Tận thế tân thế giới

Chương 249: Ngạnh kháng Thủ vệ Phong bạo




Nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được, Chu Huy cũng đột nhiên lao xuống xe chạy thục mạng, đồng thời hét lớn: "Hai người này bắt ta làm con tin, tóm lấy bọn họ, nếu bọn họ dám động thủ, giết chết bọn họ ngay tại chỗ!”

Tại Sư thành, hắn nhận định coi như Ngô Minh năng lực cao tới đâu, thủ đoạn lợi hại cỡ nào cũng vô dụng.

Lần này, bọn họ dám chui mình vào lưới, thật sự là muốn tìm chết, trách không được người khác. Nhất thời, các Cảnh vệ bên ngoài đều triệu hồi sủng vật, đồng thời nhắm súng cải tiến vào xe.

Theo thời gian trôi qua, công nghệ khoa học kỹ thuật của con người cũng biến chuyển theo từng ngày. Nghe nói loại súng này, với việc bổ sung thuốc súng đặc biệt và đầu đạn kim loại, uy lực hơn trước kia năm hoặc sáu lần, một số loại thậm chí còn uy lực hơn gấp mười lần, Ngay cả khi độ cứng đạt tới 2 điểm hoặc thậm chí 3 điểm cũng có thể dễ dàng bị xuyên thủng, lúc này chỉ cần Ngô Minh có bất kỳ thay đổi nào, bọn họ sẽ giết anh ta.

Nhìn thấy cảnh này, Ngô Minh đương nhiên biết thủ đoạn của đối phương, nhưng để anh ta phục tùng thì những người này vẫn kém một chút.

Khoảnh khắc tiếp theo, Ngô Minh búng ngón tay, sáu thẻ trận đã bắn ra ẩn nấp xung quanh bao phủ lấy bản thân và Duẫn Vân Phi. Đây là Trận pháp Phòng thủ do Ngô Minh bố trí. Cần hàng trăm thẻ trận để bảo vệ Lâu đài Á Kỳ và phải mất hàng giờ để bố trí, nhưng một trận pháp nhỏ như vậy Ngô Minh có thể bố trí bởi chỉ bằng một cái phẩy tay.

Ngô Minh không biết tại sao, từ khi trở về từ Nguyệt lâm, anh ta cảm thấy sự hiểu biết của mình về một số thứ đã được cải thiện vài bậc so với trước đây, cho dù đó là chế tác thẻ bài hay thẻ trận. Trên thực tế, cảm giác này đã thay đổi từ lúc trong Tử Vong Thụ Khanh bị ý thức bướu thịt đánh trúng, sau khi tỉnh lại đã là như thế.

Khi đó Ngô Minh đã nuốt giọt Hoàng kim huyết, có thể liên quan đến chuyện đó, Ngô Minh tuy không tìm được chứng cứ xác thực nào, nhưng nâng cao khả năng lĩnh ngộ của mình cũng là chuyện tốt, bây giờ anh ta có thể lập trận pháp chỉ với một cái búng tay, tốc độ so trước kia cũng tăng lên rất nhiều, cũng đã tiến bộ rất nhiều, hơn nữa chỗ bố trí trận pháp cấp một uy lực rất mạnh, phòng ngự súng ống trong tay đối phương có thể nói dễ dàng.

Sau khi thiết lập trận pháp, Ngô Minh nói với Duẫn Vân Phi: "Vân Phi, những người này sẽ không cho chúng ta lộn xộn, ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì?"

Duẫn Vân Phi đương nhiên biết thủ đoạn của Ngô Minh, lúc này mới hợp tác: "Mấy đứa cháu trai này này tính thứ gì, bọn họ không cho động. Chúng ta liền bất động sao? Ta càng muốn động!”

Nói xong trực tiếp đứng lên, Cảnh vệ đầu trọc nhìn Chu Huy, thấy hắn ra hiệu tìm chết, lập tức hạ lệnh bắn.

