Mặc dù Ngô Minh đã tránh khỏi Hắc Ngục Thành mấy lần đuổi giết, mấy ngày nay cũng không được nghỉ ngơi tốt, mà Hắc Ngục Thành người đông thế mạnh nên sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bị bắt kịp. Hắc Ngục Thành ở phía xa, anh chợt nghĩ trong lòng tại sao mình lại không thử trốn vào Hắc Ngục Thành xem như thế nào?
Cái gọi là dưới đèn thì tối tăm, chính mình ẩn nấp vào trong thì những Hắc sử kia tuyệt đối sẽ không nghĩ đến mình sẽ trốn đến vào sào huyệt của bọn họ, lại có được cơ hội quý giá để nghỉ ngơi, chỉ cần đem Trận pháp lại luyện tập làm quen một chút, đến lúc đó phối hợp với Cốt long cũng chưa chắc không thể chiến cùng Hắc Ngục Thành.
Mà đối với Ngô Minh, việc quan trọng nhất chính là giải cứu Lý Hạ, nếu tính thời gian thì chỉ còn mười ngày nữa là nữ thần Mặt Trăng sẽ tới, anh ta cần phải tiếp tục tăng cường thực lực, trốn ở trong Hắc Ngục Thành này rất thích hợp.
Nghĩ đến đây, Ngô Minh đã hạ quyết tâm, lập tức bí mật biến mất.
Đúng lúc này, một nhóm Hắc bì thú nhân khác bước ra từ Hắc Ngục Thành. Những Hắc bì thú nhân này mặc áo giáp thô ráp và chúng có mùi như dã thú. Tuy nhiên, lũ Hắc bì thú nhân này lại là lực lượng lao động không thể thiếu trong Hắc Ngục Thành, chúng có lực lượng cường đại và có thể hoàn thành rất nhiều công việc dơ dáy bẩn thỉu, vì đầu óc đơn giản nên chúng cũng rất dễ bị khống chế.
Trong nhóm Hắc bì thú nhân vừa rời khỏi Hắc Ngục Thành này, có một Hắc bì thú nhân cuối cùng đi phía sau bỗng nhiên cảm thấy một hòn đá đập vào đầu.
Vào lúc này, Hắc bì thú nhân tức giận, đầu óc đơn giản lập tức quay đầu nhìn lại, nhưng lại nhìn thấy một bóng người ở bụi cỏ bên cạnh.
Hắc bì thú nhân lập tức đi tới, kết quả thấy một Hắc sử đang đứng ở nơi đó.
Cho dù tâm trí của Hắc bì thú nhân có đơn giản đến đâu, thì trí nhớ của Hắc bì thú nhân cũng vô cùng sâu đậm, nó lập tức quỳ xuống và nói bằng ngôn ngữ thông thường của Á Luân Tác Lạc.
“Gặp qua Hắc sử đại nhân!”
Chỉ là Hắc bì thú nhân vẫn chưa kịp ngẩng đầu lên đã cảm thấy đau ở cổ. Sau đó, nó hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Ngô Minh vung vẫy Liệt không nhận trong tay, sau đó cởi áo bào đen ra, hiển nhiên chính là Ngô Minh vừa mới hấp dẫn Hắc bì thú nhân, sau khi thu hút trực tiếp giết nó bằng Liệt không nhận cực kỳ sắc bén.
Tiếp theo, Ngô Minh cởi bỏ bộ giáp kém cỏi trên Hắc bì thú nhân mặc vào cho mình.
Nếu muốn xâm nhập vào Hắc Ngục Thành dĩ nhiên là phải cải trang, giả mạo là một Hắc sử rất có khả năng bị nhìn thấu.
Rốt cuộc, chỉ có hơn 20 Hắc sử trong toàn bộ Hắc Ngục Thành, nhưng có hàng ngàn Hắc bì thú nhân, vì vậy cải trang tốt nhất là giả thành một nhân vật không dễ bị nhìn thấu.
