Tận thế tân thế giới

Chương 212: Đào tẩu, truy nã




Hắc sử dẫn đầu hiển nhiên có địa vị rất cao, làm sao có người dám nói chuyện với hắn như vậy? Lập tức giận tím mặt, bỗng nhiên nhảy ra rút đại kiếm sau lưng thi triển ra một chiêu hắc mang kiếm kỹ, hung hăng giết tới Ngô Minh.

Đại kiếm chưa tới, Ngô Minh cũng đã bị nguyên khí cường đại ép tới không thể động đậy, lúc này Ngô Minh không triệu hồi bất kỳ sủng vật nào, anh biết ngay cả việc triệu hồi chúng cũng sẽ vô ích khi đối mặt với một cường giả đã đạt tới nguyên khí cấp bốn, nếu dấu hôn trên trán của không xuất hiện cứu lấy chính mình, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bất quá Ngô Minh chung quy đánh cuộc chính xác, ngay lúc đại kiếm chuẩn bị chém anh ta, trên trán lại xuất hiện một cảm giác nóng bỏng quen thuộc, một dấu hôn kim sắc đột nhiên xuất hiện.

Ai cũng cho rằng cái gã xuất khẩu cuồng ngôn chắc chắn sẽ chết, rốt cuộc ra tay chính là một cường giả Hắc sử ở Hắc Ngục Thành thực lực không tầm thường.

Ngay cả những cao thủ của Nguyệt tộc đạt tới nguyên khí cấp bốn cũng không dám nói là có thể chặn được kiếm kỹ này.

Ánh Nguyệt càng nhìn càng áy náy, nhân loại kia là do cô ta tìm trở về, nếu đối phương liền như vậy chết ở chỗ này chính mình không thể thoái thác tội của mình, có điều khi đối mặt với áp lực cường đại của Hắc Ngục Thành, Nguyệt tộc sẽ không bởi vì một nhân loại bình thường mà đắc tội với Hắc sử, cô ta tuy là thành viên hội nghị Nguyệt tộc, nhưng lực lượng một mình cô ta thật sự là quá nhỏ yếu.

Nếu Nguyệt tộc có thể đoàn kết để chống lại Hắc Ngục Thành, đối phương cũng sẽ không thật sự cá chết lưới rách, đáng tiếc là Nguyệt tộc lại không có dũng khí như vậy. Mà trên đường đi, Nguyệt Khê trưởng lão đặc biệt tìm người theo dõi cô ta, cho dù muốn báo cũng không được.

“Nhân loại, thực xin lỗi, ta không thể cứu ngươi!”

Nhìn thấy kiếm kỹ của Hắc sử đã hoàn toàn bao phủ lấy nhân loại, cô ta vô thức nhắm mắt lại.

Lúc này, mọi người nhìn thấy trên trán người đó xuất hiện một tia kim quang.

Kim quang cực kỳ chói mắt, thậm chí tràn ngập nguyên khí mênh mông, nhất thời chặn đứng kiếm kỹ của Hắc sử, dưới kim quang này, dù là Hắc sử, tộc nhân Nguyệt tộc hay phàm nhân đều cảm thấy muốn quỳ xuống.

“Đây là cái gì?”

Hắc sử muốn giết Ngô Minh đại kinh thất sắc, hắn tự xưng là vô song, hắn tuyệt đối là người xuất sắc trong nguyên khí cấp bốn, ở Nguyệt lâm có thể nói không có đối thủ.

Nhưng hắn không ngờ dưới nguyên khí kim sắc đó, hắn thực sự cảm thấy một nỗi sợ hãi, nếu là nguyên khí kim sắc đó muốn giết chết hắn, hắn ta hoàn toàn không có sức phản kháng.

“Đây ít nhất là nguyên khí từ đệ tam nguyên khí thế giới!”

Hắc sử lập tức kinh hô, bất quá cũng làm cho hắn tỉnh táo lại, lập tức cầm lấy đại kiếm trực tiếp lui về phía xa năm mươi thước.

Người của Nguyệt tộc khi nhìn thấy điều đó cũng kinh hãi không kém, theo họ thấy Hắc sử của Hắc Ngục Thành không bao giờ lùi bước khi đối mặt với kẻ thù, vậy mà lúc này đây lại rút lui, hơn nữa rút lui rất dứt khoát.

Trong lúc nhất thời, bởi vì kim sắc nguyên khí khủng bố đó mà không ai dám can đảm tiến lên, không cần phải nói tới gần Ngô Minh, chính là để cho bọn họ ngốc tại chỗ đều khó, một đám vậy mà đều lui về phía sau.

Ngô Minh lúc này cũng có chút ngây người, không phải là bởi vì chuyện gì khác mà vì dấu hôn trên trán lần này chỉ toát ra nguyên khí kim sắc cường đại đẩy lùi đối thủ chứ không giết hắn như lần trước khi đối mặt với Khô lâu vương.