Bọn họ từ lâu đã muốn tìm cơ hội đưa Ngô Minh vào chỗ chết, tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội này, tiếng súng vang lên, đạn bắn như mưa lập tức phá hủy chiếc xe.

Đúng như Ngô Minh dự đoán, tất cả viên đạn đều bị trận pháp Phòng thủ ngăn cản, không viên đạn nào có thể xuyên qua lớp nguyên khí phòng thủ.

"Những kẻ này đang cố giết chúng ta, nhiều người như vậy đã bắn ra hơn 1000 phát, coi như một trăm người cũng đã chết !"

Duẫn Vân Phi lúc này bộ dạng khó coi, nếu không có Ngô Minh ở đó, hắn gặp phải tình huống như vậy cũng phải thừa nhận.

"Không thành vấn đề, bọn họ làm lớn chuyện cũng tốt, Ủy ban quản lý cũng là nhìn người hạ đồ ăn. Bọn họ trước kia ủng hộ ta là bởi vì thực lực thức tỉnh giả cấp ba của ta đi trước tất cả mọi người, hiện tại bỏ đá xuống giếng chính là đã cho rằng thực lực của ta vẫn như lúc trước, cho nên mới hành động như thế. Nhưng đồng dạng, nếu như hiện tại ta thể hiện ra đủ thực lực, bọn họ sẽ như trước tươi cười đón chào ta. Bất quá cũng đúng lúc, tòa thành chúng ta hiện tại cần rất nhiều vật tư, lần này liền hướng bọn họ muốn lấy một ít đi !"

Ngô Minh và Duẫn Vân Phi đang tán gẫu, chờ đến lúc bên ngoài tiếng súng đều dừng lại mới lấy ra Hắc tinh đại kiếm, sau đó đứng dậy.

Chiếc xe đã bị bắn tơi tả, tấm sắt vỡ vụn rơi ra, chỉ còn lại thân xe biến dạng vặn vẹo. Những người ngoài xe lúc này cũng nhìn thấy bên trong hai người thế nhưng lại hoàn hảo không tổn hao gì, mà theo Ngô Minh cầm trong tay đại kiếm đứng dậy, không ít người trong lòng đều căng thẳng.

Ngay sau đó, Ngô Minh giải trừ trận pháp trực tiếp lao ra ngoài, một đạo kiếm quang xuất hiện từ Hắc tinh đại kiếm trong tay, một đạo Bán nguyệt kiếm khí bắn ra.

Ngô Minh không giết Chu Huy, nhưng không có nghĩa là anh ta không dám giết hắn, trong trường hợp bị người công kích mà không phản kích, sau này Ủy ban quản lý sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, cho nên lần này Ngô Minh không nương tay nữa.

Đối phương nếu đã hạ sát thủ thì Ngô Minh cũng không khách sáo. Bán nguyêt kiếm khí xẹt qua một đạo lưu quang, trong nháy mắt bốn Cảnh vệ cầm súng đứng trước bị chém thành hai đoạn.

Máu bắn tung tóe, xác chết rơi xuống đất, cuộc giết chóc của Ngô Minh đã bắt đầu.

Thi triển Truy Phong, thân hình Ngô Minh như là ảo ảnh trong ánh mắt của mọi người, mỗi một giây đều có huyết quang bắn lên, trong chốc lát Cảnh vệ chết trong tay Ngô Minh đã có mười mấy người.

Cảnh vệ đầu trọc nhìn đến cảnh này trong lòng tràn ngập sợ hãi, hắn biết lần này đá trúng thiết bảng, động tác của Ngô Minh không có nhìn rõ, đối phương muốn giết mình sợ là cũng sẽ không khó khăn, hắn chỉ cần nhìn cũng rõ ràng, vô luận là chiến sĩ thức tỉnh giả hay sủng vật, không ai có thể chống lại Ngô Minh dù chỉ một kiếm.

Nếu tên Cảnh vệ đầu trọc biết Ngô Minh biến thái như vậy, hắn đã không bao giờ dám hạ lệnh tấn công, dù sao người chết ở đây hắn cũng phải chịu trách nhiệm, ngay cả Phùng uỷ viên cũng không tha cho hắn.