Mặc bộ giáp của Hắc bì thú nhân, nhìn từ bên ngoài trông như không thể nhìn thấy gì, tiếp theo, Ngô Minh biến Răng hàm không thể hóa thẻ thành trạng thái con Dơi giấu nó trong bộ giáp của mình, sau đó lẻn đến Hắc Ngục Thành. Đúng lúc này, lại có một nhóm Thú nhân khác ly khai Hắc Ngục Thành, Ngô Minh nhân cơ hội này đi vào thành phố.
Vào lúc này, một Thú nhân đặc biệt cao lớn vừa nhìn thì thấy chính là thủ lĩnh Hắc bì thú nhân nhìn thấy một Thú binh đi vào thành phố, lập tức hét lên: "Ngươi làm sao vậy? Lại đây!"
Ngô Minh nhìn lại, nghĩ thầm không tốt, lúc này anh ta giả trang thành Hắc bì thú nhân tự nhiên không thể dùng sức mạnh, chỉ có thể chạy tới.
“Hắc sử yêu cầu chúng ta ra tay bao vây trấn áp kẻ bị truy nã, ngươi sao chạy trở về?”
Thủ lĩnh hiển nhiên không quá thông minh, lại ù ù cạc cạc hỏi, tựa hồ chờ Ngô Minh giải thích cho hắn.
Ngô Minh lúc này chỉ phải kiên trì, nghĩ ra lý do anh ta hạ giọng nói: “Ta quên cầm vũ khí!”
Kỳ thật Ngô Minh thật sự không nghĩ rằng lý do khập khiễng như vậy sẽ thành công, nhưng điều khiến anh ta choáng váng chính là tên chỉ huy Thú nhân gật đầu và nói: “Đồ ngốc, làm sao có thể chiến đấu mà không có vũ khí, đầu óc ngu như rệp trong cống, cút về lấy đi!”
Dễ bị lừa như vậy sao?
Khi Ngô Minh bước vào Hắc Ngục Thành, một bên âm thầm nghĩ. Có vài tấm thẻ treo ở lối vào của Hắc Ngục Thành, nhìn thoáng qua Ngô Minh đã biết đó là thẻ bảo hộ, hơn nữa còn có từng đạo nguyên khí thăm dò, nhìn thấy điều này, Ngô Minh biết rõ toàn bộ Hắc Ngục thành tuyệt đối phòng bị sâm nghiêm, mình nhờ giả mạo Hắc Bì thú nhân cấp thấp nhất, nếu sử dụng Áo choàng bóng tố, một khi tiếp cận những nguyên khí cổ quái này, ngay lập tức sẽ lòi đuôi.
Suy cho cùng, Áo choàng bóng tối vốn là một trang bị đưa ra từ Hắc Ngục Thành, nên họ đương nhiên có cách đề phòng.
Ngoài ra còn có một số thủ vệ Hắc Bì thú nhân cường tráng đứng ở cửa, chỉ có điều không có ngăn trở Ngô Minh. Ngô Minh sau khi tiến vào Hắc Ngục thành mới vụng trộm chạy tới một cái góc tối không người, cởi thú nhân áo giáp sau đó thay đổi Áo choàng bóng tối ẩn nặc thân hình
Một ngày sau, Ngô Minh đã có một nhận thức chung về tình hình ở Hắc Ngục Thành.
Hắc Ngục Thành rất rộng và được chia thành ba khu vực lớn, ở đây, các Hắc sử là tầng lớp thống trị và sống trong tháp đen ở khu vực trung tâm, có thể nhìn thấy tháp đen từ bất kỳ khu vực nào của Hắc Ngục Thành, nó thực sự rất là hùng vĩ. Hai khu vực còn lại là khu vực hoạt động của nô lệ, có một số lượng lớn nô lệ trong Hắc Ngục Thành, số lượng vượt quá 30.000, bao gồm cả nhân loại và Hắc bì thú nhân. Thậm chí Ngô Minh còn nhìn thấy Nguyệt tộc và Dạ tộc cùng một số dị tộc mà anh ta chưa từng thấy trước đây.
