Sóng xung kích đi qua nơi nào thì hơn vạn chiến hạm màu đen đều bị ảnh hưởng, lúc này vạn chiếc chiến hạm màu đen đột nhiên ngừng lại mọi hành động, giống như đã thống nhất với nhau vậy. Một giây sau, đã bị lôi đình chấn động bởi Chiến văn của Ngô Minh đồng thời nổ tung thành từng mảnh, như thể bị một bàn tay vô hình nghiền nát, tất cả đều sụp đổ.
Mấy vạn chiến hạm màu đen cùng nhau vỡ vụn, cảnh tượng kinh người, Nhị tổ Thiên sư vốn đã ở bên trong thần thức Ngô Minh nhìn thấy cảnh này cũng cả kinh trợn mắt há hốc mồm, trước hắn mượn dùng phân thân Ngô Minh, lấy thủ đoạn siêu cường cùng Địa Hạm kịch liệt giao chiến, nhưng cũng không cách nào đạt tới trình độ này. Tiêu diệt một vạn chiến hạm, chuyện này thực sự có chút quá khuếch đại.
"Tốt, Chiến văn công kích của Ngô Minh thật sự lợi hại, cho dù là trăm vạn hắc hạm, cứ tiếp tục như vậy thì Ngô Minh giết cũng tuyệt đối không đủ. Phải biết, nếu như lại tổn thất thêm một hắc hạm thì sức mạnh của Địa Hạm sẽ bị suy yếu đi một điểm, Địa Hạm đã huy động tất cả các chiến hạm màu đen để bắn một loạt liên tục trước đó, điều này đã tiêu tốn rất nhiều sức mạnh, và bây giờ cán cân sức mạnh có khả năng nghiêng về phía Ngô Minh rồi!" Thiên Hạm chứng kiến Ngô Minh sáng tạo ra Chiến văn từ đầu đến cuối, trong quá trình này, trong lòng cũng vô cùng ngưỡng mộ Ngô Minh, Thiên Hạm ngay cả thời kỳ hoàng kim cũng không dám nói hắn có thể đạt được khả năng tạo ra các kỹ năng như Ngô Minh.
Về phần Địa Hạm mà nói, cũng chỉ là có một nền tảng vững chắc, thật muốn so sánh với Ngô Minh thì thua trận chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Ngô Minh một đòn giết chết một vạn chiến hạm màu đen, Địa Hạm chỉ còn lại nỗi kinh hoàng và không thể tưởng tượng được, đồng thời, nỗi sợ hãi trong lòng gã ngày càng mãnh liệt.
"Không thể nào, Địa Hạm ta tung hoành thiên hạ vạn năm, chưa từng có bị áp bức như thế này, Ngô Minh, ngươi muốn chết!" Địa Hạm nói xong, nhưng trong lòng tự mình trấn an, chính mình hóa thân trăm vạn hắc hạm, coi như đối phương một đòn diệt sát vạn chiến hạm màu đen của mình, nhưng đây chỉ là một phần trăm mà thôi, vì vậy xét về thực lực thì mình vẫn có lợi thế.
Hơn nữa, Địa Hạm cũng nhìn thấy công kích của Ngô Minh vừa rồi uy lực không thua gì một vạn chiến hạm của gã, lấy bối cảnh của Ngô Minh, cho dù hắn có được chỗ tốt từ Tàng thư các, cũng không có khả năng phát ra loại công kích đó một lần nữa mới đúng.
Đối phương, hẳn là cung giương hết đà rồi.
Nghĩ đến đây, lòng tin Địa Hạm lại tăng lên, gã vội vàng huy động chiến hạm màu đen còn lại tiếp tục công kích.
Chỉ là hành động tiếp theo của Ngô Minh giống như một cái tát vào mặt, anh tát thẳng vào mặt Địa Hạm. Thấy Ngô Minh vẫn ở tư thế như trước, một làn sóng ánh sáng chấn động lại nổ ra, lần này trực tiếp giết chết hơn 2 vạn chiến hạm màu đen.
Địa Hạm chết lặng.
Gã không nghĩ ra, trong thân thể nhỏ bé của Ngô Minh làm sao có thể có lực lượng cường đại như vậy, cùng một công kích có thể liên tục phát ra hai lần, uy lực của lần thứ hai rõ ràng mạnh hơn lần thứ nhất không ít.
Sao có thể như thế được?
Ngay cả bản thân mình cũng không thể làm được điều này, mình đã gầy dựng được một chút tự tin cho bản thân, nhưng bây giờ lại bị siêu công kích của Ngô Minh làm cho sợ hãi.
Địa Hạm thực nghẹn khuất. Gã ta là một cao thủ huyền thoại, một tồn tại khi phẫn nộ có thể phá hủy một không gian đã tồn tại hàng ngàn năm, nhưng bây giờ gã bị áp chế đến trạng thái này bởi một con kiến nhỏ thậm chí chưa sống được một trăm năm. Đó không phải là nghẹn khuất, đây là sỉ nhục.
