Tận thế tân thế giới

Chương 267: Truyền tống trận trong thung lũng




Thích Đình lúc này đang ngồi trên lưng con Cốt Long, kinh ngạc nhìn cảnh vật trôi qua nhanh chóng phía dưới, lúc này cô mới nhận ra mình đã được cứu.

Có thể nói, kể từ ngày bước vào Nguyên khí bí cảnh này, cô ta ăn ngủ không yên, sợ hãi đã trở thành chuyện thường tình, nếu không phải thực lực của bản thân, lại được rèn luyện từ trước thì cô ta đã chết sớm rồi.

Tất cả trải nghiệm giống như một cơn ác mộng.

Bây giờ được Ngô Minh cứu, cô bỗng thấy nhẹ nhõm, không hiểu sao khi nhìn thấy Ngô Minh cô lại cảm thấy an toàn.

Quên mất, đây là lần thứ ba cô được Ngô Minh cứu. Lần đầu tiên cô bị thổ dân tấn công là Ngô Minh xuất hiện ngăn cơn sóng dữ, lần thứ hai là ở khu ổ chuột ở Vinh trấn, nếu không có sự xuất hiện của Ngô Minh thì cô và Diệp Tử Hân đã không thoát khỏi vận rủi, hôm nay là lần thứ ba.

Có thể là do trước đó cô đã sợ hãi quá nhiều, hoặc cũng có thể là do thể lực của cô đã đến cực hạn, người thoáng cái lỏng xuống, Thích Đình giờ phút này lung lay vài cái trực tiếp ngã quỵ hôn mê bất tỉnh.

Chính là Ngô Minh nhanh chóng ôm lấy cô ta, nếu không cô ta có lẽ sẽ trực tiếp ngã xuống. Nhưng phải nói rằng, dáng người của Thích Đình rất tốt, có lẽ do vận động lâu ngày nên cơ thể rất mềm dẻo, Ngô Minh có thể dễ dàng cảm nhận được sự co giãn qua một lớp quần áo mỏng. Hơn nữa vừa mới vì ôm lấy cô ta thì Ngô Minh không cẩn thận đụng phải một đoàn ôn nhu co dãn kinh người, bây giờ Ngô Minh đã không còn là một tân binh lúc đầu không hiểu gì nữa, anh ta đương nhiên biết đó là cái gì.

Ngô Minh lúc này thoáng cái xấu hổ, thầm nghĩ chính mình tính toán là đã chiếm tiện nghi. Nhưng Ngô Minh sớm phát hiện Thích Đình trạng thái không tốt, trước hết là tiêu hao thể lực nghiêm trọng, nếu như không phải bản thân là Thức Tỉnh giả mà nói thì đã sớm không kiên trì nổi. Tiếp theo Ngô Minh phát hiện Thích Đình đã bị đánh thuốc mê và rất yếu, thân thể cực kỳ hư nhược.

Vì vậy, Ngô Minh để cho Cốt Long tìm một nơi gần đó, đầu tiên sử dụng thẻ 'Trị liệu' để giúp Thích Đình chữa bệnh. Sau đó cho cô ta uống vài ngụm huyết thanh, lúc này hô hấp của Thích Đình mới dần dần ổn định, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Thích Đình tỉnh dậy.

Ban đêm trong Nguyên khí bí cảnh tương tự như ở Trái đất, chỉ khác là ánh trăng ở đây sáng hơn, ở nơi hoang vu cũng nguy hiểm hơn. Thích Đình rõ ràng là gặp ác mộng và trực tiếp bừng tỉnh, chỉ khi nhìn thấy Ngô Minh ở một bên mới phản ứng lại.

“Cám ơn Ngô Minh!”

Thích Đình sợ rằng cho tới bây giờ đều là một giấc mộng, cho tới bây giờ cô ta mới thật sự xác định mình được cứu. Ngô Minh lấy cho cô ta một ít thức ăn và nước uống, sau khi ăn uống xong, mặt Thích Đình mới có chút huyết sắc.

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

Khoảnh khắc tiếp theo, Ngô Minh và Thích Đình đồng thời lên tiếng hỏi. Sau đó Ngô Minh cười nói: “Để ta nói trước, ta đây là vì tấn cấp, còn ngươi thì sao?”

Ngô Minh có thể thấy được Thích Đình chỉ có nguyên khí cấp hai, lẽ ra cô ta không nên đến đây mới đúng, sau khi Ngô Minh nói hai chữ tấn cấp, Thích Đình hiển nhiên có chút ngây người, cho nên Ngô Minh vội vàng hỏi: “Còn ngươi thì sao?”

Đột nhiên nhớ lại, một vệt buồn hiện lên giữa đôi lông mày thanh tú của Thích Đình, và cô ta nói với Ngô Minh rằng cô ta đã đến đây như thế nào. Đối với Ngô Minh mà nói cô ta vẫn rất tín nhiệm, hơn nữa chuyện này nghẹn trong lòng đã rất lâu rồi nên bây giờ cô ta rất muốn nói đi ra.

