Ở khách sạn Long Đồ Đằng này dường như đã trở thành một tụ điểm nhỏ, người dân ở đây chia phòng ở riêng và sử dụng một số vật dụng trong khách sạn. Thức ăn có được do săn bắt thú rừng trong rừng, ước chừng có khoảng một trăm người, xem như một tụ điểm rất nhỏ.
Điều khiến Ngô Minh thấy lạ là mặc dù có những thức tỉnh giả ở đây, nhưng tất cả đều là những thức tỉnh giả cấp một và họ hầu như không có thẻ bài. Mặc dù có, cũng là vài loại rất ít, càng không có chiến lực gì khó lường, nhưng một chỗ như vậy làm thế nào có thể thoát khỏi Nguyệt tộc, Dạ tộc thậm chí là Hắc Ngục Thành khống chế?
Có lẽ mọi người ở đây đều biết câu hỏi này, nhưng chỉ có Ngô Minh là không biết, cũng không có cách nào hỏi.
Sau khi đi một vòng, Ngô Minh thành thật trở về căn phòng đã ở theo trước đó, dự định ở đây vài ngày để xem thuốc giải của Tiết đại phu có tác dụng gì không.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt trôi qua ba ngày, trong ba ngày này theo những gì nghe được, Ngô Minh cũng biết không ít về khách sạn Long Đồ Đằng này.
Trước hết, người dân ở đây quả thật không bị ba thế lực lớn là Nguyệt tộc, Dạ tộc và Hắc Ngục Thành khống chế, nguyên nhân là có liên quan đến 'Đông cốc' ở gần đó. Nghe nói ở Đông cốc có một loại sinh vật kỳ lạ ở, phi thường lợi hại, có lần người của Dạ tộc đến bắt con người, nhưng chúng đã bị một số sinh vật từ Đông cốc đánh lui.
Ngược lại, những sinh vật đặc biệt này không thù địch với con người và cho phép con người sống xung quanh Đông cốc. Theo thời gian, xung quanh Đông cốc đã trở thành nơi ẩn náu tuyệt vời và là thiên đường cho những con người sống sót. Có ba địa điểm tập trung của con người xung quanh Đông cốc và quy mô còn lớn hơn cả khách sạn Long Đồ Đằng.
Mặc dù có Đông cốc làm nơi trú ẩn, ba thế lực lớn Hắc Ngục Thành kia vẫn sẽ ảnh hưởng đến nơi này ở một mức độ nào đó, giống như Huyền thưởng lệnh được dán trên tường của khách sạn Long Đồ Đằng, đó là Hắc Ngục Thành phái người tới dán lên. Nguyên tắc của những sinh vật đó ở Đông cốc là chúng sẽ không can thiệp miễn là không gây rắc rối ở đây.
Chỉ một ngày trước, một nhóm người đến hỏi xem có người lạ nào xung quanh đây không.
Ngô Minh nhìn thấy mới biết đối phương thuộc về thế lực của Hắc Ngục Thành, bọn họ tuy không phải là Hắc sử có thực lực khủng bố, nhưng đều là nhân loại mặc đồ đen, trong số đó thậm chí còn có cao thủ đạt tiêu chuẩn thức tỉnh giả cấp 3, rõ ràng đều là những chó săn của đám Hắc sử.
Cũng may Ngô Minh hiện tại có thân phận Đằng Dịch, có thể nghênh ngang ở chỗ này hoạt động mà không lo lắng sẽ bị nhận ra. Những người đó nhìn quanh và kiểm tra nhân sự, tự nhiên chẳng thu được gì nên bỏ đi, dù sao thì nơi này cũng thuộc phạm vi ảnh hưởng của Đông cốc, nếu khiêu khích những gia hỏa ở Đông cốc thì ngay cả Hắc Ngục Thành cũng không thể chịu được hậu quả như vậy.
Mặc dù bây giờ. Ngô Minh thậm chí còn không biết những sinh vật ở Đông cốc là gì, nhưng rõ ràng anh ta đã lợi dụng những kẻ này một cách vô hình.
Hơn nữa anh cũng biết mình đang giả làm anh trai của Đằng Băng, bởi vì thiên tư trác tuyệt của mình nên cô ta được những sinh vật ở 'Đông cốc' ưa thích, cách mỗi một đoạn thời gian liền phải đi vào học tập và mỗi lần cô ta ở trong đó ít nhất ba hoặc bốn ngày, nhiều thì bảy tám ngày, về phần học cái gì thì Ngô Minh đã từng vô tình nghe được Tam béo nhắc tới.
Đó là về dược sư. Vì là một dược sư nên đương nhiên phải nghiên cứu các loại thảo mộc, trách không được khi Đằng Dịch đã ký thác mình giao túi thảo dược cho em gái trước khi chết.
