Tận thế tân thế giới

Chương 310: Tư cách khảo hạch (1)




Đối với khảo hạch của Huyền Phù Thánh Thành, hiểu biết của Ngô Minh thực sự rất hạn chế. Vốn dĩ Ngô Minh nghĩ rằng sau một tháng anh sẽ có thể tự mình tham gia khảo hạch, nhưng khi nghe thấy hai chữ “danh ngạch khảo hạch” vừa rồi, Ngô Minh biết rằng có lẽ anh đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản.

Chưa nói đến danh ngạch khảo hạch mà họ nói có phải là khảo hạch của Huyền Phù Thánh Thành hay không. Nhưng dù sao cũng có thể có mối liên hệ, một khi đã như vậy, Ngô Minh sẽ không rời đi, anh ta muốn tìm hiểu mọi việc rõ ràng.

Nhìn thấy Ngô Minh không thèm để ý đến những gì mình nói, ba Thức Tỉnh giả nhà họ Vương muốn nổi giận. Lúc này Đỗ Uy đang ôm Lam Long đang hấp hối đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Ngô Minh: "Huynh đệ, vừa rồi ta nợ ngươi một ân tình, mặc dù ta biết nói như vậy là hơi quá, nhưng ta muốn nhờ ngươi một điều nữa.”

Ngô Minh có ấn tượng tốt với Đỗ Uy này, một người có thể đối đãi tử tế với sủng vật chắc chắn không phải là người xấu.

Đỗ Uy nói với một nụ cười. Anh ta ở Tân Đô Thành cũng coi như một danh nhân, trong mười đại cao thủ Nhân loại thì anh ta cũng có một vị trí, xếp thứ bảy, ánh mắt của anh ta tự nhiên rất tinh tường. Tuy rằng không biết Ngô Minh, nhưng đối phương vừa mới lấy ra được thẻ 'Trị liệu' cấp ba nhất định không phải thứ người thường có được. Cho nên anh ta mới có yêu cầu này, đổi thành yêu cầu khác, tuyệt đối không thể kiềm chế ba Thức Tỉnh giả Vương gia.

Ngô Minh cau mày, anh không muốn gặp phiền toái, nhưng Ngô Minh rất muốn biết về danh ngạch khảo hạch, vì vậy anh gật đầu nói:

“Được rồi, nhưng ngươi phải hứa với ta một điều kiện!”

“Không thành vấn đề !”

Đỗ Uy không hỏi Ngô Minh điều kiện là gì, chỉ đơn giản là đồng ý, điều này làm cho Ngô Minh có chút kinh ngạc.

Nhưng dù sao thì giao dịch cũng đã đạt thành.

Ba Thức Tỉnh giả Vương gia lúc này đã rất tức giận rồi, bọn họ cũng là cao thủ ở Tân Đô Thành, hơn nữa cũng là người Vương gia, sao có thể bị coi thường như vậy chứ? Nhìn Ngô Minh sắp thay Đỗ Uy xuất thủ, ba người họ ra hiệu với nhau, ngay lập tức tung ra công kích bất ngờ.

Đương nhiên, bọn họ không coi Ngô Minh chỉ là 'tiểu nhân vật' vào trong mắt, nên chỉ giao một người xử lý, hai người còn lại lao thẳng tới Đỗ Uy.

Theo quan điểm của họ, bây giờ là một cơ hội tốt để động thủ.

Cả ba người đều là Thức tỉnh giả cấp 3, tốc độ cực nhanh, hơn nữa đều vận dụng trường thương trong tay, nhưng rõ ràng đã làm sai một điều, đó là đánh giá thấp Ngô Minh.

Nhìn thấy chỉ có một người xông tới, Ngô Minh lắc đầu, anh ta cũng không thèm lấy ra vũ khí, trực tiếp nghiêng người tránh đi mũi thương đối phương đâm tới, đồng thời vươn tay nhanh như chớp tóm cổ đối phương, bỗng nhiên ném tới hướng hai Thức Tỉnh giả còn lại.

Ngay cả trước khi thân thể của anh ta được long huyết của Hắc Long Vương cường hóa, lực lượng cánh tay của Ngô Minh là nguyên khí cấp bốn cũng không thể coi thường, mà bây giờ đã trải qua long huyết cải tạo và cường hóa đã mạnh hơn trước gấp mấy lần. Thức Tỉnh giả nhà họ Vương chưa kịp phản ứng đã cảm thấy mình như bị ném ra ngoài như một viên đạn đại bác nện mạnh vào hai người bạn đồng hành của mình, ba người kêu thảm một tiếng liền văng ra xa mấy mét, nữa ngày cũng không đứng dậy được.

Ngô Minh bây giờ có thể giết cả một con quái vật cấp ba bằng tay không của mình, đừng nói là một con người có thể lực kém hơn nhiều so với một con quái vật.

Nhìn thấy cảnh tượng có phần khoa trương và bạo lực này, ngay cả Đỗ Uy cũng hơi động dung. Ba Thức Tỉnh giả nhà họ Vương lần lượt từ trên mặt đất lảo đảo đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Ngô Minh với vẻ giận dữ và sợ hãi.

Bọn họ không phải kẻ ngốc, người có năng lực và thực lực như vậy nhất định không phải người thường, nhất thời cũng có chút không rõ tình huống nên không dám có động tác gì, chỉ nhanh chóng kích hoạt thẻ liên lạc bắn ra ngoài, có vẻ như họ sẽ gọi thêm người.