"Ta không tin, Ngô Minh ngươi còn có thể ra tay lần thứ ba như vậy!" Địa Hạm giờ phút này cũng nóng đầu, gã cũng biết tình huống hiện tại chỉ có thể liều mạng. Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này là Tử vong chi địa chỉ có thể vào mà không thể ra, mà gã lại lựa chọn dùng bản thể của mình tới đây. Gã ta cũng nghĩ đi nghĩ lại, quyết định mình chiếm được ưu thế tuyệt đối nên mới xông vào, bởi vì chỉ cần gã giết được Ngô Minh, sau đó thu được toàn bộ truyền thừa của Phù tổ, đến lúc đó muốn rời khỏi Tử địa dễ như trở bàn tay.
Nhưng bây giờ, gã biết rằng mình đã liều lĩnh.
Đừng nói là lấy được truyền thừa Phù tổ, chỉ mỗi Ngô Minh thôi thì gã đều có chút không làm gì được, ngắn ngủi mấy hơi thở, đối phương đã giết chết hơn ba vạn chiến hạm màu đen của mình, tuy con số này đối với gã mà nói cũng không tính là gì, nhưng nếu tình hình này tiếp tục, Địa Hạm gã có thể thực sự bị lật thuyền trong mương.
Nghĩ đến những gì Ngô Minh đã nói trước đó, Địa Hạm biết mình đã đánh giá thấp anh ta, khi đối thủ cực kỳ yếu, anh ta đã giết liên tiếp Quỷ Hạm Vũ và Huyền Hạm, đây là một bài học xương máu, tại sao mình không coi trọng? Điều Ngô Minh giỏi nhất là lấy nhỏ thắng lớn, lấy yếu thắng mạnh. Tại sao mình lại tự mình nhảy vào hố lớn Tử vong chi địa này?
Quả thực là chính mình muốn chết.
Nhưng hiện tại Địa Hạm không còn đường chạy trốn, cũng không có cách nào chạy trốn, tuy Tử vong chi địa rộng lớn, nhưng căn bản không có chỗ nào có thể ẩn nấp, huống chi Ngô Minh còn có một Thần ấn trong tay có thể tùy ý na di, bất kể gã chạy trốn như thế nào thì đối phương đều có thể trong nháy mắt na di đến.
Đối với kế hoạch hiện tại, gã chỉ có thể liều mạng.
"Đúng rồi, ta không cần xuất thủ công kích đối thủ, ta có thể phòng ngự, tiêu hao lực lượng Ngô Minh, chờ thực lực đối phương suy yếu mới đột nhiên phản kích, nhất định có thể giết hắn!" Trong lòng Địa Hạm nổi lên một suy nghĩ, lập tức khống chế chiến hạm màu đen, tập hợp chúng lại với nhau, sau đó cùng nhau mở lá chắn phòng thủ của các chiến hạm, hàng trăm ngàn chiến hạm màu đen tập hợp lại với nhau tạo thành một khối cầu, tất cả lá chắn phòng thủ hợp lại với nhau tạo thành một vòng bảo hộ khổng lồ, chỉ cần nhìn cũng có thể hù chết một nhóm người.
"Muốn dùng phòng ngự để dĩ dật đãi lao sao, tiêu hao sức mạnh của ta, xem ra Địa Hạm này cũng không ngu, nhưng Chiến văn của ta không chỉ có một phương thức công kích!" Ngô Minh liếc mắt liền nhìn ra ý đồ Địa Hạm.
Vừa rồi thủ đoạn tấn công của mình là sóng xung kích, phạm vi bao phủ rộng, nhưng khả năng tấn công các khu vực kiên cố yếu, tấn công các mục tiêu rải rác trong một khu vực rộng lớn thì rất hiệu quả, nhưng nếu tấn công các mục tiêu tập trung lại với nhau và tăng cường sức mạnh đối với phòng ngự thì uy lực tự nhiên sẽ giảm đi rất nhiều, đến lúc đó chỉ sợ đại bộ phận tinh lực đều tiêu hao, khó có thể đột phá phòng ngự đối phương.
Địa Hạm hiển nhiên nhìn ra điểm này, cho nên gã từ công kích chuyển sang phòng ngự, muốn tiêu hao lực lượng Ngô Minh, chờ cơ hội phản công.
Nếu như Ngô Minh không có nhiều thủ đoạn, thật sự là không có cách nào với một chiêu này của Địa Hạm, nhưng Ngô Minh là người sáng tạo ra Chiến văn. Chiến văn thì có nhiều loại, có thể nói là thiên biến vạn hóa cũng không phải chút nào khoa trương, không giống như Phù pháp và Thẻ bài đều có giới hạn và không thể thay đổi. Bây giờ Ngô Minh lấy tự thân làm môi giới, anh ta muốn tấn công như thế nào, chiến đấu như thế nào, tất cả đều tuân theo tâm ý của Ngô Minh, không có bất kỳ ràng buộc nào.
Vì vậy, kế hoạch của Địa Hạm có lẽ sẽ thất bại.
