Lão ta tin tưởng cho dù hôm nay có giết sạch những người trước mặt này, chỉ cần có đội trưởng kỵ binh Kiếm Thuẫn Đế Quốc sau lưng lão hỗ trợ, thì ngay cả quân bộ và Diệp gia cũng không thể làm gì Vương gia của lão.
Hiện tại lão cũng lấy ra hai thẻ sinh vật để cùng nhau kích hoạt, tiếp theo lão ta triệu hồi hai sinh vật nguyên khí cấp bốn.
Một con là Viên thú cao bảy tám mét, với những cánh tay thô tô và mạnh mẽ, dáng vẻ uy nghiêm, trong khi con còn lại là một sinh vật hệ Khô lâu cao hơn hai mét, mặc áo giáp gỉ nhưng vẫn rất kiên cố, cầm một tấm hộ thuẫn hình thoi, cầm một thanh trường kiếm có Tử vong nguyên khí quấn quanh.
Khô lâu kiếm sĩ này hiển nhiên là một sinh vật quý hiếm, tuy thân hình không cao lớn nhưng khí chất nguy hiểm mà nó toát ra còn cao hơn cả loài Viên thú kia
Đây là một sủng vật mà Vương Hữu Lượng tình cờ có được, lão ta luôn coi nó như báu vật, hiếm khi được triệu hồi, nhưng hôm nay để chấn nhiếp địch nhân nên lão ta đã triệu hồi hai sinh vật cấp bốn cùng một lúc.
Cộng với bản thân lão ta, đó là ba nguyên khí cấp bốn.
Văn bá là người hiểu rõ Vương Hữu Lượng nhất, khi nhìn thấy Vương Hữu Lượng triệu hồi ra hai sinh vật cấp bốn, ông ta liền biết sắp có chuyện chẳng lành. Vương Hữu Lượng cực kỳ thận trọng, nếu không hạ sát thủ thì lão ta sẽ không bao giờ là người đầu tiên lộ ra răng nanh.
Bây giờ đối phương đã thể hiện ra sức chiến đấu thực sự của mình, như vậy vấn đề đã là không thể vãn hồi.
Ngô Minh đã sớm nhận ra điều này, nhưng anh không có ý định không quan tâm đến, đó không phải là phong cách làm việc của Ngô Minh. Hiển nhiên, Văn bá cho dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ có một mình, không thể là đối thủ của ba nguyên khí cấp bốn, càng không cần phải nói, đối phương khẳng định còn giữ lại chuẩn bị ở sau.
Vì vậy Ngô Minh lật tay, lấy ra hơn 30 thẻ bài rồi ném chúng lại với nhau, ngay lập tức bố trí một Trận pháp Phòng thủ và một Trận pháp Tấn công xung quanh. Nếu đối phương muốn tới ngạnh công, vậy phải nhìn xem ai mới có thể cười đến cuối cùng.
Động tác Ngô Minh đột ngột ném Thẻ trận ra rõ ràng đã thu hút sự chú ý của đám người Vương Hữu Lượng, chẳng qua trong mắt của bọn họ thì Ngô Minh chỉ là người bảo vệ hoặc cận vệ của nhà họ Thích, cho dù thực lực của anh ta có mạnh đến đâu thì anh ta cũng chỉ là nguyên khí cấp ba bình thường, vì vậy không cần quan tâm.
Bất quá như vậy cũng tốt, Ngô Minh có thể thong dong bố trí tốt hai Trận pháp, anh ta bố trí đều là Trận pháp cấp hai, liền tính là nguyên khí cấp bốn cũng có thể đối phó. Huống hồ Ngô Minh nhìn ra được, vô luận Văn bá hay là Vương Hữu Lượng cũng chỉ là nguyên khí cấp bốn bình thường, thực lực cũng không bằng đám Hắc sử gặp phải trước đây Cho nên chỉ riêng Trận pháp Phòng ngự và Trận pháp Tấn công cũng đủ để đối phó với người của Vương gia.
Trận pháp sư cực kỳ hiếm trong đệ tứ Nguyên khí thế giới, nên ngay cả Văn bá và Vương Hữu Lượng đã trải qua sự kiện vết nứt cũng không biết Ngô Minh đang muốn làm gì. Nhất là người sau, lúc đầu nhìn thấy Ngô Minh ném ra hơn chục thẻ bài, lão ta còn tưởng rằng đối phương định động thủ, nhưng không ngờ những thẻ bài đó đã bay lên không trung rồi biến mất không còn tăm hơi.
“Hừ, cố lộng huyền hư, chẳng có gì ghê gớm !"
Một ít tiểu bối của Vương gia hoảng sợ khi thấy Ngô Minh ném ra hơn chục thẻ bài, rốt cuộc có thể kích hoạt nhiều thẻ bài cùng lúc không chỉ cần rất nhiều Thẻ nguyên khí mà còn phải vận dụng thủ pháp cực kỳ thuần thục đối với thẻ bài. Vương Hữu Lượng thực lực cường hãn tự nhiên không sợ hãi, những người khác của Vương gia vẫn là hoảng sợ nhưng lại thấy không có chuyện gì xảy ra, có thể tưởng tượng được bọn họ có chút căm tức.
“Có phải cố lộng huyền hư hay không thì trong lát nữa các ngươi sẽ biết!”
Ngô Minh lúc này mở miệng nói, dưới ánh mắt kinh ngạc của người khác, anh ta tiến lên một bước, trong tay hàn quang chợt lóe, một đạo kiếm khí bắn nhanh mà ra, trên mặt đất ở lối vào của biệt thự trước mặt anh ta vẽ một vết kiếm dài mười mét.
