Nhìn thấy Ngô Minh đứng dậy từ mặt đất, Đằng Băng, Tam béo và những người khác đột nhiên tụ tập xung quanh. Nếu Ngô Minh không tỉnh lại, họ không biết nên phải làm gì.
Ngô Minh không cảm giác được thời gian trôi qua trong không gian lĩnh ngộ, vì vậy vừa đi ra liền hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
Đỗ Mai vội vàng nói: “Hẳn là hơn mười ngày.”
“Lâu như vậy?”
Ngô Minh cũng sửng sốt, trong không gian lĩnh ngộ lâu như vậy mới hiểu được ngưng kết thẻ trận và lĩnh ngộ được nguyên khí của trận pháp.
Tính thời gian, cũng chỉ còn mười mấy ngày nữa nữ thần Mặt Trăng mới xuất hiện, may mà trước đó lĩnh hội xong nếu không sẽ rất phiền toái.
Lúc này Chúc cũng bay tới và ngạc nhiên nói.
Trong mười ngày qua, đám người Đằng Băng cũng biết Tinh linh này hóa ra là tiểu đệ của Ngô Minh đều ngạc nhiên vô cùng, đối với Ngô Minh càng thêm tò mò. Mười mấy ngày nay, Đằng Băng cùng Tam béo bọn họ đã hạ quyết tâm về sau sẽ đi theo Ngô Minh. Trong Nguyệt lâm này dù sao cũng là thế giới của người dị giới, lúc trước bọn họ không có khả năng rời đi, bây giờ có cơ hội như vậy bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Ngô Minh gật đầu, anh ta ở trong không gian lĩnh ngộ đã vượt qua hết tất cả khảo nghiệm và kiểm tra, có thể nói, hiện tại anh ta đã là một cao thủ Trận pháp sư cấp một.
Nhìn vào Mạn đằng kết giới ngoài cửa, Ngô Minh cũng có thể nhận ra đây là một trận pháp song trọng 'Vây khốn và Ẩn nấp' khá cao minh. Ngô Minh tuy chỉ là Trận pháp sư cấp một nhưng cũng khá cao minh, không giống trước đây chỉ là một tay mơ không biết gì về trận pháp, tự nhiên có thể nhìn ra loại trận pháp này có lẽ không phải do Dạ Minh tự mình bố trí mà là đối phương dùng thẻ 'Trận pháp' chế tạo sẵn, dù sao thủ đoạn hiện tại của mình cũng chưa chắc có thể bố trí một trận pháp tinh diệu như vậy.
Tuy nhiên, không khó để Ngô Minh hóa giải trận pháp này. Rất nhanh, anh ta vận dụng nguyên khí hướng vài phương vị thuận tay nắm lấy, lập tức nắm lấy mười mấy thẻ trận.
Ngay khi Ngô Minh nắm lấy những thẻ trận này, trận pháp Mạn đằng kết giới đó đã biến mất không còn dấu vết.
Ngô Minh nhìn các thẻ trận trong tay mình, có hai thẻ trận đặc biệt, 'Mạn đằng kết giới' và 'Vô tung vô ảnh'.
Thẻ trận tổ hợp lại thành các trận pháp cơ bản được Trận pháp sư bố trí, và có một loại khác giống như thẻ 'Trận pháp' này. Tất cả đều là thứ hiếm thấy, chỉ có thể thông qua phương thức khác đạt được, có thể nói Dạ Minh không có hai loại thẻ 'Trận pháp' hiếm này cũng căn bản không thể bố trí trận pháp này.
Bây giờ trận pháp vây khốn mọi người đã biến mất, mọi người lập tức ra khỏi phòng, tất cả đều như thể đã nhìn thấy lại ánh mặt trời.
Nhưng ngay sau đó, Ngô Minh cảm được không thích hợp.
Trong khách sạn Long Đồ Đằng hóa ra lại im ắng vô cùng, trong không khí còn lưu lại một ít mùi máu tươi.
Rõ ràng, Đằng Băng và Tam béo cũng nhận ra có điều gì đó không ổn lập tức nhìn xung quanh, kết quả bị một màn trước mắt làm sợ ngây người.
Bên trong khách sạn Long Đồ Đằng có những xác chết ở khắp mọi nơi, không một ai sống sót, rõ ràng ở đây đã xảy ra là một cuộc thảm sát vào một vài ngày trước.
“Nhất định là bọn Dạ tộc đó làm!”
Khoan ca mắng to một tiếng, đỏ ngầu hai mắt, những người nằm trên mặt đất đều là bạn đồng hành từ một tụ điểm năm xưa, bọn họ tự nhiên là bi phẫn vô cùng.
Ngược lại, Ngô Minh có chút kỳ quái, nghĩ thầm cho dù Dạ tộc vì thần tử mà xâm phạm, nguyên tố Tinh linh ở Đông cốc cũng không thể giữ im lặng, đánh giá sự việc vừa rồi, nguyên tố Tinh linh cũng không phải dễ trêu chọc.