Trong ba ngày, Ngô Minh đã uống hơn mười liều thuốc thảo dược, tuy rằng có một số tác dụng nhưng cũng rất nhỏ. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, Ngô Minh phát hiện tuy rằng thực lực của mình đã giảm xuống thức tỉnh giả cấp một, nhưng nguyên khí thật ra có kèm theo độc tố mãnh liệt, mà nguyên khí độc tố này cần phải dùng tay trực tiếp chạm vào mới có tác dụng.
Vào ngày này, những người trong khách sạn Long Đồ Đằng hiển nhiên khác với trước đây, tất cả đều rất náo nhiệt, đặc biệt là những người trẻ tuổi.
Ngô Minh không rõ nguyên do, nhưng anh ta một ‘người câm’ nên không hỏi gì được, cứ đến chỗ Tiết đại phu như bình thường, nhưng trước sự ngạc nhiên của Ngô Minh, Tiết đại phu cũng rất phấn khích, thấy Ngô Minh tỏ vẻ nghi hoặc nhìn thì xấu hổ nói: "Đằng Dịch, hôm nay có tin tức từ Đông cốc, Đông cốc sẽ tuyển chọn một đợt người khác tiến vào, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, ta đời này không có việc gì khác ngoài niềm yêu thích thảo dược nên lần này ta cũng đi thử, bài thuốc hôm nay lát nữa ta sẽ nấu cho ngươi.”
Thì ra là như vậy.
Ngô Minh rốt cuộc cũng biết tại sao mọi người trong khách sạn Long Đồ Đằng lại náo nhiệt như vậy, hóa ra là vì sự việc này.
Trong ba ngày qua, anh cũng biết được địa vị của Đông cốc trong lòng bọn họ khá cao quý, dù sao cũng bởi vì có Đông cốc mà bọn họ được che chở, không cần lo lắng sẽ bị Hắc Ngục Thành cùng Dạ tộc bắt làm nô lệ, hơn nữa nghe nói trong Đông cốc vận dụng các loại thuốc thảo mộc xuất thần nhập hóa, Ngô Minh thậm chí còn đoán rằng chất độc trong cơ thể anh ta sẽ được thanh trừ dễ dàng miễn là Đông cốc nguyện ý.
Thấy Tiết đại phu vội vàng chạy ra ngoài, Ngô Minh suy nghĩ một chút rồi đi theo ông ta ra ngoài.
Tiết đại phu đã ngoài sáu mươi mà vẫn có thể muốn thử, vậy tại sao mình không đi? Hơn nữa, vấn đề giải độc trong cơ thể lại càng cấp thiết hơn, nếu anh ta có thể được chọn như Tiết đại phu đã nói, thì cơ hội giải độc sẽ càng lớn hơn.
Thực lực thức tỉnh giả cấp một của Ngô Minh có thể nói đi theo Tiết đại phu không cần tốn nhiều sức lực, rất nhanh anh ta rời khách sạn Long Đồ Đằng và đến lối vào của một thung lũng rộng lớn, nơi hàng trăm người đã ở đó.
Rõ ràng, ngoài những người từ khách sạn Long Đồ Đằng, còn có một số người khác từ các diểm tập trung, không cần hỏi, cũng là vì lần Đông cốc tuyển chọn này.
Xung quanh Đông cốc có tổng cộng bốn nơi tập trung nhân loại, tất cả nhân loại cộng lại thì có hàng nghìn người, và lần này là bốn năm trăm người. Mọi người từ cùng một địa điểm tập trung lại và chờ đợi ở lối vào của Đông cốc, nhưng không dám tự tiện tiến vào.
Sau khi Ngô Minh đến, anh ta phát hiện ra Khoan ca, Tam béo cùng Khỉ gầy cũng đang ở đây. Không có gì lạ khi Đông cốc không khác gì Thánh địa trong mắt họ, bất cứ ai có thể vào Đông cốc có nghĩa là an toàn hơn, không ai không tranh phá đầu để tiến vào.
“Đằng Dịch, sao ngươi lại ở đây?”
Tam béo nhìn thấy Ngô Minh, lập tức chạy tới.
Ngô Minh chỉ vào Đông cốc, và sau đó chỉ vào chính mình, nghĩa là anh ấy cũng sẽ tự mình thử.
“Chậc, cũng đúng, chỉ có Đông cốc mới có thể chữa khỏi chất độc này trên người ngươi. Cố gắng còn hơn không thử!”
Tam béo gật đầu rồi dẫn Ngô Minh đi qua, Khoan ca và Khỉ gầy cũng cùng với Ngô Minh chào hỏi.
Bởi vì số lượng người của khách sạn Long Đồ Đằng là ít nhất trong bốn điểm tụ tập, nên lần này không có nhiều người, chỉ có hơn 30 người, kém xa so với ba điểm tụ tập kia.
