, Vương lão tam, là em trai của Vương Lập Đông.
Không ngờ nhà họ Vương lại có những người hung mãnh như vậy, nhưng đối với Ngô Minh, tốt nhất nhà họ Vương đừng đến tìm phiền toái, nếu không, mặc kệ là Vương lão gì, hết thảy đều sẽ bị tiêu diệt.
Lúc này từ xa có một nhóm người đi tới, một thanh niên nhìn chằm chằm đám người Đỗ Uy rồi hừ mũi lạnh lùng, đám người Đỗ Uy nhìn bọn họ thất thanh kêu lên: “Vương Lão Nhị!”
Hiển nhiên, đối phương chính là Vương lão nhị Vương Lập Đông.