Cái gọi là 'tiền' đương nhiên không dùng để chỉ nhân dân tệ, mà dùng để chỉ 'Thẻ nguyên khí'. Thẻ nguyên khí cơ bản là một định nghĩa đặc biệt trong Tân thế giới, bao gồm bốn thẻ cơ bản, đó là thẻ nguyên tố Đất, thẻ nguyên tố Lửa, thẻ nguyên tố Nước, thẻ nguyên liệu, có rất nhiều thẻ nguyên liệu giống như 'thẻ huyết nhục'.
Đây là những loại thẻ cơ bản nhất để kích hoạt nhiều loại thẻ khác nhau, vì vậy chúng được gọi là 'thẻ cơ bản'. Trong Tân thế giới, những thẻ cơ bản này là loại tiền tệ mới có thể dùng để mua mọi thứ cần thiết cho cuộc sống.
Ngô Minh có kế hoạch tích lũy càng nhiều thẻ cơ bản càng tốt trong mười ngày, sau đó kích hoạt 'Thương gia lang thang' để xem anh ấy có thể mua được những thứ gì.
Đây là cơ hội trở thành cường giả, Ngô Minh tự nhiên sẽ không để qua.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ, Lý Hạ nói nhỏ ở bên ngoài:
"Ngô Minh, anh ngủ chưa?"
...
Nhìn Lý Hạ hai má ửng hồng, Ngô Minh liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, sau đó kinh hỷ nói: " Quả nhiên như anh đã nghĩ !"
“Thế nào? Em có phải có tiềm chất trở thành thức tỉnh giả?” Lý Hạ nhìn phản ứng của Ngô Minh, lập tức là vội vàng hỏi, thế cho nên đều đã quên rút tay về.
Sự việc lần trước đã kích thích Lý Hạ rất nhiều, nó cũng khiến nàng hiểu rõ thế giới hiện tại, có lẽ giống như lời nói của Ngô Minh lúc trước, lúc này đây trật tự thế giới đã hoàn toàn sụp đổ, quy tắc cũ trong thế giới đều bị đánh vỡ, trong Tân thế giới chỉ những người thức tỉnh mới có quyền lên tiếng.
Lý Hạ tin tưởng vào Ngô Minh, và cô tin vào Tân thế giới mà Ngô Minh nói sắp đến. Cô không muốn yếu đuối, cũng không muốn luôn kéo chân sau của Ngô Minh, cho nên lần này khi cô mới đến chỗ ở mới, cô vội vàng đến hỏi Ngô Minh xem cô có tiềm năng trở thành một thức tỉnh giả.
Cô đã tận mắt chứng kiến sức mạnh trước đây của Ngô Minh và cô cũng rất khao khát điều đó.
Cô không biết lúc này Ngô Minh còn hưng phấn hơn cả cô, mấy ngày nay anh ở bên cạnh cẩn thận quan sát những thay đổi của Lý Hạ, một trong số ít bằng hữu của mình. Trong số những người có tiềm năng thức tỉnh thì là người có tiềm năng tốt nhất.
Lúc này cơ thể Lý Hạ đã hấp thu sáu đơn vị nguyên khí.
“Chẳng lẽ là do ấn ký hình bán nguyệt trên người cô ấy?”
Ngô Minh nghĩ thầm, anh vốn dĩ muốn hỏi Lý Hạ về ấn ký, nhưng nghĩ lại vị trí ấn ký nằm trên đùi trong của Lý Hạ và dấu hiệu bán nguyệt chỉ là phỏng đoán của Ngô Minh trước đây, nó có khả năng không liên quan gì đến tiềm lực của cô ấy.
Thấy Ngô Minh cúi đầu không nói gì, Lý Hạ có chút chột dạ, sợ mình không có loại 'tiềm năng' mà Ngô Minh nói, vì vậy lại nghiêng người về phía trước hỏi:
"Ngô Minh, em có tiềm chất như anh nói không, anh nói thật đi?"