Ba người bất động nên Ngô Minh cũng là vui vẻ yên lặng, đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm ba người, dù sao Đỗ Uy vừa nói giúp kiềm chế ba người này thì anh ta đã làm xong rồi.

Sau đó vài phút, phía xa xa có vài tên kỵ sĩ Ưng thú bay tới, hiển nhiên là quân tiếp viện của nhà họ Vương. Ngoài ra, có một vài chiếc ô tô chạy tới, nhảy xuống một đám người chạy đến đứng cùng đám Thức Tỉnh giả Vương gia

Ngô Minh liếc mắt nhìn đối phương nhưng cũng không quan tâm, trong số những người này chỉ có bảy tám Thức Tỉnh giả cấp ba, những người khác cũng chỉ là Thức Tỉnh giả cấp hai. Tuy rằng có rất nhiều nhưng cũng không tạo thành mối uy hiếp cho anh ta.

Ngô Minh lúc này đột nhiên cảm giác được nguyên khí Lam Long đột nhiên biến mất, nhìn lại thì thấy Đỗ Uy đã từ từ đặt Lam Long trên mặt đất, sau đó duỗi tay ra hoá thẻ lại, từ từ đứng lên khí thế liền biến đổi

Đỗ Uy lúc này vẻ mặt lộ ra một cỗ sát khí nồng đậm. Là độc đinh của nhà họ Đỗ, anh ta đã được gia tộc tôi luyện từ nhỏ, tâm tính vốn đã tinh thông hơn những kẻ lão luyện kia. Nhưng lần này anh ta thực sự đã tức giận, bởi vì chính Lam Long mà anh ta coi như đồng đội đã chết.

Ngô Minh có thể cảm giác được Đỗ Uy này quả là có chút tài năng, ít nhất có thể chống đỡ ba vị cao thủ đồng cấp vây công đêm đó, nhưng anh ta cũng chỉ là nguyên khí cấp ba, đồng thời đối mặt với nhiều kẻ địch như vậy, kỳ thực vẫn khó có thể chiến thắng.

Nói cách khác, nếu như không có mình giúp, Đỗ Uy vẫn có thể chết dưới tay những người này. Lúc này, Ngô Minh đột nhiên cảm giác được một cỗ nguyên khí bàng bạc đánh úp tới, sau đó phía xa xa có một người bay nhanh tới.

Người này khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, mặc một bộ giáp da cứng, sau lưng có một đôi cánh, tốc độ cực nhanh, trong mấy hơi thở liền bay xuống. Lúc này Ngô Minh mới nhìn rõ có một sinh vật bay kỳ lạ nằm ở phía sau lưng đối phương, hình thể nhỏ bé nhưng cánh lại lớn, bám sau lưng người này nếu như không nhìn kỹ giống như đối phương có cánh vậy.

Sau khi lão nhân tới nguyên khí phóng thích ra, Ngô Minh có thể cảm giác rõ ràng đối phương là cao thủ nguyên khí cấp bốn, lập tức áp chế không ít Thức Tỉnh giả Vương gia bên kia.

Văn bá mới đến nhìn dáng vẻ là người của Đỗ Uy, nhưng người sau thần sắc kiên định nói.

Văn bá muốn nói gì đó nhưng nghe được lời Đỗ Uy nói cũng không nói được gì, chỉ thở dài một tiếng, đột nhiên giơ ngón tay lên lấy ra một ít thẻ.

Ngô Minh sửng sốt một chút, đối phương cũng là dùng Tạp giới, Văn bá này nhất định không đơn giản, không riêng gì là nguyên khí cấp bốn, hơn nữa hai mắt đều lấp lánh tinh quang.

Khoảnh khắc tiếp theo, Văn bá kích hoạt thẻ bài, lập tức xuất hiện một sủng vật đạt cấp độ nguyên khí thứ tư, một cương thi khổng lồ với thân hình hắc ám phát ra khí tức tử vong, dường như được hình thành sau cái chết của một sinh vật hệ khổng lồ. Những thẻ bài khác đã biến thành một tấm lưới đầy nguyên khí, đột nhiên chúng vây khốn ba kỵ sĩ Ưng thú lúc ban đầu.

Triệu hồi sủng vật nguyên khí cấp bốn chính là chấn nhiếp đối phương, mà một đạo lưới nguyên khí kia lại trực tiếp bắt lấy ba kỵ sĩ Ưng thú đang choáng váng. Lúc này ba người mới phản ứng lại vội vàng muốn giãy dụa, nhưng căn bản không thể thoát khốn.

Ở phía đối diện, một người nhà họ Vương bị sủng vật nguyên khí cấp bốn chấn nhiếp không dám làm gì, nhưng vẫn lên tiếng uy hiếp.

Văn bá sắc mặt trầm như nước, nhưng đáp án lại khá đơn giản. Ngay sau đó, Đỗ Uy đã lấy ra một thanh trường đao giống như nước chảy, đột nhiên xuất ra một trảm chém đầu ba Thức Tỉnh giả Vương gia đang bị lưới nguyên khí trói chặt, động tác gọn gàng dứt khoát.

Nhìn thấy ba cái đầu rơi xuống đất, những người còn lại của Vương gia đều sửng sốt, sau đó không nói lời nào lập tức rút lui, nhưng xét theo dáng vẻ của bọn họ, mối thù này đã chân chính kết hạ.

Ngô Minh nhìn thấy toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, trong lòng không khỏi có chút khâm phục Đỗ Uy.