"Tính đến Thần tử mà đám Dạ tộc bắt được mấy ngày trước, Thần tử mà bọn họ khống chế đã vượt qua chúng ta, đợi đến ngày tử nguyệt thì bọn họ sẽ có cơ hội lớn đạt được thần linh buông xuống, một khi tộc nhân Dạ tộc thành công đến lúc đó tuyệt đối là ngày tận thế của Nguyệt tộc chúng ta, cho nên tuyệt đối không thể để sự tình này phát sinh." Một tộc nhân Nguyệt tộc phẫn hận nói.
P/s: tử nguyệt ở đây có nghĩa là mặt trăng màu tím chứ không phải là mặt trăng chết.
"Nhưng thật kỳ lạ. Thần tử bị đám Dạ tộc bắt lần này không phải là của người của tổ chức đưa tới. Nghe nói bọn họ tự mình đến Nguyệt lâm, đám Dạ tộc cũng tình cờ nhặt được một tiện nghi, nhưng như vậy trong số mười vị Thần tử thì Dạ tộc có sáu còn chúng ta chỉ có bốn, quả thực rất nguy hiểm... Chờ một chút, người nào? "
Người vừa lên tiếng là một nữ nhân, vậy mà người này đã đạt tới cấp 4, chưa kịp nói xong đã nhìn về nơi mà Ngô Minh đang ẩn núp.
Ngô Minh lập tức mắng, dù là Dạ tộc hay là Nguyệt tộc, khả năng nhận thức này quá mạnh, nhưng khi nghe nói có mười Thần tử, anh ta có chút hoảng hốt nên nguyên khí dao động một chút khiến đối phương chú ý.
Khả năng nhận thức này quả là quá biến thái.
Đã quá muộn, các tộc nhân Nguyệt tộc đã phản ứng ngay lập tức, cơ hồ trong nháy mắt đã có hơn chục cung tiễn thủ nhắm vào nơi ẩn nấp của Ngô Minh, cùng một lúc nữ Nguyệt tộc cấp bốn và hai chiến binh Nguyệt tộc cấp ba khác như một con báo nhanh chóng vượt qua quãng đường hàng chục mét tiếp cận đến Ngô Minh.
Chỉ là lúc này Ngô Minh vẫn đang mặc Áo choàng bóng tối, khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một chiến binh Nguyệt tộc cấp ba lập tức lấy ra một tấm thẻ để kích hoạt, ngay sau đó một đạo ánh chớp kỳ dị bắn lên trời, dưới ánh sáng rực rỡ cho dù có Áo choàng bóng tối thì Ngô Minh cũng không thể ẩn thân.
“Con chuột nhỏ ở đâu dám trốn đến nghe lén!”
Chiến sĩ Nguyệt tộc cấp ba nhìn anh ta chằm chằm, lập tức rút ra một loan đao sáng chói lao lên.
Lúc này, chiến binh Nguyệt tộc cấp bốn nhìn chằm chằm vào Ngô Minh, nhưng đột nhiên nói: “Lục Phong, trở lại!”
Trong Nguyệt tộc, thực lực càng cao thì địa vị càng cao, chiến binh Nguyệt tộc cấp ba nghe thấy lập tức rút lui với vẻ mặt khó hiểu, anh ta rõ ràng không hiểu tại sao đội trưởng của mình không để cho anh ta tấn công.
“Ánh Nguyệt tỷ, vì sao không cho ta động thủ?”
Chiến binh Nguyệt tộc cấp bốn không trả lời câu hỏi mà nhìn chằm chằm vào Ngô Minh, như thể nhớ ra điều gì đó và nói: “Ngươi là người đã trốn thoát từ Dạ Thành?”
Ngay khi bị phát hiện, Ngô Minh đang nghĩ cách thoát ra ngoài. Có thể nói, nếu đối phương chỉ có chiến binh cấp ba thì không có gì phải sợ hãi, nhưng nếu đối phương có chiến binh cấp bốn, thì người phải chạy trốn chính là mình.
Tuy nhiên, Ngô Minh đã vô cùng sửng sốt khi nghe câu hỏi từ nữ tộc nhân Nguyệt tộc tên là Ánh Nguyệt.
Làm thế nào cô ấy biết mình đã trốn thoát khỏi Dạ Thành?
Ngô Minh không trả lời, nhưng nữ nhân Nguyệt tộc cấp bốn tên là Ánh Nguyệt khẽ mỉm cười.
“Lục Phong, ngươi trước mang người trở về, ta muốn nói chuyện với nhân loại này!”
Ánh Nguyệt nhẹ giọng dặn dò, cô ta rõ ràng có địa vị cao trong Nguyệt tộc, chiến binh Nguyệt tộc gọi là Thanh Phong gật đầu lập tức rời đi cùng những người khác.
Ngô Minh không biết trong hồ lô của tộc nhân này bán thuốc gì, nhưng anh ta đã bí mật đề phòng, nếu đối phương có bất kỳ dị động nào thì có thể phản ứng ngay lập tức.