Lúc này, Chúc cảm nhận được điều gì đó đột nhiên nói: “Không tốt, Đông cốc đã bị tấn công!”
Nói xong, nó hóa thành một luồng ánh sáng và bay về phía Đông cốc.
Ngô Minh biết Chúc độc được coi là một dị loại trong số các Tinh linh nguyên tố, độc lập độc hành, không được đồng tộc chào đó. Nhưng nếu Tinh Linh nguyên tố gặp phải chuyện gì thì nó so với ai khác đều gấp.
Đông cốc bị tấn công, các Tinh linh nguyên tố tất nhiên là ốc còn không mang nổi mình ốc, không có gì lạ khi khách sạn Long Đồ Đằng đã trở nên như thế này.
“Các ngươi lưu lại nơi này, ta đi rất nhanh sẽ trở lại!”
Ngô Minh tính đi qua nhìn xem một chút, lập tức là lấy ra vài thẻ trận ném tới vài phương vị rồi kích hoạt, bố trí một trận pháp Ẩn nấp đem Đằng Băng cùng Đỗ Mai bọn người vây vào giữa.
Từ bên ngoài trận pháp không thể nhìn thấy đám người Đằng Băng. Không thể không nói, loại trận pháp này là tương đối kỳ diệu, Ngô Minh nắm giữ năng lực này tự nhiên như hổ thêm cánh.
Sau khi bố trí trận pháp, Ngô Minh nhanh chóng đuổi theo. Ngô Minh cảm thấy những người tàn sát khách sạn Long Đồ Đằng và tấn công Đông cốc có lẽ là vì Thần tử. Cho dù không phải thì vấn đề liên quan đến Chúc, hơn nữa những người trong khách sạn Long Đồ Đằng đều đối tốt với một kẻ giả mạo như Ngô Minh, vì bọn họ Ngô Minh cũng phải hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Nếu anh ta có thể trả thù, anh ta đương nhiên phải tìm lại công đạo cho họ.
Nhìn thấy Ngô Minh ném một mười thẻ trận lên không trung và nhanh chóng rời đi, đám người Đằng Băng đều biết rằng Ngô Minh đã có được nhiều năng lực cường đại hơn.
"Khoan ca, chúng ta phải làm gì bây giờ? Những kẻ đó đã giết tất cả mọi người trong khách sạn Long Đồ Đằng, chúng ta phải báo thù a!"
Tam béo giờ phút này trừng mắt nói, một bên Khỉ gầy cũng là giống nhau, khóe mắt còn vương nước mắt.
“Báo thù cũng phải có thực lực mới được, các ngươi hiện tại đi cùng chịu chết không sai biệt lắm. Ngô Minh đang bảo vệ chúng ta bằng cách để chúng ta ở lại đây. Kẻ có thể giết nhiều người như vậy chắc chắn không phải thiện nhân gì, Đằng Băng, ngươi nói có đúng hay không?"
Khoan ca lớn tuổi, làm việc cũng trầm ổn, anh ta tự nhiên biết rõ chỉ bằng mấy người bọn mình đi báo thù căn bản là không thực tế.
Đằng Băng cũng rơm rớm nước mắt, những xác chết xung quanh ngày thường đều là những người đối xử rất tốt với cô, giờ này tất cả đều bị giết một cách dã man, cô muốn trả thù hơn ai hết.
Chỉ có điều rốt cuộc Đằng Băng cũng là người từng trải, cô ta nghiến răng nói: "Khoan ca nói đúng, bây giờ chúng ta chạy loạn cũng vô ích, sẽ gây rắc rối cho Ngô đại ca, hãy ở lại đây, đợi đến khi chúng ta thực lực cường đại rồi rồi bàn lại báo thù cũng không muộn !"
Đỗ Mai không biết phải nói gì, cô cảm thấy tất cả đều là do cô, nếu cô không trốn chạy đến đây đã không gây ra nhiều chuyện phiền toái như vậy.
Lúc này, Ngô Minh bộc phát nguyên khí cảm ứng và triệu hồi Răng hàm đang lang thang bên ngoài. Mười ngày nay, Răng hàm quanh quẩn ở dạng con Dơi, lúc này, Ngô Minh triệu hồi tự nhiên là nó tới ngay.
Một lúc sau, Ngô Minh chạy đến Đông cốc và Răng hàm cũng từ trên đỉnh đầu hạ xuống biến thành hình người.
Giờ đây, Đông cốc không còn đẹp như xưa, đâu đâu cũng có dấu vết của trận chiến đấu ác liệt, đất đá lật tung, cây cối đổ rạp, Ngô Minh cau mày nhìn này, xem bộ dạng như vậy Đông Cốc có lẽ đã bị luân hãm.
Ngô Minh vẫn rất rõ về thực lực của Tinh linh tộc, có một số nguyên khí cấp bốn, hơn nữa bọn họ có thể mượn nhờ thực vật chiến đấu thực lực không tầm thường. Vô luận là Dạ tộc hay Nguyệt tộc muốn tiêu diệt Đông Cốc đều phải bỏ ra cái giá khổng lồ.