Tất nhiên, những dị tộc hiếm hoi đó không cần phải chiến đấu vì khả năng đặc biệt của họ, chẳng hạn như một số Địa tinh bốn tay bộ dáng hèn mọn bỉ ổi. Những kẻ này có bộ não khổng lồ, nhưng họ chỉ cao chưa đầy một mét và có bốn tay, chính là công tượng giỏi nhất có thể chế tạo nhiều trang bị cùng vật phẩm.
Đúng lúc này, Ngô Minh nhìn thấy nhân loại xuất hiện, trong Hắc Ngục Thành có hàng ngàn nhân loại, thân phận không cao cũng không thấp, bởi vì nhân loại có đầu óc thông minh.
Hắc Ngục Thành giống như một xã hội nhỏ hội nhập đa chủng tộc, trong hai khu vực rộng lớn có nô lệ hoạt động, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ do Hắc sử giao, nô lệ còn có thể sử dụng thẻ nguyên khí giao dịch với nhau, ở đây thẻ nguyên khí là tiền tệ.
Vào lúc này, Ngô Minh đã ăn mặc như một nô lệ nhân loại, khuôn mặt bẩn thỉu, trong Hắc Ngục Thành không treo Huyền thưởng lệnh với mình, có lẽ đúng như Ngô Minh nghĩ, Hắc sử sẽ căn bản không bao giờ nghĩ đến người bọn họ đang truy sát lại dám lẻn vào Hắc Ngục Thành.
Tưởng tượng đến những gia hỏa đó còn ở trong Nguyệt lâm tìm mình, Ngô Minh liền thập phần thống khoái.
Trong Hắc Ngục Thành, các Hắc sử không quan tâm đến sự sống chết của nô lệ, họ chỉ cần cung cấp một lượng tài nguyên nhất định mỗi ngày, bao gồm thẻ nguyên khí, trang bị, lương thực, v.v., chuyện khác căn bản không nhúng tay. Nói cách khác, nô lệ phải dựa vào chính mình nếu muốn tồn tại.
Ở một số nơi tập trung nô lệ, có rất nhiều quầy hàng bán thức ăn cho nô lệ, Ngô Minh đã lập quầy hàng ở đây để bán một số loại bánh mì ngon do chính tay mình làm ra trong ngày.
Trốn đông trốn tây trong Hắc Ngục Thành này, chi bằng quang minh chính đại ngồi ở chỗ này, Ngô Minh cho rằng đây mới là cách tốt nhất để ẩn náu, cho dù Hắc sử có phản ứng lục soát Hắc Ngục Thành cũng tuyệt đối không thể nghĩ tới mình dám trắng trợn táo bạo ở chỗ này bày quán.
Ngô Minh dự định sẽ trốn ở đây vài ngày, sau đó bí mật rời khỏi Hắc Ngục Thành trực tiếp đến Dạ Thành để giải cứu Lý Hạ.
Đang suy nghĩ vấn đề, Ngô Minh đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạnh như băng.
"Bánh mì ngon? Một món ăn rất đặc biệt!"
Theo thanh âm, một cánh tay trắng nõn cầm lên một miếng bánh mì.
Ngẩng đầu nhìn lên, đang đứng phía trước là một Hắc y thiếu nữ, thiếu nữ này lớn lên thập phần xinh đẹp, nhìn không quá mười sáu tuổi, môi đỏ răng trắng, lông mày đẹp như tranh vẽ, rất xinh xắn, nhưng nét mặt lại lạnh lùng. Lúc này, cô ta đang dùng hai tay bẻ bánh mì, khi ngửi một chút liền hé miệng nhỏ ra cắn một miếng.