Lúc trước Ngô Minh chọc giận Hắc sử để dụ hắn động thủ, anh ta định giết đối thủ với sự giúp đỡ của dấu hôn kim sắc, nhưng lần này chỉ là bức lui chứ không xuất hiện thẻ bài kim sắc như lần trước, Ngô Minh có thể cảm thấy hơi thở nguyên khí kim sắc lần này yếu hơn nhiều.

Ngô Minh sửng sốt một chút, liền biết chuyện gì đang xảy ra.

Dấu hôn mà bạch y nữ nhân để lại trên trán chắc chắn là để trả ơn vì đã cứu nàng ta, nhưng loại dấu hôn này cũng phải có những hạn chế trong việc sử dụng nó, không thể tự bảo vệ mình mọi lúc. Điều này là hợp lý, nếu không thì với một dấu hôn có thể liên tục giết những sinh vật cấp bốn và những cao thủ cấp bốn, không phải là bất khả chiến bại sao?

Có nghĩa là, lực công kích cường đại nhất của dấu hôn đã từng được sử dụng khi đối mặt với Khô lâu vương lần trước, giờ chỉ còn lại một ít nguyên khí còn sót lại phát huy tác dụng, lượng nguyên khí kim sắc còn sót lại này vẫn đang liên tục tiêu tán, nó sẽ sớm biến mất hoàn toàn.

Hiện tại Ngô Minh biết mình phải rời đi, nếu không, khi nguyên khí kim sắc này hoàn toàn biến mất thì thật sự sẽ chết.

Hiện giờ, cả Nguyệt tộc và ba Hắc sử đều không có thể chống lại, Ngô Minh đương nhiên ý thức được điều này, có thể mượn dùng dấu hôn kim sắc bức lui đối phương đã là không dễ dàng, nếu muốn lấy lại công đạo cũng là chuyện về sau.

Nghĩ đến đây, Ngô Minh lập tức triệu hồi Sâm lâm nhuyễn trùng trong khi uy lực của nguyên khí kim sắc vẫn còn, nó nhận lệnh của Ngô Minh liền đào một huyệt động tại chỗ, sau đó Ngô Minh nhìn về phía Nguyệt tộc đang có mặt, liếc mắt nhìn ba gã Hắc sử, anh ta nói lớn: "Ta sẽ quay lại!"

Nói xong, anh ta trực tiếp nhảy xuống huyệt động, đồng thời dùng Chiến phủ bộ tộc trên tay đập mạnh vào cửa động, dưới tác dụng của luồng nguyên khí trầm trọng, lối vào trực tiếp bị đất đá sụp đổ chặn lại.

Tất cả chuyện này xảy ra trong nháy mắt, Ngô Minh cũng đã bỏ trốn mất dạng, Nguyệt tộc cùng Hắc sử có phản ứng vội vàng chạy tới, nhưng hiển nhiên bọn họ đã không kịp.

"Dấu vết trên trán của người đó tuyệt đối phi thường, chờ một chút, vừa rồi là nguyên khí kim sắc, nguyên khí kim sắc, chẳng lẽ..."

Một gã Hắc sử lẩm bẩm nói, đột nhiên như nhớ ra cái gì, đột nhiên hét lên: “Là Hoàng kim huyết tộc……”

Hắn chưa kịp nói xong, một tên Hắc sử khác vội vàng đẩy đồng bọn của hắn, người này lập tức phản ứng lập tức im lặng. Chỉ là một câu Hoàng kim huyết tộc cũng đủ làm thay đổi vẻ mặt của các trưởng lão Nguyệt tộc, nhưng bọn họ đều giả như không nghe thấy.

“Nguyệt Khê trưởng lão, nhân loại kia ở Nguyệt thành các ngươi đào tẩu, ngươi phải có trách nhiệm, phái người đuổi theo hắn ngay lập tức, nhất định phải bắt hắn lại, nhớ kỹ, nhất định phải bắt sống hắn, sau đó giao hắn cho Hắc Ngục Thành của chúng ta!” Một gã Hắc sử nghiêm nghị nói.

“Đúng vậy, chúng ta sẽ lập tức phái chiến binh truy lùng người này!”

Nguyệt lão trưởng lão vội vàng nói, trên mặt hiện lên một tia nghiêm nghị, nhưng không ai biết cô ta đang nghĩ gì.

"Ánh Nguyệt, cô mang theo chiến sĩ Nguyệt tộc đi truy bắt nhân loại này..."

Nguyệt Khê trưởng lão còn chưa nói xong, Ánh Nguyệt đã nói: "Nguyệt Khê trưởng lão, ta đột nhiên cảm thấy không khỏe, xin phái người khác dẫn đội đi!"

Nói xong, Ánh Nguyệt trực tiếp rời đi, cô cũng khá bất mãn với sự nghe lời mù quáng của Nguyệt Khê trưởng lão đối với Hắc sử, đặc biệt là lần này tất cả đều vây công nhân loại đó, điều này khiến cho Ánh Nguyệt cảm thấy rất thất vọng, nhưng cô một người cũng không thể xoay chuyển được toàn bộ cục diện, tất cả những gì cô có thể làm là để tìm một cái cớ để không thực hiện mệnh lệnh của Nguyệt Khê trưởng lão.

