Nhìn thấy cảnh này, Ngô Minh hơi nhíu mày, nhưng đúng lúc dừng lại. Tuy rằng anh ta là người đầu tiên phát hiện ra thẻ bài, nhưng tốc độ đối phương còn nhanh hơn nên không có gì để nói, Bất quá Ngô Minh cũng không nghĩ tới lúc này mới hai phút đã có người đến, tốc độ đối phương thực sự kinh người.
Ngô Minh liếc mắt nhìn người cầm Thẻ ám kim, người nọ mặc một bộ áo giáp bằng da rất lộng lẫy, quanh người có một thứ mờ mịt quấn lấy, khi nhìn kỹ lại thì ra là một 'Quái xà' phảng nhất như được tạo thành từ sương mù, trên thân Vân Xà này hóa ra có ba đôi cánh nhỏ, không ngừng du động trên người đối phương, có lẽ vì thế mà đối phương có thể lơ lửng trong không trung.
" Đây là một cao thủ ! "
Ngô Minh chỉ cần liếc mắt liền biết đối phương là cao thủ nguyên khí cấp bốn, còn mạnh hơn cả người trong bộ giáp Quang dực trong bốn người vây công anh ta đêm hôm trước.
Chỉ là đối phương như thế nào cũng không mắc mớ gì đến Ngô Minh. Vì thẻ đã bị lấy đi trước nên anh ta định nhanh chóng đi lấy những thẻ khác.
Nhưng khi Ngô Minh đang chuẩn bị rời đi, người đó liếc nhìn Ngô Minh và lạnh lùng nói: "Đứng lại, ta cho ngươi đi chưa?"
Ngô Minh nghe vậy khẽ nhíu mày, mình và đối phương có thể nói là hoàn toàn không quen biết nhau, cũng không định theo đuổi vấn đề Thẻ ám kim, rốt cuộc ai nhanh hơn chính là của người đó, không nghĩ tới đối phương đoạt được thẻ, thế nhưng còn muốn gây sự.
Ngô Minh lúc này thật sự không có ý định rời đi, quay đầu lại nói với người đó: "Như thế nào, ngươi có việc?"
Người đó hiển nhiên thuộc hạng người tâm cao khí ngạo, hơn nữa Ngô Minh có thể nhìn ra được đối phương là một Dị tộc nhân, hẳn là Á Luân Tác Lạc tiêu chuẩn, trông giống người ở độ tuổi đôi mươi và có bộ giáp da cao cấp.
"Ngươi là người đến từ Tân Đô Thành đúng không? Ngươi thật may mắn, may mắn được hầu hạ ta, đi, giúp ta thu thập thẻ bài rải rác khắp nơi, lúc trước ngươi cũng thu thập rất nhiều thẻ đúng không? Cùng một chỗ giao ra cho ta!"
Hắn tự mình cảm giác tốt đẹp, nhưng Ngô Minh vừa nghe xong liền nhíu mày, trong lòng cười lạnh không ngừng, người này một câu liền muốn mình miễn phí hầu hạ, còn muốn đoạt lấy thu hoạch trước đây của mình, hắn cho rằng hắn là ai?
Ngô Minh mặc kệ hắn mà xoay người rời đi, trước mắt không có thời gian chậm trễ, ước chừng không ít phút nữa cao thủ từ Tân Đô Thành sẽ tới, giống như bốn kỵ sĩ phi hành vây công Ngô Minh đêm đó, với tốc độ của họ sẽ chỉ mất bảy hoặc tám phút để đến đây.
Về phần người trước mặt tự mình cảm giác tốt đẹp, Ngô Minh không có thời gian xử lý.
Hiển nhiên, Ngô Minh làm lơ cũng khiến người đó có chút kinh ngạc. Ngay sau đó, loại kinh ngạc liền chuyển hóa thành một loại tức giận vô cớ.
“Ngươi cũng dám làm trái mệnh lệnh của ta? Tìm chết.”
Người này hiển nhiên là hoành hành đã quen. Thấy Ngô Minh chuẩn bị rời đi hắn ta giơ tay lên chạm vào một chiếc Tạp giới trên ngón tay của mình. Ngay sau đó, một thẻ bài xuất hiện biến thành một nắm đấm khổng lồ tràn ngập hỏa diễm đập vào Ngô Minh.
“Đây là… phép thuật cấp bốn!”
Ngô Minh cũng là hoảng sợ, không nghĩ tới đối phương một cái khó chịu liền vận dụng một cái pháp thuật cấp bốn, điều này hiển nhiên là muốn giết người.
Ngô Minh không kịp suy nghĩ lập tức né tránh, nhưng ngay cả như vậy anh ta cũng bị Hỏa Diễm Cự Quyền nện bay hơn mười mét, thân thể cũng bị ngọn lửa thiêu đốt, dù sao cũng là phép thuật cấp bốn, uy lực không tầm thường.
Đây cũng chính là Ngô Minh, nếu là người khác, ngay cả cao thủ nguyên khí cấp bốn bình thường cũng lành ít dữ nhiều, có khả năng bị phép thuật Hỏa Diễm Cự Quyền cấp 4 này trực tiếp giết chết.
“Hả?”
Nhìn thấy Ngô Minh đã thoát khỏi câu thần chú do mình phát ra, người nọ cũng có chút kinh ngạc: “Ngươi còn dám trốn? Đồ chết tiệt.”
Sau đó, hắn ta lại lấy ra hai thẻ bài và thả chúng ra. Một cái hóa thành một luồng năng lượng xuyên vào lòng đất, rồi hàng chục chiếc gai nhọn trồi lên khỏi mặt đất, nhấn chìm Ngô Minh trong giây lát, chiếc còn lại biến thành một làn sương mù hàn khí bức người, kèm theo một tiếng nổ cùng với những chiếc gai nhọn trên mặt đất xuyên qua Ngô Minh, toàn bộ đóng băng lên.