Ngô Minh sửng sốt một hồi, thầm hỏi Hắc y thiếu nữ này từ đâu tới?
Nhưng ngay sau đó, Ngô Minh đã cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy bộ quần áo sạch sẽ của Hắc y thiếu nữ, có rất nhiều nô lệ nhân loại sống trong Hắc Ngục Thành ăn mặc không tệ, sạch sẽ và xinh đẹp như Hắc y thiếu nữ này ngược lại không có quan tâm đặc biệt.
Giữa những nô lệ của Hắc Ngục Thành, các chủng tộc khác nhau thậm chí còn có buôn bán tình dục, một số thực lực kém hoặc để thỏa mãn tình dục của bản thân sẽ chọn hình thức buôn bán này. Đầu tiên, họ có thể nhận được sự bảo vệ và hỗ trợ, thứ hai, cũng là để sinh tồn. Mặc dù không có nhiều người như vậy, nhưng có một số ít, Ngô Minh đã từng thấy một người phụ nữ mặc quần áo chỉnh tề và một Hắc bì thú nhân đang khoác tay nhau vài giờ trước.
Một cô gái da mỏng thịt mềm như Hắc y thiếu nữ trước mặt này, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, ước chừng ở trong môi trường này cô cũng phải dựa vào bán dâm mới có thể sống sót, bởi vì chỉ có những người sống sót mới bằng bán dâm mới ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, những nô lệ khác thì bẩn thỉu không chịu nổi, tùy tiện chà xát đều có thể chà ra một đống chất bẩn.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Ngô Minh thoáng hiện lên một tia thương hại, nhân loại sống trong Hắc Ngục Thành thật không dễ dàng chút nào, chưa nói đến thế giới cũ, chính là ở Thành phố Sư tử, cùng độ tuổi và tướng mạo như nữ hài này ít nhất không cần phải làm những việc như thế này, ít nhất không cần cùng những Dị tộc kia làm loại giao dịch này.
Ngô Minh đang suy nghĩ miên man, Hắc y thiếu nữ đương nhiên không biết Ngô Minh đang suy nghĩ gì ngược lại hỏi: “Bánh mì của ngươi không tồi, ta mua một cái!”
Nói xong cô ta xuất một thẻ nguyên tố Đất ra, lúc này Ngô Minh mới định thần lại xua tay cười nói: “Không cần, tặng cho ngươi!”
Nghĩ rằng Hắc y thiếu nữ vì kế sinh nhai mà bán dâm, Ngô Minh sao có thể thu thẻ nguyên khí của cô ta. Hắc y thiếu nữ hơi sửng sốt khi thấy Ngô Minh không nhận thẻ nguyên khí của mình, hiển nhiên không phải lần đầu cô ta đến đây để đi dạo, và cũng đã mua rất nhiều thứ, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải một gian hàng như vậy.
Hắc Ngục Thành đầy rẫy mưu mô, vì sinh tồn có thể nói dùng bất cứ thủ đoạn nào, đây là lần đầu tiên thấy một người đi phát bánh mì miễn phí cho người khác như vậy.
Tuy nhiên, Hắc y thiếu nữ không tiếp tục hỏi, vẻ mặt vẫn vô cùng kiêu ngạo cầm lấy bánh mì quay đi để lại một bóng đen xinh đẹp.
Lúc này, Ngô Minh nhìn thấy một nhân loại và một Hắc bì thú nhân đang lén lút đi theo Hắc y thiếu nữ.
Có rất nhiều góc tối trong Hắc Ngục Thành, do ánh sáng ở đây cực kỳ yếu nên sẽ không ai biết được chuyện gì xảy ra ở đây. Không bao lâu, Hắc y thiếu nữ vừa rời khỏi gian hàng của Ngô Minh đã bị nhân loại và Hắc bì thú nhân chặn lại.