Chỉ là ngay cả khi Ánh Nguyệt không đi thì cũng có những người khác đi, lần này Hắc sử thực sự đã phát lệnh truy nã ngay tại chỗ, ai có thể bắt được hoặc cung cấp thông tin về nhân loại vừa rồi sẽ ngay lập tức được phần thưởng lớn.

Nếu bắt được nhân loại đó, sẽ ngay lập tức được thưởng thẻ nâng cấp, Tạp sách quý hiếm có khả năng đặc biệt, số lượng lớn thẻ nguyên khí và thẻ sinh vật cao cấp. Ngay cả khi chỉ cung cấp manh mối về nhân loại đó cũng sẽ được thưởng hơn 200 thẻ nguyên khí và một Tạp sách quý hiếm, phần thưởng như vậy có thể nói là khá phong phú, hơn nữa Hắc Ngục Thành lúc này treo giải thưởng cũng là hướng toàn bộ Nguyệt lâm tuyên bố.

Là cường giả hàng đầu trong Nguyệt lâm, Hắc Ngục Thành, ngay cả Nguyệt tộc hay Dạ tộc cũng không dám khiêu khích bọn họ, cũng không ai dám làm trái lời. Vài ngày sau, cả Nguyệt tộc và Dạ tộc đều nhận được tin về phần thưởng, thậm chí cả Hắc Ngục Thành cũng cử một lượng lớn sủng vật đến phong tỏa Nguyệt lâm và tiếp tục tìm kiếm trong khu rừng rậm, nhưng điều kỳ lạ là kể từ ngày đó, không ai có thể tìm thấy bất kỳ dấu vết của nhân loại đó một lần nào nữa.

Đương nhiên, bọn họ không tìm được Ngô Minh, lúc này Ngô Minh đang trốn ở trong bọng cây khủng bố dưới lòng đất. Trong Nguyệt lâm này, Hắc Ngục Thành, Nguyệt tộc và Dạ tộc chính là chúa tể, hiện tại ba thế lực này đang cùng Ngô Minh xích mích, Ngô Minh tự nhiên sẽ không xuất hiện, đối với anh ta bọng cây dưới lòng đất lúc này mới là thứ an toàn nhất.

Bây giờ, Ngô Minh cũng đã biết chi tiết về cái bọng cây dưới lòng đất này, vào một ngày anh ta đã bí mật để Sâm lâm nhuyễn trùng mang mình ra ngoài bắt được một vài chiến binh từ Dạ tộc và Nguyệt tộc để thẩm vấn.

Nơi này được gọi là Tử Vong Thụ Khanh, nghe nói nó đã tồn tại trước khi có Nguyệt lâm, đối với Dạ tộc và Nguyệt tộc, đây là khu vực cấm, bọn họ không dám tới đây chút nào, nhưng lại là nơi thích hợp nhất của Ngô Minh để tránh nạn.

Ngô Minh cũng đã biết được theo lời của Ánh Nguyệt lúc trước, đó là ngày mà nữ thần Mặt Trăng đến nhập thể là hai tháng sau. Đối với điều này, Ngô Minh có thể thấy Ánh Nguyệt không nói dối mình, nói cách khác, ít nhất tại đây trong vòng hai tháng, Lý Hạ, một trong những vị Thần tử, chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm.

Chỉ là lúc đó Ánh Nguyệt không nói điều gì sẽ xảy ra nếu nữ thần Mặt Trăng buông xuống, nếu không bị buông xuống sẽ có hậu quả như thế nào, cho dù chính Ngô Minh đã thẩm vấn những người bị bắt cũng không nhận được câu trả lời mà anh ta mong muốn.

Nhưng không có vấn đề gì, Ngô Minh có thời gian đệm hai tháng.

Tất nhiên, Ngô Minh cũng biết danh tính của Hắc sử và việc họ tung ra phần thưởng bắt anh ta.

Hắc Ngục Thành, Hắc sử đều có thực lực nguyên khí cấp bốn, vô cùng cường đại, bọn họ càng có nhiều nô bộc và sủng vật, Ngô Minh hiện tại có thể khẳng định Hắc Ngục Thành này là hậu trường 'tổ chức'.

Về Hắc Ngục Thành và Hắc sử thì cả Nguyệt tộc và Dạ tộc đều vô cùng sợ hãi, một mặt thì đối phương có thực lực rất cường đại, mặt khác những Hắc sử này lại có những phương pháp độc ác nếu họ không tuân theo mệnh lệnh của bọn chúng, tuyệt đối là tai họa ngập đầu, huống chi là người như Ngô Minh giết người bị Hắc sử khống chế, thậm chí còn mắng thẳng mặt đối phương.

Chỉ khiến cho Ngô Minh cảm thấy kỳ quái là phần thưởng của Hắc sử đối với anh ta quá cao, chẳng lẽ vì Khô lâu vương Tạp giới sao?

Có thể Khô lâu vương Tạp giới là một thứ rất quý giá, đồng thời cũng rất bí ẩn, nhưng Ngô Minh vẫn luôn cảm thấy chuyện này dường như không đơn giản như vậy.