Không ai nhìn thấy thanh kiếm trong tay Ngô Minh, ngay cả Văn bá và Vương Hữu Lượng.
Tình huống hiện tại đã thực rõ ràng, Vương gia nhân lần này là muốn đuổi tận giết tuyệt khẳng định là muốn dùng vũ lực, mà Văn bá thì đã bị thương. Cho dù không bị thương thì ông ta cũng không có thể là đối thủ của Vương Hữu Lượng, đối thủ có hai sinh vật cấp bốn, chỉ cần điểm này thôi thì Văn bá và Đỗ gia nhất định sẽ thua, chưa kể còn hơn 300 danh binh lính Thức Tỉnh giả Vương gia.
Cho nên, Ngô Minh cũng không tính toán lại ẩn tàng nữa, đến lúc ra tay thì sẽ ra tay, nếu không ra tay thì Đỗ gia cùng Thích Quang Dân coi như xong. Đương nhiên, Ngô Minh không có ý định triệu hồi Cốt Long đi ra trực tiếp cứng rắn chém giết. Không phải là Ngô Minh không làm được, mà mấy ngày hôm trước Ngô Minh đã dùng thẻ tiến hóa sinh học cấp bốn cho Cốt Long để Cốt Long phát triển thành chuẩn sinh vật cấp năm, như vậy thực lực cường đại của nó đâu chỉ tăng gấp đôi, muốn đối phó với những người này thì chỉ một con Cốt Long là đủ.
Nhưng nếu anh ta làm vậy, nói không chừng anh ta sẽ rước lấy những phiền toái khác. Dù sao từ Đỗ Uy thì Ngô Minh đã biết, toàn bộ Tân Đô Thành chân chính Thái Thượng Hoàng đế là Huyền Phù Thánh Thành. Sát nhân không có gì, nhưng nếu như khiến cho Huyền Phù Thánh Thành chú ý mà ảnh hưởng tới khảo hạch Bí thuật học đồ, đó mới là điều mà Ngô Minh kiêng kị.
Vì vậy, lần này Ngô Minh sẽ không chủ động xuất kích, chỉ cần bố trí một Trận pháp phòng thủ và một Trận pháp tấn công là đủ để đối phó với mối uy hiếp trước mắt.
Ngô Minh lấy tốc độ cực nhanh rút kiếm ra thi triển Bán nguyệt kiếm khí. Sau đó lại nhanh chóng thu hồi, thứ nhất để thể hiện kỹ năng kiếm thuật mạnh mẽ của mình, thứ hai là để mơ hồ nói cho Vương Hữu Lượng rằng không phải Văn bá là người đã giết chết Vương lão tam mà là chính mình, có muốn thì liền tới báo thù.
Trừ cái này ra, Ngô Minh lưu lại trên mặt đất một đạo vết kiếm thật dài cũng không phải vô duyên vô cớ vẽ ra.
"Đỗ huynh. Ta muốn hỏi ngươi một chuyện!" Ngô Minh cố ý nói lớn.
Lúc này, Đỗ Uy đang đối mặt với nguy cơ là Đỗ gia có khả năng sẽ bị tận diệt nên anh ta rất lo lắng, nghe câu hỏi của Ngô Minh thì anh ta cũng sửng sốt. Bất quá anh ta là người khoái ý ân cừu tính cách rộng rãi, rất nhanh đã đem lo lắng trong lòng ném sang một bên. Hơn nữa đối với Ngô Minh thì anh ta cực kỳ bội phục, nếu Ngô Minh đã hỏi như vậy thì khẳng định là có nguyên nhân, vì thế cũng dõng dạc đáp: “Ngô huynh đệ, ngươi muốn hỏi cái gì?”
Ngô Minh nói chuyện đồng thời nhìn sang phía Vương gia đối diện, dường như những lời này là dành cho bọn họ.
Đỗ Uy đầu óc cũng linh hoạt, anh ta lập tức hiểu được ý Ngô Minh có biện pháp, cho nên cũng là vội vàng kẻ xướng người hoạ nói: "Đúng vậy, luật này được thành lập khi Tân Đô Thành được xây dựng, nó là do Nhân loại chúng ta cùng Kiếm Thuẫn Đế Quốc cùng nhau chế định. "
Ngô Minh vẻ mặt khiêu khích quát vào mặt nhà họ Vương bên ngoài phòng tuyến.
Sau khi Ngô Minh nói lời này, hai bên đều là trợn mắt há mồm, tự nhiên bên Vương gia cảm thấy người này càn rỡ vô cùng, quả thật là muốn chết, càng là vô tri. Vương gia bọn họ hôm nay là đến để giết người, còn quan tâm đến luật pháp mà bọn họ không sợ chút nào sao?
Mà Đỗ Uy, Văn bá và Thích Quang Dân có chút không rõ ràng cho lắm. Đỗ Uy thì không sao, mặc dù anh ta và Ngô Minh quen biết nhau chưa lâu nhưng họ đã là bằng hữu tốt của nhau, trong trường hợp này, anh ta tin tưởng Ngô Minh vô điều kiện. Nhưng Văn bá Thích Quang Dân thì khác, bọn họ cũng là người có kiến thức rộng rãi, bọn họ đương nhiên biết pháp luật này tuy rằng tồn tại nhưng không thể ước thúc được nhà họ Vương chút nào, cho dù hôm nay đối phương có qua phòng tuyến giết người thì ai dám truy cứu trách nhiệm của nhà họ Vương?