Chỉ là đối phương không có ý khác, mà là nhìn về phía Ngô Minh nói: "Ta biết ngươi có thể hiểu được ngôn ngữ của chúng ta, để ta tự giới thiệu, ta tên là Ánh Nguyệt, có một gián điệp của Nguyệt tộc chúng ta ở Dạ thành, vào ngày ngươi trốn thoát gây ra động tĩnh quá lớn, cả Dạ thành bị xáo trộn, vì vậy nên chúng ta biết ngươi trông như thế nào. Là một nhân loại bị nhiễm nguyên khí mà có thể làm được như vậy, thành thật mà nói, ta rất khâm phục ngươi, có thể thoát khỏi bàn tay của Đội trưởng Cảnh vệ đội thứ ba cường đại nhất của Dạ tộc, thực sự ghê gớm."
Nữ nhân Nguyệt tộc lúc này có đủ thành ý, cùng với khuôn mặt xinh đẹp của cô ta nhất định có thể tạo cho người ta ấn tượng tốt, nhưng Ngô Minh vẫn không thả lỏng cảnh giác, có câu nói, không phải tộc ta tất có dị tâm, Ngô Minh cũng sẽ không ngây ngốc tin tưởng một người dị tộc.
“Có chuyện gì, cứ nói thẳng ra!”
Ngô Minh nói, tuy rằng không tin tưởng đối phương nhưng không có nghĩa là không thể nói chuyện, dù sao trong tay Ngô Minh cũng có quá ít tin tức đối với khu rừng khổng lồ trong hào quang kết giới, cũng biết rất ít về lực lượng ở đây và các vị Thần tử.
Dường như nhìn ra vẻ cảnh giác trong mắt Ngô Minh, trên khuôn mặt xinh đẹp Ánh Nguyệt hiện lên ý cười thập phần rung động lòng người, không thể không nói, vô luận là Dạ tộc hay là Nguyệt tộc, ngoại hình đều là quá mức hoàn mỹ, đặc biệt là Nguyệt tộc này, Ngô Minh cảm thấy càng thêm xinh đẹp.
"Ngươi không cần cảnh giác như vậy, Nguyệt tộc của chúng ta khác với Dạ tộc, chúng ta sẽ không coi con người là nô lệ, chúng ta ở đây đều đối xử bình đẳng, và chúng ta cũng có mục đích giống như ngươi, đều là giải cứu Thần tử bị Dạ tộc bắt lúc trước... Nhân tiện, ngươi vẫn chưa biết Thần tử là gì phải không?"
Giọng của Ánh Nguyệt nhẹ nhàng và êm tai, giống như tiên nhạc, đúng như cô ta nói, Ngô Minh thật sự không biết Thần tử là gì
Nhìn biểu tình Ngô Minh hình như có buông lỏng, Ánh Nguyệt tiếp tục nói: “Ta nghe nói, vị Thần tử lúc đó cùng nhau tiến vào Nguyệt lâm còn có một nhân loại, khẳng định là ngươi, có muốn hợp tác cùng Nguyệt tộc chúng ta hay không cũng tùy vào ngươi, chúng ta sẽ không cưỡng bách ngươi, nhưng ta tin tưởng, ngươi muốn cứu vị bằng hữu của ngươi thì chỉ dựa vào lực lượng cá nhân khẳng định là không được.”
Thật ra mà nói, Ngô Minh cũng không cảm thấy đối phương có ý định lừa gạt, đối phương nói cũng không sai, với tình hình hiện tại mình gần như không thể tự giải cứu Lý Hạ.
Một khi đã như vậy, tại sao không hợp tác?
Nghĩ đến đây, Ngô Minh mỉm cười, anh ta vẫn luôn tin rằng trên đời này sẽ không có cái bánh bao từ trên trời rơi xuống, tuy rằng những tộc nhân Nguyệt tộc này nói thật dễ nghe, nhưng nhất định là có mục đích.
Đối phương có thể lợi dụng mình, vậy tại sao mình không lợi dụng ngược lại những người Nguyệt tộc này.
Nhận ra điều này, Ngô Minh ngược lại thoải mái, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Được rồi, ta sẽ hợp tác với các vị, nhưng ta phải tìm hiểu một số việc trước đã!” Ngô Minh nói sau một hồi suy nghĩ.
Dường như biết Ngô Minh nhất định sẽ gật đầu đồng ý, Ánh Nguyệt khẽ mỉm cười nói: "Không sao, nhưng đây không phải là nơi để nói chuyện, hãy trở về Nguyệt thành với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả những gì ngươi muốn biết !"
Nói xong điểm ra một Tạp sách có dấu bán nguyệt lấy ra hai thẻ.
Phốc, phốc.
Hai tấm thẻ được kích hoạt ngay lập tức và hai con Liệp báo với bộ lông sặc sỡ xuất hiện, nhưng hai con Liệp báo có chiếc yên đặc biệt trên lưng, rõ ràng là toạ kỵ.