"Nếu ngươi tập hợp chiến hạm màu đen lại cho ta đánh, vậy ta liền không khách khí!" Thấy vậy, Chiến văn trên người Ngô Minh phát ra quang mang chói mắt, sau đó toàn thân giống như là phóng hỏa tiễn hướng phía trước đánh tới. Đồng thời, Ngô Minh một quyền đánh ra, tụ tập một luồng sáng ngập trời, giống như đuôi ánh sáng do sao chổi rơi xuống tạo ra.
Nhìn thấy sự thay đổi trong thủ đoạn tấn công của Ngô Minh, Địa Hạm đã sửng sốt, nhưng bây giờ đã quá muộn để phản ứng.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cú đấm đáng sợ của Ngô Minh đập vào vòng bảo hộ phòng ngự hình cầu, giống như một ngọn giáo sắc bén, trực tiếp xé toạc một lỗ hổng trên lớp phòng ngự tưởng chừng như không thể phá hủy này, trong nháy mắt số lượng chiến hạm màu đen bị hủy diệt đã lên đến mười vạn.
"Làm sao lại như vậy?" Thanh âm Địa Hạm lạc điệu, lúc này gã ta rốt cục ý thức được thủ đoạn công kích của Ngô Minh căn bản không cố định, mà là có thể tùy ý thay đổi.
Khi chiến hạm của gã bị phân tán, đối phương sẽ sử dụng loại sóng xung kích quy mô lớn đó để tấn công, và khi gã thu nhỏ hàng phòng thủ, đối phương sẽ sử dụng phương pháp tấn công cực kỳ xuyên thấu này để xé nát hàng phòng ngự, vì vậy thiệt hại gây ra cao hơn nhiều so với trước đây, thậm chí còn lớn hơn.
Giờ khắc này, Địa Hạm trong lòng tràn đầy hối hận, gã chưa từng có tổn thất lớn như vậy, chưa từng có ai có thể giết chết mấy trăm vạn chiến hạm màu đen của gã, thực lực cũng sẽ suy yếu.
Nỗi sợ hãi lại ập đến, lúc này Địa Hạm chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô Minh như vào chỗ không người, không ngừng phá hủy những chiến hạm màu đen của mình, và các thủ đoạn tấn công của mình hoàn toàn vô dụng.
“Không được, cứ tiếp tục như vậy, ta nhất định sẽ thua!” Địa Hạm sợ hãi đến cực điểm, hiện tại không có đường lui, chỉ có thể liều mạng.
Hiển nhiên, hình thái trăm vạn hắc hạm không còn dùng được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, đối phương sẽ từng chút từng chút giết chết toàn bộ hắc hạm của mình.
Nghĩ tới đây, trong lòng Địa Hạm dâng lên một cổ kiên quyết.
Kỳ thực gã còn có một thủ đoạn khác, chính là đem toàn bộ lực lượng tập trung vào một thi thể mà gã đã phát hiện từ lâu, có thể nói là có thể thay đổi hình thái của chính nó. Thi thể đó được lấy từ di tích của một nền văn minh cổ đại, mặc dù đã chết không biết từ lúc nào nhưng chiến ý trên thi thể rất mạnh mẽ và đáng sợ.
Địa Hạm có lòng tin tuyệt đối, chỉ cần gã dồn toàn bộ ý thức cùng lực lượng vào thi thể kia, nhất định có thể áp đảo Ngô Minh.
Nhưng làm như vậy cũng có một phiền phức, đó chính là sau này Địa Hạm sẽ không có khả năng lấy hình thái Quỷ Hạm tộc để tồn tại, hơn nữa bởi vì đối phương là thi thể, thực lực cùng uy lực sẽ cố định, không thể lại tăng lên.
Đây cũng chính là nguyên nhân Địa Hạm chưa từng làm qua chuyện này, nhưng hiện tại đã là thời khắc sinh tử, Địa Hạm không thể không bắt đầu nghĩ biện pháp này.
Lúc này Ngô Minh đã mượn lực lượng cực kỳ mạnh mẽ phá hủy phân thể Địa Hạm, tính đến nay đã phá hủy hơn 200.000 chiến hạm.
Sức mạnh của Địa Hạm một lần nữa rơi xuống đáy.
"Không, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta nhất định sẽ thua. Địa Hạm ta sẽ không bao giờ thua một con kiến. Được rồi, Ngô Minh, ngươi đã ép buộc ta. Hãy chờ xem. Ta muốn ngươi biết hậu quả của việc đắc tội ta. Chờ đó, ta sẽ không dễ dàng tha cho ngươi!"
Địa Hạm rốt cục hạ quyết tâm, gã muốn cải biến hình thái, tái sinh trong cổ thi thể kia, tuy rằng trả giá rất cao nhưng so với bây giờ bị Ngô Minh giết chết còn tốt hơn.
Lập tức, Địa Hạm huy động một chiếc chiến hạm màu đen mà gã giấu ở phía sau, chiến hạm màu đen đó chính là chủ hạm của trăm vạn hắc hạm. Lúc này, một cánh cửa từ chiến hạm màu đen mở ra, bên trong xuất hiện một cỗ quan tài cực lớn, đen kịt như mực, chỉ hơi thở chết chóc tỏa ra từ chiếc quan tài đã lấn át hơi thở của trăm vạn hắc hạm.