Diệp Quốc Huy cúp điện thoại, còn không để ý phía sau còn có người khác, hiển nhiên là đang tâm tình tốt lấy ra một chai rượu vang ngày xưa được coi là xa xỉ, từ tủ rượu trong nhà liền lấy ra một ly đế cao rót vào một chút, rượu vang như lụa, lắc nhẹ ly cũng có thể nhìn thấy rượu vang đọng lại trên vách ly giống như được phủ lên một tầng lụa mỏng, mỗi một lần lắc đều có thể phát ra từng đợt hương thơm ngào ngạt. Diệp Quốc Huy nhìn rượu vang mà đầu óc mơ tưởng viển vông, chờ đợi khi mình lấy Thời Gian Lam Tinh, có nên dâng hiến cho gia tộc hay là dùng cho chính mình. Trong thời đại này sức mạnh là trên hết, nếu như hắn ta không biết bí mật viên Thời Gian Lam Tinh có liên quan đến tư cách tham gia cuộc khảo hạch Huyền Phù Thánh Thành, vậy thì hắn sẽ không chút do dự hiến cho gia tộc. Nhưng nếu hắn ta đã biết bí mật này, vậy thì phải suy nghĩ kỹ càng, dù sao nếu như có cơ hội thì ai cũng đều muốn trở thành cường giả.
Nhưng dù thế nào thì hắn cũng là người được hưởng lợi, nghĩ tới đây Diệp Quốc Huy dương dương đắc ý chuẩn bị nhấm nháp thoáng một phát loại rượu vang đỏ quý hiếm này.
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Diệp Quốc Huy!”
Giọng nói này đột ngột đến mức khiến người thần kinh vững vàng cũng phải sửng sốt. Diệp Quốc Huy không can đảm lắm, hắn kinh ngạc đến nỗi chiếc ly đế cao trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành, vội vàng quay đầu nhìn lại.
"Ngươi … Ngươi là ai? Làm thế nào mà ngươi vào được?"
Diệp Quốc Huy không biết từ khi nào mà phía sau hắn xuất hiện một người, nói chuyện cũng có chút nói lắp. Chính mình đường đường cũng là Thức Tỉnh giả cấp hai, đối phương thế nhưng có thể dưới tình huống mình không hề phát hiện tới gần mình, thật sự là có chút không thể tưởng tượng.
Bất quá ngay sau đó, hắn liền phát giác bộ dáng đối phương có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở đâu đó.
Ngô Minh đương nhiên sẽ không cùng đối phương nói nhảm, anh ta đến đây để tìm hiểu xem đối phương biết cái gì, liền trực tiếp nói:
“Nói cho ta biết sự tình về Thời Gian Lam Tinh.”
“Thời Gian Lam Tinh?”
Diệp Quốc Huy trong lòng cả kinh, thầm nghĩ đối phương như thế nào biết được, bất quá mặt ngoài thì giả vờ ngây ngốc. Đồng thời bí mật đưa tay ra sau, ấn nút trên điện thoại di động rồi bí mật lấy ra hai Thẻ sinh vật.
Ngô Minh Minh đương nhiên nhìn thấy tất cả những hành động mờ ám này của đối phương nhưng cũng không ngăn cản, đã bố trí sẵn Trận pháp Bao vây ở đây tạo thành một kết giới riêng biệt, cho dù người bên ngoài vào phòng cũng không phát hiện được bất kỳ sự vật gì. Nói đơn giản, tại đây chẳng khác gì là một không gian đơn độc.
Đây là uy lực của Trận pháp, tự nhiên không thể có bất kỳ tín hiệu nào truyền đến đây, nên điện thoại di động của Diệp Quốc Huy về cơ bản đã thất bại.
Đối với thẻ sinh vật của đối phương thì Ngô Minh cũng không sợ, với thực lực nguyên khí cấp bốn của anh ta hiện tại, trừ phi đối phương triệu tập sủng vật nguyên khí cấp năm, nếu không trong mắt Ngô Minh chỉ là một món ăn mà thôi. Đương nhiên, đối phương tuyệt đối không thể có sủng vật nguyên khí cấp năm, đừng nói là nguyên khí cấp năm, nguyên khí cấp bốn, thậm chí là nguyên khí cấp ba đều không nhất định có.