Thật đáng tiếc, trên đời này không có bán thuốc hối hận, lúc này Cảnh vệ đầu trọc nhìn chằm chằm Chu Huy bên cạnh, người sau giờ phút này đã ngốc trệ, hiển nhiên hắn không ngờ Ngô Minh lại biến thái như vậy. Chu Huy lúc này mới biết trong Lâu đài Á Kỳ, Ngô Minh hoàn toàn không có xuất ra bản lĩnh thật sự, nếu không tất cả mọi người bao gồm cả hắn đều phải chết.

"Móa nó, kích hoạt thẻ 'Thủ vệ Phong bạo' để cho Thủ hộ giả giải quyết Ngô Minh, ta là đội trưởng Cảnh vệ đội, ta có quyền làm điều này, xảy ra chuyện Phùng uỷ viên sẽ gánh cho chúng ta!”

Lúc này Cảnh vệ đầu trọc nắm lấy một cấp dưới thì thầm.

Ngay khi người sau nghe thấy, hắn ta lập tức lấy ra một tấm thẻ kích hoạt nó về phía Ngô Minh.

Khoảnh khắc tiếp theo, thẻ bài này trực tiếp hóa thành một vệt sáng xuyên vào trong cơ thể Ngô Minh, đây không phải là một thẻ bài tấn công, nó chỉ là một ký hiệu để Thủ hộ giả coi người trúng ký hiệu này là địch nhân và giết hắn ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, trên bức tường thành cách đó 100 mét, thẻ bảo hộ bộc phát ra một đạo hào quang trùng thiên, uy lực này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả những thức tỉnh giả gần đó.

Ngay cả những người trong thành phố cũng nhận thấy cảnh này.

"Làm sao vậy? Tại sao thẻ bảo hộ lại được kích hoạt? Chẳng lẽ là có quái vật khác xâm lấn?"

"Không phải, nếu như có quái vật xâm lấn, hẳn là có rất nhiều phiền toái, nơi nào lại yên tĩnh như vậy, mau đi xem một chút, nói không chừng có thể có tin tức lớn! "

"Ta có bằng hữu thông qua điện thoại di động nói cho ta biết, có ai đó đã tấn công các Cảnh vệ, vì vậy các Cảnh vệ đã kích hoạt thẻ bảo hộ! "

"Không thể nào đâu? Những Cảnh vệ đó không gây phiền toái cho người khác đã là đốt cao hương rồi, ai dám công kích bọn họ?"

Chứng kiến thẻ 'Người thủ hộ' bị kích hoạt, không ít thức tỉnh giả đều là giúp nhau chuyển cáo chạy về phía lối vào Sư thành, vào lúc này đã có rất nhiều người xung quanh.

Ngô Minh một tay cầm kiếm, nhìn lên cột nguyên khí bốc lên bầu trời đằng xa, sau đó nhìn về phía tên Cảnh vệ đầu trọc và Chu Huy vẻ mặt dữ tợn, lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

“Ngươi đã kích hoạt thẻ bảo hộ?” Ngô Minh nói.

"Đúng vậy, ngươi đã chết, chúng ta đã đánh dấu ngươi, Thủ vệ Phong bạo sẽ giết ngươi, ngươi bây giờ muốn trốn cũng không kịp rồi!" Cảnh vệ đầu trọc cười lạnh nói.

Khoảnh khắc tiếp theo, một ánh hào quang bắn ra, giống như pháo laze bắn vào khoảng không cách Ngô Minh không tới mười mét, khi ánh sáng tan đi, thân ảnh khổng lồ của Thủ vệ Phong bạo xuất hiện trước mặt mọi người.

“Quả nhiên là Thủ vệ Phong bạo!”

“Người này là ai? Vậy mà lại để Cảnh vệ đội kích hoạt Thủ vệ Phong bạo đến công kích !"

Tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, tất nhiên, cũng không có thiếu người nhìn Ngô Minh thấy quen mắt, chỉ là một thời gian ngắn không nghĩ ra.