Ngô Minh biết kiếp trước ở Sư Thành cũng có thức tỉnh giả thuần phục một số yêu thú chạy nhanh thành toạ kỵ, nhưng hiện tại chưa có, đa số vẫn dựa vào ô tô để đi lại, thậm chí ở kiếp trước Ngô Minh không có cơ hội đi loại toạ kỵ này, không ngờ hôm nay lại có cơ hội như vậy.
Nhìn thấy Ánh Nguyệt nhảy lên con Liệp báo to lớn mảnh mai trước, Ngô Minh cũng xoay người ngồi lên, sau khi ngồi run dây cương Liệp báo lập tức lao ra nhanh như chớp, tốc độ nhanh đến độ không thể tin được, chạy trong rừng rậm như đi trên đất bằng, Ngô Minh chỉ cảm thấy bên tai có tiếng gió rít gào, bóng cây lóe lên như ảo ảnh, chỉ trong nháy mắt đã tới một thị trấn được xây dựng giữa thung lũng.
Đây rõ ràng là nơi tụ họp của người Nguyệt tộc.
Khác với tông màu đen tối của Dạ tộc, lãnh thổ của Nguyệt tộc rộng rãi và sáng sủa hơn rất nhiều, trên đỉnh đầu chính là hào quang kết giới tản mát ra quang mang nhu hòa, đem toàn bộ Nguyệt thành nhuộm đẫm như mộng như ảo.
Ngô Minh thấy ở đây có rất nhiều người, số lượng cũng rất lớn, hiển nhiên là ở trong lãnh thổ của Nguyệt tộc, cuộc sống của con người chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với ở Dạ thành.
Bức tường thành Nguyệt thành được xây dựng bằng những đoạn trụ bằng gỗ và đá khổng lồ, trên đó có những xe nỏ khổng lồ, có thể phát xạ những mũi tên nỏ khổng lồ dài tới 2 mét. Chỉ cần nhìn vào chiều dài và hình dạng của những mũi tên nỏ là có thể thấy uy lực cực kỳ đáng sợ.
Trước một đại sảnh hoàn toàn làm bằng nhiều loại gỗ khác nhau, Ánh Nguyệt nhảy xuống và bước vào cùng Ngô Minh.
“Nếu có gì muốn hỏi thì cứ nói, vì là hợp tác nên chúng ta phải thành thật với nhau. Theo cách nói của người đời, cái này gọi là cởi mở và trung thực!” Trong đại sảnh, Ánh Nguyệt cười nói.
Ngô Minh vừa đi vào liền thấy đại sảnh rõ ràng đã có vài năm, tường bên trong khắc đầy bích họa khác nhau, Ngô Minh nhìn lướt qua liền phát hiện những bức tranh tường đang giảng thuật một sự kiện lịch sử có liên quan gì đó đến Nguyệt tộc. Nghe được lời của Ánh Nguyệt, Ngô Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Tại sao Dạ tộc lại bắt bằng hữu của ta? Hơn nữa, Thần tử là gì?"
Nếu đối phương cho mình hỏi, Ngô Minh liền hỏi sự tình muốn biết nhất.
Ánh Nguyệt chỉ vào bích họa trên tường và nói: "Ngươi hẳn là cũng đã nhìn ra, Nguyệt tộc chúng ta cùng Dạ tộc vô luận ngoại hình hay ngôn ngữ đều giống nhau. Trên thực tế, hơn 200 năm trước, chúng ta vẫn là một tộc, cai quản mảnh đất Lâm nguyệt này cùng nhau, hòa thuận với nhau, nhưng chúng ta bị phân liệt vì một số nguyên nhân, chúng ta đều tin vào một vị thần, đó là nữ thần Mặt Trăng. Để dẫn dắt những con dân thành kín của chúng ta, cứ mỗi 300 năm nữ thần Mặt Trăng sẽ buông xuống một trong mười vị Thần tử một lần, để hướng dẫn chúng ta con đường sinh tồn, dạy chúng ta chân lý và cho chúng ta lực lượng cường đại. Nhưng sau lần cuối cùng nữ thần Mặt Trăng đến, chúng ta liền cùng Dạ tộc phân liệt, càng là thế như nước với lửa, cho nên lúc này đây ai có thể nắm giữ càng nhiều Thần tử, sẽ có nhiều cơ hội hơn để có được nữ thần buông xuống, cũng vì nguyên nhân này Dạ tộc mới có thể không tiếc hết thảy đại giới tranh đoạt Thần tử!”
Tiếp theo, Ánh Nguyệt tiếp tục kể rõ, Ngô Minh cũng yên lặng lắng nghe, ngay từ đầu những sự tình không biết cũng khó có thể lý giải, giờ phút này lại đều được giải đáp, thậm chí trong đó còn có cấp bậc nguyên khí thế giới cùng một ít bí mật.