Lúc này, có một nhóm người đi tới nói với Khoan ca: "Lão Khoan, Long Đồ Đằng của ngươi chỉ có mấy người thôi, còn tới tranh giành cái gì nữa, nghe lời chúng ta quay về đi thôi, có tới cũng chỉ lãng phí thời gian. Lúc trước Long Đồ Đằng các ngươi chỉ có một hoàng mao tiểu nha đầu được chọn, không phải tất cả những người khác đã bị loại bỏ sao? Có thời gian, đi săn một ít con mồi mới là chính sự.”
Người nói chuyện có cái răng cửa vàng khè, cái mũi tẹt, nhìn như không phải là một lời khen, rõ ràng là hắn ta đang nói một cách mỉa mai.
Trong bốn nơi tụ họp, khách sạn Long Đồ Đằng có sức ảnh hưởng nhỏ nhất, nghiễm nhiên lần nào cũng trở thành đối tượng chế giễu của ba thế lực còn lại.
Khoan ca rõ ràng cũng là một nhân vật ở khách sạn Long Đồ Đằng, nhưng lúc này anh ta lại khịt mũi lạnh lùng không nói, hiển nhiên anh ta không muốn tranh chấp lời nói với đối phương, hơn nữa nếu anh ta khó chịu muốn động thủ thì cũng không phải là đối thủ của họ, và quan trọng hơn là người Đông cốc không thích có bất kỳ tranh đấu nào trong lãnh thổ của họ, một khi bị phát hiện nói không chừng sẽ bị đuổi ra đi. Hoàng răng cửa rõ ràng là tâm thuật bất chính tới tính kế người, Khoan ca bọn họ cũng không phải ngốc tử, tự nhiên sẽ không mắc mưu.
Nhìn thấy Khoan ca không để ý tới mình, Hoàng răng cửa này cũng thấy không thú vị, nhưng vừa nhìn thấy Ngô Minh trong đám người, hắn lập tức cười lớn:
"Ai u, mọi người nhìn xem, Long Đồ Đằng đám người mang theo một con quái vật, bộ dáng này cũng dám ra dọa người sao?”
Mọi người nhìn thấy thì lập tức phá lên cười. Những người trong khách sạn Long Đồ Đằng đương nhiên khó chịu, nhưng Ngô Minh một bên liên quan không quan tâm. Nhóm Hoàng răng cửa cười một lúc, nhưng sau khi nhìn chằm chằm Ngô Minh một lúc, vài người trong số họ có vẻ ngạc nhiên và thì thầm với nhau vài câu.
Giọng nói của bọn họ nhỏ đến mức người thường không thể nghe thấy, chẳng qua nguyên khí của Ngô Minh đã bị áp chế, nhưng thị giác và thính giác của anh ta vẫn ở trình độ thức tỉnh giả cấp 3, anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện của những người này.
Ngô Minh ánh mắt lúc này trở nên lạnh lùng.
Rõ ràng, đám người Hoàng răng cửa cũng coi mình là Đằng Dịch, nhưng Ngô Minh đã nghe được một bí mật, hóa ra Đằng Dịch gặp phải con Lục đầu mãng trong tự nhiên là do những những người này âm thầm tính kế. Họ biết rằng Đằng Dịch đang đi hái thảo mộc nên đã bí mật nói với đối phương có một số loại thảo mộc quý hiếm mọc ở một nơi, nhưng họ không nói với Đằng Dịch đó là hang ổ của Lục đầu mãng, Đằng Dịch thực sự đã hái các loại thảo mộc quý hiếm để giúp em gái của mình, vì vậy anh ta đã rơi vào một cái bẫy chết người.
Vừa rồi đám người Hoàng răng cửa thấy cách ăn mặc và vóc dáng nên lầm tưởng anh ta là Đằng Dịch, cho nên âm thầm nói nói lên chuyện này nhau, lại không nghĩ bị Ngô Minh vừa vặn nghe được.
Ngô Minh tuy không phải là Đằng Dịch, nhưng cũng rất khinh thường hành vi của đám người Hoàng răng cửa, chỉ là tại sao đối phương lại làm vậy thì Ngô Minh cũng không biết, nhưng dù thế nào thì Ngô Minh cũng đã mượn thân phận Đằng Dịch, có thể coi như nợ người kia một ân tình, nếu có cơ hội nhất định sẽ đòi lại công đạo này.
Một lúc sau, đột nhiên vang lên một tiếng động lạ ở lối vào Đông cốc, ngay lúc đó tất cả mọi người ở bốn nơi tập trung đều ngừng nói chuyện, một đám khom người đứng trang nghiêm, mà một khắc sau Ngô Minh nhìn thấy một màn làm anh ta kinh ngạc.