Do cô ấy đang phấn khích, lại dí sát người Ngô Minh, khi Ngô Minh ngẩng đầu lên khuôn mặt của họ gần như áp vào nhau và họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Cả hai người đều sững sờ một lúc, sau đó lập tức lùi về phía sau cười có chút ngượng ngùng, Ngô Minh nói ngay để giảm bớt ngượng ngùng: "Nói cho em một tin tốt, tiềm lực của em rất xuất sắc, hiện tại đã hấp thu được ít nhất sáu đơn vị nguyên khí, kỳ thật chỉ cần tĩnh tâm cảm giác một chút, em có thể cảm nhận được số lượng nguyên khí trong cơ thể mình”
“Vậy thì làm sao em có thể mạnh mẽ được như anh được?” Lý Hạ tò mò hỏi.
"Bây giờ thể lực của em so với trước kia mạnh hơn nhiều. Với lượng nguyên khí mà em hấp thu hiện tại, thực lực, tốc độ và phản xạ cũng gần giống như một nam nhân cường tráng, thậm chí cao hơn nữa, nhưng không có cách nào để so sánh vì em là nữ, thể lực vốn không bằng nam. Nhưng sau khi thức tỉnh thì không có gì khác biệt." Ngô Minh nghĩ đến, nghiêm túc nói.
" Vậy em làm sao để thức tỉnh? " Lý Hạ tiếp tục hỏi.
"Theo tốc độ hấp thụ nguyên khí bây giờ, em nhất định có thể thức tỉnh tối đa trong hai mươi ngày. Trong khoảng thời gian này, anh sẽ cố gắng hết sức dạy cho em một số kiến thức về thẻ khi em thức tỉnh, em có thể lấy được thẻ bài đầu tiên thuộc về em, sau đó... "
Ngô Minh vừa nói lời này, liền đột nhiên ngừng nói, nhìn ra ngoài cửa sổ,
Lý Hạ cũng là sững sờ, nhìn theo ánh mắt Ngô Minh, bỗng nhìn thấy xa xa, trên bầu trời đêm đen kịt đột nhiên xuất hiện một tia sáng vàng, ánh sáng vàng này giống như từ trên trời chiếu xuống, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Ngô Minh nhìn thấy ánh sáng vàng, nhẹ nói: “Rốt cuộc ……. Có người thức tỉnh sao? "
Tính thời gian, hôm nay mới là ngày thứ bảy xảy ra thảm họa, hiển nhiên trên đời này không thiếu người cấp bậc thiên tài.
Đêm nay Ngô Minh ngủ rất thoải mái, buổi trưa hôm sau tỉnh lại, mấy ngày nay Ngô Minh đều ngủ như thế. Là thức tỉnh giả, chỉ cần ngươi nghỉ ngơi một đêm, nguyên khí trong cơ thể có thể nhanh chóng phục hồi trở lại giá trị của nó, đó là 24 đơn vị.
Trong phòng khách, đôi vợ chồng già chủ nhà thái miếng bánh mì mà Ngô Minh đưa cho, nấu một ít cháo bằng bếp cồn mà Ngô Minh mang theo cùng với một ít gạo ở nhà. Một bữa ăn thịnh soạn.
Khi Ngô Minh bước ra, anh ấy nhìn thấy Lý Hạ. Em ấy đang trò chuyện với đôi vợ chồng già này, để sẵn một bát cháo và vài lát bánh mì cho mình trên bàn.
Đối với Ngô Minh bây giờ, thứ quan trọng nhất là bánh mì, chỉ cần có đủ nguyên khí, anh thậm chí có thể trực tiếp chế tác bột mì thành bánh mì thơm ngon. Phải biết rằng kiếp trước không phải thức tỉnh giả nào cũng có thể thành thục, kiếp trước Ngô Minh vì để sinh tồn, cũng không cho biện pháp nào khác, anh ta đã dành rất nhiều thời gian và công sức để học các kỹ năng làm thẻ thực phẩm.
"Tiểu Ngô, mau đến ăn chút cháo, nhờ bếp cồn của anh, nếu không chúng ta còn không có nổi một ngụm cơm nóng!"
Bác chủ nhà họ Triệu cười ha hả kêu Ngô Minh đến dùng bữa trưa.
Hai vợ chồng chú Triệu tuổi đã cao nên trước đây cũng không để dành đồ ăn ở nhà, mấy ngày nay họ dùng mấy cái bánh hấp còn thừa để giải cơn đói, vì không có dinh dưỡng nên mặt mũi tái mét. Nhưng đôi vợ chồng già có tính cách tốt và luôn cười. Lúc đó thời điểm thuê nhà tính bằng bánh mì, rất nhiều gia đình sẵn sàng cho đám Ngô Minh thuê lại, nhưng cuối cùng Ngô Minh lại chọn nhà họ Triệu vì tính cách của đôi vợ chồng già.