Trong Nguyệt lâm này, chân chính có được loại thực lực này sợ là chỉ có Hắc Ngục Thành.
Ngô Minh chưa bao giờ đến Hắc Ngục Thành, anh ta không biết nó như thế nào so với Dạ thành và Nguyệt thành, nhưng xét từ tình hình hiện tại của Ngô Minh, Hắc Ngục Thành chắc chắn là tồn tại mạnh mẽ nhất trong Nguyệt lâm.
Nói ai có thể tiêu diệt được Đông cốc e rằng chỉ có Hắc Ngục Thành, nếu phái hơn 20 vị Hắc sử nguyên khí cấp bốn cùng nhau tấn công, Đông cốc quả thực không thể chống lại.
Và Ngô Minh mơ hồ cảm thấy chuyện xảy ra với Đông cốc, có lẽ nó liên quan đến anh ta.
Trước đó, anh ta tự tay giết một Hắc sử, hơn nữa giả mạo đối phương gián tiếp giải vây cho Đông cốc, chuyện này căn bản khó mà che giấu được, chỉ cần người có tâm suy xét kỹ càng thì có thể liên hệ được hai việc cùng với nhau.
Với phong cách làm việc của Hắc Ngục Thành, nếu biết Hắc sử giả có quan hệ với Đông cốc, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Khi Ngô Minh tiến vào Đông cốc, anh ta nhận ra suy đoán của mình không sai, sau trận chiến còn có dấu vết của Hắc sử, thi thể một Thụ nhân cao hơn bảy thước nằm trên đất, có dấu vết của Hỏa diễm kiếm kỹ.
Ngô Minh có thể nhìn ra Thụ nhân cao bảy thước nhất định đã đạt tới nguyên khí cấp bốn, nhưng cũng bị vài kiếm giết chết, trong Nguyệt lâm này cũng chỉ có Hắc sử mới có thủ đoạn như vậy.
Ngoài ra, Ngô Minh cũng nhìn thấy một số vũ khí và phụ kiện bị rách nát của Dạ tộc, hiển nhiên đó là Hắc sử và Dạ tộc đã cùng vây công Đông cốc.
Lúc này Chúc dừng lại trước một thân cây kỳ lạ, có một đôi cánh rũ xuống, rõ ràng đã bị đả kích rất lớn.
Ngô Minh bước tới và thấy cây có hình thù kỳ lạ, nhưng nó đã bị nhổ hết rễ và tử vong.
"Đây là Thụ linh mà Tinh linh nguyên tố chúng ta thờ phụng. Những người kia giết những Tinh Linh nguyên tố khác ta sẽ không nói gì, nhưng bọn họ vậy mà đem Thụ linh diệt sát, lão đại, thù này ta nhất định phải báo !"
Chúc giờ phút này thanh âm tràn đầy phẫn hận, hiển nhiên giờ khắc này cái gọi là Thụ linh đối với Tinh Linh nguyên tố mà nói rất là trọng yếu
Mãi sau này, Ngô Minh mới biết Thụ linh là nơi sinh ra các Tinh linh nguyên tố. Lúc trước khi Ngô Minh đến Đông Cốc nhìn thấy chút ít quang đoàn nguyên khí tự do chính là Tinh Linh nguyên tố sơ cấp nhất, chẳng khác gì là Tinh Linh nguyên tố phôi thai, Thụ linh vừa chết những phôi thai đó cũng sẽ chết ngay lập tức. Điều này về cơ bản là diệt căn cơ người ta, cho dù Chúc có kiệt ngạo khó thuần như thế nào, là một Tinh Linh nguyên tố, loại diệt tộc này không thể không báo thù.
Trận chiến tiêu diệt Đông cốc hiển nhiên đã xảy ra mấy ngày trước, tại đây đã là một mảnh tử vong không hề có sinh cơ, những nơi tập trung nhân loại xung quanh chắc chắn cũng giống như Long Đồ Đằng, kết cục chắc chắn sẽ không thể tốt hơn. Ngô Minh thậm chí còn cảm thấy rằng nếu Dạ Minh không bố trí hai trận pháp, có lẽ họ đã bị Hắc Ngục thành cùng Dạ tộc vây giết rồi.
Với thực lực cùng Cốt long hiện tại, anh ta vẫn có thể chống lại bốn địch nhân nguyên khí cấp bốn, nếu có nhiều hơn nữa sợ rằng anh ta cũng phải đào tẩu. Cũng nhờ dưới cơ duyên xảo hợp Dạ Minh gián tiếp làm một chuyện tốt, Ngô Minh càng là mượn nhờ cơ hội này trở thành một Trận pháp sư cấp một.
"Được rồi, Chúc, chuyện này cũng có liên quan đến ta, thù nhất định là phải báo nhưng không phải bây giờ. Không thích hợp ở đây lâu, chúng ta đi trước."
Ngô Minh nói và anh cảm thấy ngay từ đầu một chút không thoải mái, về phần nơi nào có vấn đề nhất thời không thể nói.