Vấn đề này phải bắt đầu sau khi Ngô Minh rời Vinh trấn. Lúc đó, sau khi Ngô Minh rời đi, Thích Đình và Diệp Tử Hân ở lại nhà Ngô Minh, bởi vì có Giang lão đại chiếu cố nên các nàng ở lại căn cứ Vinh trấn ngược lại là không có bất kỳ nguy hiểm gì.

Chỉ có điều bệnh tình của Diệp Tử Hân kéo dài hơn nửa tháng, lúc ấy Diệp Tử Hân tỉnh lại sau khi hôn mê lại là một Thức Tỉnh giả, và nàng ta là một Thức Tỉnh giả vô cùng cường đại.

Lúc này, Thích Đình trực giác có thể cảm nhận được, cô đã từng đi theo Diệp Tử Hân săn quái vật, Diệp Tử Hân có thể một mình giết chết số lượng con mồi gấp mấy lần, hơn nữa trên cơ bản đều là miểu sát, một kích tất sát. Thích Đình không có cảm giác như thế nào, Diệp Tử Hân và cô ta thân thiết như chị em, Diệp Tử Hân cường đại hơn nên đương nhiên là tốt nhất.

Nhưng Thích Đình vẫn cảm thấy sau khi Diệp Tử Hân tỉnh lại, nàng trở nên có chút kỳ lạ.

Mặc dù nàng vẫn như trước, nhưng Thích Đình vẫn có loại cảm giác này, nếu như Thích Đình phải đánh giá một hai, thì Diệp Tử Hân đã trở nên có chút 'xa lạ'.

Trước hết, tính cách của Diệp Tử Hân đã thay đổi mạnh mẽ, trước đây nàng rất yếu đuối, nhưng sau khi tỉnh lại thì cực kỳ tỉnh táo, cho dù bị quái vật vây hãm nàng cũng có thể chiến đấu mà không sợ hãi. Trong quan sát của Thích Đình, loại này tỉnh táo thậm chí có thể nói là lãnh khốc khiến cho cảm giác của cô ta thật không tốt.

Tuy nhiên, Thích Đình cho rằng có lẽ do liên tục xảy ra biến cố đã khiến tính khí của Diệp Tử Hân thay đổi.

Sau đó, Diệp Tử Hân không đề cập đến chuyện rời khỏi Vinh trấn, Thích Đình mặc dù lo lắng nhưng cô ta cũng không nói gì, dù gì thì Diệp Tử Hân cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp, cô ta phải nghe lời nàng.

Sau khi ở Vinh trấn thêm nửa tháng, một sự cố đã xảy ra, và sự việc đó vẫn còn nguyên trong ký ức của Thích Đình.

Đó là một đêm, Thích Đình nửa đêm không ngủ được, sau khi tỉnh dậy thì phát hiện Diệp Tử Hân không có ở trong phòng, lúc đó Thích Đình sợ Diệp Tử Hân một người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên vội vàng mặc quần áo để đi tìm.

Kết quả là bên ngoài có một trận mưa sao băng.

Nghe vậy, Ngô Minh biết chắc là lần thứ hai rơi thẻ nâng cấp, trước sau có lẽ vừa vặn đi qua một tháng thời gian.

“Sau này em mới biết đó là thẻ nâng cấp rơi xuống, nhưng lúc đó em không biết!” Lúc này Thích Đình tiếp tục nói.

Khi thấy mưa sao băng rơi, cô ta vội vàng chạy ra ngoài. Lúc đó nhiều người dân ở Vinh trấn đều thức giấc chạy ra ngoài. Sau đó, cũng thật tình cờ khi Thích Đình tìm thấy Diệp Tử Hân tại một điểm rơi thẻ.

Và cảnh tượng lúc đó, suốt đời cô cũng sẽ không bao giờ quên.

Có hàng trăm thi thể quái vật ở hiện trường, tất cả đều tàn khuyết không đầy đủ, đều là bị người diệt sát, trong núi thây biển máu này Thích Đình nhìn thấy Diệp Tử Hân.

Khi đó, Diệp Tử Hân đang đứng giữa núi thây biển máu, một tay ôm lấy cái đầu khổng lồ của quái vật.

Thích Đình nhận thức con quái vật đó, nó là một sinh vật cấp hai, Thiết Tích Thương Hùng, với sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Ngoài ra, Thích Đình cũng nhìn thấy một tùy tùng bên cạnh Diệp Tử Hân, với một đôi cánh đen kịt, làn da như đá, cực kỳ cường tráng.

Lúc đó, Thích Đình đã sợ choáng váng, không phải vì núi thây biển máu, mà là vì ánh mắt của Diệp Tử Hân lúc đó, lạnh lùng và tàn nhẫn. Theo ý của Thích Đình, Diệp Tử Hân lúc đó đơn giản là một người khác, hơn nữa những quái vật này hẳn là đều là Diệp Tử Hân giết?