Sau bữa trưa, Ngô Minh gọi cho Lý Hạ và nói cho cô biết kế hoạch tiếp theo của anh. Nghe nói mấy ngày nay Ngô Minh dự định ra ngoài thu thập thẻ, Lý Hạ lập tức hưng phấn nói: “Có thể đưa em đi không?”
Ngô Minh cười, gật đầu nói: “Anh vốn có kế hoạch này, hiện tại đã có nguyên khí, ở khu phố cũ nồng độ cao hơn sẽ giúp em hấp thụ nguyên khí nhanh hơn, nếu em thức tỉnh sớm hơn, em cũng có thể giúp đỡ anh sớm hơn!"
Giờ đây, cô ấy thà đi theo Ngô Minh để mạo hiểm bên ngoài còn hơn là đợi ở nhà vì sợ hãi.
Khoảng 1 giờ trưa, Ngô Minh và Lý Hạ mỗi người một ba lô bước ra khỏi phòng, anh ta nói với ông già họ Triệu rằng anh ta sẽ trở lại vào buổi tối.
Dù chỉ mới quen nhau chưa đầy một ngày, nhưng trong ngày tận thế này, Ngô Minh và cặp vợ chồng già đã tạo cho nhau một loại tin tưởng đáng kinh ngạc.
Tình hình bên ngoài vẫn chưa được cải thiện nhiều, tuy có một sư đoàn duy trì vùng an toàn này nhưng phần lớn quân đội đều được điều động ra tiền tuyến để chống lại trùng nhân và các loài quái vật khác. Đương nhiên quân đội cần phải duy trì trật tự trong vùng an toàn, bất quá so sánh thì vụng, nghe nói hôm qua quân đội có lệnh, tạm tuyển quân nhân dự bị để giữ gìn trật tự trong khu an toàn, đương nhiên lúc này có thể trở thành quân nhân dự bị là điều mà mỗi người hâm mộ, không nói có được quyền lợi gì, chỉ là mỗi ngày hạn ngạch đạt được số định mức đồ ăn cũng đủ làm tất cả mọi người đỏ mắt không thôi.
Khi Ngô Minh và Lý Hạ đi ngang qua điểm tuyển dụng, họ lập tức bị dọa bởi dãy người xếp hàng dài, tình huống này thậm chí còn lớn hơn tình huống ứng tuyển công chức trong thế giới cũ.
Sau khi đi qua một vài con đường, ngõ hẻm, đến gần rìa khu vực an toàn thì ít người qua lại, dọc đường quân đội đã dùng ô tô và trụ bê tông dựng rất nhiều tường chắn, để phía trước thất thủ họ có thể ngay lập tức rút lui đến nơi này để tiếp tục chống lại cuộc xâm lược của quái vật.
Phía trước có một trạm kiểm soát được bao quanh bằng hàng rào thép gai, một số binh sĩ đeo súng đang canh gác ở đó, và xa hơn nữa, phía trước có xe tăng và xe bọc thép cùng một số lượng lớn quân đội.
Ở đó, là ranh giới của vùng an toàn.
Ở đây, liên tục nghe thấy tiếng súng nổ, thỉnh thoảng có những chiếc xe tăng xoay chuyển rồi phóng những quả đạn pháo cực mạnh kèm theo tiếng gầm rất lớn.
Khi đến đây, cả hai đã trốn sau một tòa nhà, Lý Hạ nhìn trạm kiểm soát phía trước cau mày nói: “Ngô Minh, tầng này được canh gác nghiêm ngặt, chúng ta không thể ra ngoài được!”
Ai ngờ Ngô Minh đạm đạm cười, không nói gì, dẫn Lý Hạ đến một tòa nhà không một bóng người, sau đó đi vào một bãi đỗ xe ngầm, cuối cùng đẩy ra một chiếc xe con, chỉ chỉ trên vách tường cao 3 mét, phía trên có một lỗ hổng rộng nói: “Ai nói phải đi qua trạm kiểm soát!”
Nói xong liền cầm đầu khoan thai đi vào.