Ngay khi Thủ vệ Phong bạo xuất hiện, hào quang mạnh mẽ lập tức khiến mọi người chấn động, đến giai đoạn này, ngay cả thức tỉnh giả cường đại nhất cũng không thể đọ sức với Thủ vệ Phong bạo.

Chỉ là Ngô Minh lại không thèm để ý khí thế Thủ vệ Phong bạo, bây giờ Ngô Minh không phải như xưa nữa, Ngô Minh đã có thể đại khái đoán được thực lực Thủ vệ Phong bạo.

Theo nhận định của Ngô Minh, Thủ vệ Phong bạo này có lẽ đạt tới nguyên khí cấp bốn, mạnh hơn Hắc sử bình thường, nhưng ước chừng không so được với Hắc sử xếp trong top mười, tự nhiên cũng không thể so sánh với Cốt long.

Hiện tại chính bản thân Ngô Minh, tuy rằng không thể đánh bại đối thủ nhưng muốn chống lại một hai cũng không khó.

Lúc này, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Ngô Minh, nhưng thay vì ngay lập tức triệu hồi Cốt long, anh ta đứng cầm kiếm làm ra tư thế ứng chiến.

“Thằng này điên rồi!”

Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu mọi người sau khi chứng kiến hành động của Ngô Minh. Sức mạnh của Thủ vệ Phong bạo đã ăn sâu vào tâm hàng triệu người dân ở Sư thành, thậm chí là Thủ vệ Phong bạo đại biểu cho bất khả chiến bại.

Bao nhiêu sinh vật to lớn dám xâm phạm Thành phố Sư tử đã bị Thủ vệ Phong bạo giết chết. Loại sức mạnh này được xây dựng từ chiến thắng này đến chiến thắng khác.

Duẫn Vân Phi lúc này bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, chỉ là không đợi hắn lên tiếng, Thủ vệ Phong bạo đằng kia đã cầm một trường mâu và một tấm đại thuẫn, thoáng một phát vọt lên, trên trường mâu điểm một chút lôi quang, như gió mạnh đâm tới Ngô Minh.

“Đây là Lôi nguyên!”

Ngô Minh lĩnh ngộ Hỏa nguyên về sau tầm mắt khoáng đạt, anh ta cảm nhận được nguyên khí của Thủ vệ Phong bạo, lập tức biết uy lực của ngọn lôi mâu này, vội vàng huy động Hắc tinh đại kiếm, vận chuyển Hỏa nguyên nâng cánh tay liền đâm ra một đạo Loa toàn kiếm khí, nhưng kiếm khí này chứa Hoả nguyên và uy lực của nó cao hơn nhiều so với kiếm kỹ trước đó.

Hỏa nguyên đối với Lôi nguyên.

Một tiếng nổ lớn, Ngô Minh lui về phía sau hơn 30 mét, sau khi trượt một vết sâu trên mặt đất cuối cùng mới dừng lại, Thủ vệ Phong bạo đối diện cũng lui về phía sau, nhưng cũng chỉ lùi mấy mét, hiển nhiên thực lực mạnh hơn, đã vượt qua Ngô Minh rất nhiều.

Ngô Minh cảm thấy cánh tay mình tê dại, ngay cả Hắc Tinh đại kiếm cũng không ngừng rung chuyển, nếu không phải loại vũ khí này phẩm chất cực tốt, đổi lại vũ khí khác đã sớm rách nát rồi.

Ngô Minh lắc đầu thầm nghĩ, nếu mình là nguyên khí cấp bốn, nhất định sẽ không như thế này, ít nhất có thể làm cho Thủ vệ Phong bạo lui nhiều như mình. Không nghĩ tới một chút đối kháng vừa rồi khiến cho biết bao nhiêu người trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là tên Cảnh vệ đầu trọc và Chu Huy, sắc mặt bọn họ lúc này tái nhợt không còn chút máu, lúc này mới nhận ra mình đã sai lầm như thế nào.