Vừa nói xong, trong mắt Thích Đình lại lộ ra vẻ sợ hãi, thật lâu mới nói: "Sau đó Tử Hân rời đi, chỉ để lại cho em một thẻ nâng cấp cấp hai, lại nói với em một tiếng cám ơn, dáng vẻ của nàng có vẻ như cùng em từ biệt. Lúc đó em không biết dũng khí từ đâu ra, muốn đuổi theo nàng, muốn hỏi một chút nàng đến tột cùng là làm sao vậy nhưng cuối cùng lại không đuổi kịp. Chờ khi em lấy lại tinh thần mới phát hiện chính mình đã chạy đi rất xa, càng là lạc đường, Cuối cùng không biết như thế nào liền đi đến giữa một thung lũng, nơi đó em phát hiện một cái thạch trận, lúc ấy em đi lên kết quả liền đến nơi này!”

Một hơi nói xong, Thích Đình mới nói: “Khi đến đây, em thấy còn nguy hiểm hơn, trốn ở phía đông một thời gian cuối cùng em bị đám Dị tộc nhân đó bắt được, sau đó em đã gặp anh!”

Ngô Minh đã hiểu một cách đại khái.

Liền nói Thích Đình ở trong thung lũng phát hiện thạch trận có lẽ là một dạng có năng lực đặc thù Truyền tống trận, mới khiến cô ta có thể không cần thẻ 'Truyền tống' cũng có thể đến Nguyên khí bí cảnh.

Rõ ràng Truyền tống trận này khá quý giá, bởi vì nếu có Truyền tống trận thì đám người Lý Hạ, Lưu Bân sẽ dễ dàng thăng cấp, có thể trực tiếp dịch chuyển đến Nguyên khí bí cảnh.

Về sự thay đổi của Diệp Tử Hân, thành thật mà nói, sau khi nghe những gì Thích Đình nói Ngô Minh vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Theo những gì cô ta nói, tính cách của vị đại tiểu thư Diệp Tử Hân kia hẳn là sau khi thức tỉnh tính cách đại biến, mà trước khi nàng thức tỉnh đã từng bệnh nặng một hồi hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại liền vừa vặn trở thành Thức Tỉnh giả, điều này thật sự là quá xảo hợp

Nói không chừng có cái gì bí ẩn ở bên trong, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tính tình của Diệp Tử Hân cũng không nên thay đổi, cứ như hai người khác nhau vậy. Không hiểu vì sao, Ngô Minh đột nhiên nhớ đến sự việc thần thức ký sinh trong Nguyệt lâm, tức là có người muốn ký sinh thần thức vào cơ thể người khác để đoạt xá.

Nếu Diệp Tử Hân cũng bị một gia hỏa dị giới 'ký sinh' thì rất có thể sẽ xảy ra tình huống này, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì đây đều chỉ là suy đoán.

Thích Đình cũng biết rằng nói chuyện với Ngô Minh về chuyện này thực ra chẳng thể thay đổi được gì, nhưng chuyện này đã nằm trong lòng cô ta từ lâu, cô ta rất cần người nói chuyện, hiển nhiên nói ra ngược lại là đã khá nhiều.

Trên thực tế, so với Diệp Tử Hân tính tình thay đổi mạnh mẽ, Ngô Minh quan tâm hơn đến Truyền tống trận cho phép Thích Đình đi đến Nguyên khí bí cảnh này, nếu Truyền tống trận này thực sự tồn tại thì có ý nghĩa quan trọng.

Vì vậy, tiếp theo Ngô Minh muốn đi đến Truyền tống trận đó. Thích Đình bây giờ tự nhiên đi theo Ngô Minh để anh ta làm chủ, nghe được Ngô Minh muốn đi nhìn xem Truyền Tống trận thì cô ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau khi em được dịch chuyển đến nơi này, em cũng muốn thử dịch chuyển trở về, nhưng mà Truyền Tống trận hình như bị hỏng không dùng được nữa, anh muốn đi xem thì em dẫn anh tới đó!" “

Hiện tại đã quyết định, Ngô Minh muốn lập tức lên đường.

Mặc dù cả hai đều không quen thuộc với Nguyên khí bí cảnh này, nhưng có một tọa độ khổng lồ như Tháp nguyên khí nên Thích Đình đại khái có thể nói cho Ngô Minh biết khu vực đặt Truyền Tống trận, đợi đến lúc khi Ngô Minh mang theo cô ta đến chỗ đó thì có thể nhận ra môi trường xung quanh.

Vài giờ sau, thung lũng đặt Truyền Tống trận đã được tìm thấy.

Thung lũng này rất bí mật, xung quanh toàn là mạn đằng, bên trong thì mạn đằng giống như một mái nhà, bao phủ toàn bộ thung lũng, cho nên nếu không có người cố ý chui vào thì không thể tìm ra được thung lũng này.

Quả nhiên như lời Thích Đình đã nói, sau khi vào thung lũng có thể nhìn thấy một bệ đá màu xám ở phía trước, được bao quanh bởi một số tảng đá hình thoi, trên bệ đá và những tảng đá hình thoi đó đều được khắc những ấn ký cổ quái.