Quả nhiên, Diệp Quốc Huy ném ra hai Thẻ bài và ngay lập tức biến thành hai sủng vật cường tráng và hung dữ.
Một con là loài Thiết Xác Độc Hạt sinh vật cấp hai, và loài còn lại là Thực Nhân Cự Tích sinh vật cấp hai.
"Giết hắn đi..."
Diệp Quốc Huy đã triệu hồi thành công hai sủng vật nên rất cao hứng, nhưng chưa kịp nói xong thì đã thấy trước mặt lóe lên một bóng người, những lời chưa kịp nói cũng là do nhìn thấy một chuyện bất khả tư nghị, khiến lưỡi hắn ta như bị thắt lại không thể nói được một lời nào.
Trong nháy mắt, hắn chỉ thấy đối phương rút kiếm vung lên, hai đạo huyết quang phun ra, hai con sủng vật cấp hai mà hắn vừa triệu hồi đều đã chết.
Một chiêu.
Chỉ có một chiêu, hơn nữa là một chiêu phi thường nhẹ nhàng, hai sủng vật của hắn đã xong đời.
Không những thế, Diệp Quốc Huy còn cảm thấy ngón tay hơi đau, khi nhìn xuống thì một ngón tay cái trên bàn tay trái đã bị đứt lìa, lúc này máu chảy ra như suối.
Diệp Quốc Huy thống khổ hét lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, lùi lại mấy bước nhìn điện thoại di động không có tín hiệu trong tay, luôn miệng nói:
“Làm sao có thể, làm sao có thể không có tín hiệu.”
Vừa mới nói hai câu hắn liền ý thức được cái gì, vội vàng chằm chằm vào Ngô Minh, sau đó phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"Ca, đại ca, ngươi muốn ta làm gì đều được, tuyệt đối đừng giết ta, ngươi muốn biết sự tình Thời Gian Lam Tinh, không có vấn đề gì, ta biết cái gì tuyệt đối từng chút từng chút nói cho ngươi biết."
Lúc này Diệp Quốc Huy biết, chỉ quỳ xuống van xin mới có thể có cơ hội sống.
“Ta đã chờ ngươi nói cho ta nghe đã lâu, để ta nói cho ngươi biết, nhưng nếu phát hiện ngươi nói dối, ta nhất định sẽ trực tiếp giết ngươi!”
Ngô Minh tin tưởng đối phương không phải kẻ ngu xuẩn, cũng chỉ có thể nói sự thật. Đối với tại thủ đoạn của mình thì Ngô Minh cũng không cảm thấy thế nào. Diệp Quốc Huy là một nhân vật tàn nhẫn, nếu không có thủ đoạn này thì đối phương sẽ không bao giờ nói sự thật.
Tiếp theo, Diệp Quốc Huy thực sự không dám giấu giếm điều gì, liền kể hết những gì mình biết, kể cả chuyện buổi khảo hạch của Huyền Phù Thánh Thành. Đây có thể coi là một bí mật, ngay cả nhà họ Diệp cũng không phải ai cũng biết, mà hắn chỉ tình cờ biết được thôi.
Dựa vào những gì đã nắm được trước đó, kết hợp với tình báo trọng yếu mà Diệp Quốc Huy cung cấp, lúc này đã minh bạch là chuyện gì xảy ra.
Thời điểm lúc trước gặp Kiếm Thuẫn Đế Quốc Lâm Kỳ tại Nguyên Khí Tháp, đối phương đã đề cập tới Ngàn năm Thạch Tượng Quỷ là mấu chốt để trở thành Bí thuật sư, và những gì Diệp Quốc Huy nói là tương tự như những gì Lâm Kỳ đã nói, Thời Gian Lam Tinh là chìa khóa để tham gia buổi khảo hạch của Huyền Phù Thánh Thành. Ngô Minh đã có niềm tin rất lớn có thể đem Huyền Phù Thánh Thành cùng Nguyên Khí Thánh Đường liên hệ cùng một chỗ, nếu như đây là một việc sự tình thì như vậy cũng dễ lý giải.