Không thể không nói, khả năng thông thạo phép thuật của người này có thể nói là lô hỏa thuần thanh. Hai loại Thẻ phép thuật cùng một chỗ thi triển phối hợp ăn ý, lực sát thương thật lớn, coi như là Ngô Minh đều không thể né tránh.
Gã Á Luân Tác Lạc cười lạnh nói. Thẻ bài được kích phát không phải là một thẻ phép bình thường, mà là một 'Thẻ bí thuật'. Đây là thẻ chỉ Nguyên Khí Thánh Đường mới có thể có, mà Bí thuật học đồ là một ít người có tư chất được Nguyên Khí Thánh Đường tuyển chọn. Nếu mọi việc suôn sẻ, trong tương lai có thể nhận được Ngàn năm Thạch Tượng Quỷ tán thành, khi đó có thể nâng cấp để trở thành một Bí thuật sư.
Trong Nguyên khí thế giới, địa vị của một Bí thuật sư cực kỳ cao, đó là lý do tại sao dù chỉ là Bí thuật học đồ, nhưng hắn ta có thể ngạo khí ngút trời, bởi vì nói không chừng tương lai không lâu, hắn có thể là một vị Bí thuật sư.
Tiếp theo, Bí thuật học đồ này lên kế hoạch thu thập những thẻ bài khác, đối với hắn ta, những thẻ bài bình thường hắn căn bản không để vào mắt, chỉ thẻ trên cấp ba mới quan tâm.
Nhưng vào lúc này, một tảng băng lớn bị bí thuật băng phong đột nhiên nứt ra, sau đó nổ tung thành từng mảnh.
Không chỉ có khối băng, mà cả những cái gai đất cũng bị vỡ vụn, sau đó một bóng người xuất hiện trong khối băng tan vỡ, lạnh lùng nói: "Ta đã cho ngươi đi chưa?"
Ngô Minh là người lên tiếng.
Mặc dù gã tự nhận là Bí thuật học đồ lần này đích thật là lợi hại, đặc biệt là hai phép thuật hợp kích cuối cùng suýt nữa khiến Ngô Minh gặp nạn, nhưng Ngô Minh dù sao cũng không phải là một Thức Tỉnh giả bình thường.
Trong nháy mắt bị công kích, Ngô Minh liền bố trí Trận pháp Phòng ngự có thể bảo vệ chính mình. Phải biết rằng Ngô Minh đã có thể bố trí Trận pháp cấp hai, cũng gần bằng Trận pháp cấp ba. Mặc dù đòn song thuật hợp kích của đối thủ rất hung hãn nhưng cũng không phá vỡ được Trận pháp Phòng ngự của Ngô Minh.
Dù vậy, Ngô Minh cũng bị ảnh hưởng không ít, việc đối phương nhiều lần hạ sát thủ hoàn toàn khiến Ngô Minh tức giận. Vừa mới đối phương lầm bầm lầu bầu Ngô Minh cũng nghe không sót một chữ vào trong tai, không cần hỏi, đối phương đoán chừng hắn là người của Huyền Phù Thánh Thành, nhưng cho dù như vậy, Ngô Minh cũng không có ý định buông tha đối phương.
Đúng như phương châm của Ngô Minh, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta ắt phạm người, đối phương đã muốn giết thì sao lại không giết được đối phương.
Nhìn thấy Ngô Minh không chết, Bí thuật học đồ bị chấn động, hắn ta biết bí thuật song sát đủ để diệt sát nguyên khí tứ cấp thông thường rồi. Thậm chí Bí thuật học đồ khác trong Huyền Phù Thánh Thành đều chưa hẳn có thể ngăn cản công kích của mình, nhưng Nhân loại trước mắt này nhưng lại chặn được, thậm chí là lông tóc không tổn hao gì.
“Chuyện này không có khả năng!”
Hắn lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ hung tàn, phải biết rằng cạnh tranh trong Huyền Phù Thánh Thành cũng rất khốc liệt, tuy rằng tài giỏi nhưng hắn cũng không phải là người xuất sắc nhất. Hơn nữa ở trong vòng của những Bí thuật học đồ, tất cả mọi người là cực kỳ kiêu ngạo. Nếu những Bí thuật học đồ khác mà biết được hắn ra tay mấy lần cũng không giết được người bình thường thì sẽ mất hết thể diện, thậm chí còn không ngóc đầu lên được.
Lần này, hắn cũng được một ít Bí thuật học đồ giao phó thu thập một ít thẻ bài trở về, những Bí thuật học đồ khác tập trung nghiên cứu bí thuật cũng không có thời gian khác, vì vậy hắn trở thành đại diện.
Lúc này hắn đã động sát tâm, lại nghe nói Ngô Minh trả lại lời hắn nói vừa rồi, không sót một chữ phản còn cho mình càng là giận tím mặt.
“Tìm chết!”
Hắn lập tức giơ tay xòe năm ngón tay, tạo thành hình ngũ giác kỳ dị, mỗi góc đều có một tấm Thẻ bí thuật.
Không cần hỏi, đối phương lại tính toán phóng thích Bí thuật, Ngô Minh biết Bí thuật lợi hại làm sao có thể để đối phương phát ra thành công, lập tức ném ra vài thanh phi đao gia trì nguyên khí quấy nhiễu đối thủ.
Đồng thời thi triển Truy Phong cấp tốc xung kích, trong tay đã lấy ra Hắc Tinh đại kiếm thi triển Loa Toàn kiếm khí giết tới