Hơn nữa, Diệp Quốc Huy cũng biết buổi khảo hạch của Huyền Phù Thánh Thành là hơn một tháng sau, và đây là điều mà Ngô Minh thực sự muốn biết.
Ngay sau đó, Diệp Quốc Huy đã nói cho Ngô Minh tất cả những gì hắn biết.
Lúc này Diệp Quốc Huy cũng vô cùng biệt khuất, tuy hắn chỉ là chi thứ ở Diệp gia nhưng cũng có địa vị cao. Bây giờ lại quỳ xuống van xin tính mạng, nếu như truyền ra ngoài hắn thật sự mất hết mặt mũi. Chỉ có điều hắn ta biết nếu không làm vậy, vị cao thủ bí ẩn mặc hắc y, áo giáp đen và cầm một thanh kiếm lớn có khả năng sẽ lấy mạng nhỏ e hắn.
Chờ một chút, một bậc cao thủ trong trang phục đen và áo giáp đen với một thanh kiếm lớn?
Đột nhiên, Diệp Quốc Huy tựa hồ nghĩ tới cái gì, đầu óc chợt ong ong ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Minh cách đó không xa, tim đập càng mạnh hơn.
Đúng vậy, hoàn toàn không có gì sai biệt, tối hôm qua đối phương chính là Cốt Long kỵ sĩ, bộ trang phục này quá ấn tượng, chỉ là lúc đầu Diệp Quốc Huy không nghĩ tới hiện tại đột nhiên phản ứng lại.
Không thể tưởng tượng người trước mặt mình hóa ra là Cốt Long kỵ sĩ đã kịch chiến chống lại tứ đại cao thủ, Diệp Quốc Huy biết rằng mình thua không oan.
Ngay cả những tinh anh trong Nhân loại như Ngụy Phong và Triệu Thần Huy ở Tân Đô Thành cũng không phải là đối thủ, mình ở trong mắt người ta chả là cái cóc khô gì. Ngụy Phong và Triệu Thần Huy là ai? Đó là thập đại cường giả Nhân loại mạnh nhất ở Tân Đô Thành, là tồn tại nhà họ Diệp nhìn thấy cũng phải cung kính, nghe nói có thể giết chết sinh vật nguyên khí cấp bốn bình thường.
Cao thủ như vậy thì mình không phải là đối thủ, hiện tại còn sống là một may mắn lớn.
"Ngươi đều nói xong rồi hả?"
Vốn trong lòng Diệp Quốc Huy đang chấn động, đột nhiên nghe thấy Cốt Long kỵ sĩ hỏi hắn vội vàng nói: “Tất cả đã xong rồi, đại ca… Không, không, thưa đại nhân, ta không giấu giếm gì cả, ngài coi ta như cái rắm rồi thả ta đi!”
Diệp Quốc Huy thật sự rất sợ chết.
Đương nhiên, Ngô Minh không có ý định giết đối phương, dù sao thì cũng thật sự không cần thiết, Ngô Minh không sợ đối phương ra ngoài nói bậy, anh ta cố ý ăn mặc như thế này để gây hoang mang cho dư luận, đã có người nghĩ ra cho mình danh hiệu Cốt Long kỵ sĩ, vậy thì tại sao không tự mình sử dụng nó.
Bất quá cảnh cáo tất yếu vẫn phải có.
"Tốt hơn hết là ngươi không nên tiết lộ với người khác về chuyện của ngày hôm nay. Tất nhiên, ngươi có thể nói ra, nhưng ta có thể đảm bảo ta sẽ tìm thấy ngươi trước khi người khác tìm thấy ta!"
Nghe những lời này cực kỳ đe dọa, Diệp Quốc Huy chưa bao giờ cảm thấy thời gian khó khăn như vậy, hắn ta cúi đầu, không ngừng gật đầu, liên tục nói: "Không dám, không dám!"
Mới nói xong hai chữ cũng không có người lên tiếng, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu nhưng phát hiện đối phương đã biến mất.