Tận thế tân thế giới

Chương 197: Đêm đầy sao




Ngô Minh lúc này mới chú ý tới ngón tay phải của Lý Hạ không ngừng run rẩy, trên ngón tay thậm chí còn có vết máu, lập tức nhận ra cái giá mà Lý Hạ phải trả cho kỹ năng mũi tên này chắc chắn không hề nhỏ, rốt cuộc mũi tên có thể nháy mắt giết chết một sinh vật cấp ba quả thực quá đáng sợ.

Ngô Minh có thể chắc chắn kỹ năng mũi tên này Lý Hạ mới học được trong vài ngày gần đây, nếu không thì chắc hẳn nàng đã sử dụng khi lũ Thú nhân tấn công Lâu đài lần trước.

Rõ ràng, Lý Hạ đang sử dụng sự thật để chứng minh bản thân.

Lúc này, Ngô Minh đột nhiên cảm động, có lẽ bởi vì Lý Hạ nỗ lực, hoặc là bởi vì vừa rồi câu nói 'Em muốn bảo vệ anh' của nàng.

Ngô Minh lấy ra một ít thuốc mang theo bên người, sau đó thoa vào ngón tay Lý Hạ, nàng cũng không né tránh.

“Lần sau đừng liều lĩnh như vậy, nhưng mũi tên này thực sự rất mạnh, nó có tên sao?”

“Mũi tên âm bạo!”

Lý Hạ cười nói, có vẻ như cô rất vui khi nhận được lời khẳng định của Ngô Minh.

Một giờ sau, Ngô Minh và Lý Hạ đã đến trước bức tường pha lê cực lớn, từ xa nhìn vào cũng đủ chấn động rồi, nhưng so với khoảng cách gần như vậy, chấn động lúc trước hiển nhiên quá nhỏ.

Đứng trước mặt nó, bức tường pha lê khổng lồ này đơn giản là không thể tưởng tượng nổi, đây không còn có thể kỳ tích tới hình dung, chỉ có thể nói đây là điều mà chỉ có Thần mới có thể làm được.

Nếu coi bức tường pha lê này như một cái bát úp thì diện tích bên trong cái bát lớn này nhất định có thể so sánh với tổng diện tích của năm sáu thành phố lớn.

Trên thực tế, bức tường pha lê có vẻ hùng vĩ này lại là một quang ảnh cổ quái, không có thực thể nào cả, bất kỳ vật thể nào cũng có thể đi qua.

“Đi, vào xem một chút!”

Ngô Minh lúc này mới có chút hưng phấn, nói thật, phát hiện ra sự tình như thế này cũng có chút bất ngờ, ngay cả khi trong đó không có thẻ bảo hộ thì cũng muốn vào bên trong xem thử.

“n!”

Lý Hạ cũng vậy, thực tế thì phụ nữ tò mò hơn đàn ông, đối với những sự tình chưa biết đều luôn luôn muốn khám phá.

Dù cả hai đều rất nóng lòng muốn thử nhưng chuẩn bị trước vẫn phải làm, rốt cuộc không ai biết chuyện gì đang xảy ra trong kết giới pha lê kỳ lạ này, từ bên ngoài thì chỉ có thể nhìn thấy rừng rậm xanh um tươi tốt, hơn nữa so với bên ngoài càng thêm cao lớn hơn.

Hai người bàn bạc với nhau, định ra kế hoạch ứng phó.

Trước hết, sủng vật phải được triệu hồi trước, nếu gặp phải nguy hiểm thì sủng vật có thể đỡ trước một phần, ngoài ra còn phải chuẩn bị vũ khí, xe tạm thời cất giấu xung quanh.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Ngô Minh và Lý Hạ liếc nhìn nhau sau đó bước vào kết giới giống như màn hào quang này.

Ngô Minh và sủng vật của anh ta đương nhiên đi phía trước, trong tình huống chưa xác định, Ngô Minh để Răng hàm đi phía trước có hai U linh linh theo sau phối hợp tác chiến. Những sủng vật của Lý Hạ là những lá chắn thịt điển hình, là một đầu 'Mộc cần thụ yêu', nó là một sinh vật hệ nguyên tố, giống như nguyên tố Lửa và nguyên tố Nước, nó cũng là một loại rất hiếm.

Chẳng qua Mộc cần thụ yêu có sức mạnh và khả năng phòng thủ cực mạnh nhưng tốc độ di chuyển rất chậm, với thân hình cao hơn ba mét có thể tạo ra lực áp bách cường đại. Tại thời điểm này rõ ràng sử dụng Mộc cần thụ yêu để đứng đầu trận tuyến là thích hợp nhất.

Ngô Minh trong tay còn có Trưởng giả tạp sách và các thẻ sinh vật trong Khô lâu vương Tạp giới nên lấy ra một số thẻ phù hợp cho Lý Hạ, bao gồm Cương thuẫn thú binh và Khô lâu chiến sĩ, đây đều là những sinh vật cấp hai, hơn nữa có thể nhanh chóng cuốn lấy địch nhân cho Lý Hà cũng đủ thời gian tiến hành xạ kích cung tiễn.

Với đủ loại sủng vật như vậy, tin tưởng mặc dù gặp được nguy hiểm gì cũng có thể thong dong ứng đối.

Hào quang kết giới dày hơn mười mét nên rất nhanh đã xuyên qua, nhưng khi Ngô Minh và Lý Hạ xuyên qua hào quang kết giới, bọn họ nhìn thấy một màn sẽ không bao giờ quên được.

Những thân cây khổng lồ cao hàng chục mét, thậm chí hàng trăm mét tạo thành một khu rừng rậm không thể tưởng tượng nổi, đầy dây leo, xanh mướt, tiếng côn trùng và tiếng chim chóc văng vẳng bên tai, cũng do hào quang kết giới có thể ngăn cản phần lớn ánh sáng mặt trời nên khi nhìn vào giống như ban đêm, tuy trời âm u nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi vật.

Ngoài ra, ở đây có nguyên khí nhiều hơn so với bên ngoài, hít một hơi có thể khiến người ta sảng khoái, gột rữa tinh thần.

“Ở đây đẹp quá!”

Lý Hạ là người đầu tiên phát ra một tiếng cảm khái, thật ra thì Ngô Minh cũng muốn cảm khái một câu như vậy. Nơi này quả thực quá đẹp, cùng bên ngoài giống như hai thế giới khác nhau vậy, thậm chí nơi này chỉ nên tồn tại trong phim ảnh hoặc tiểu thuyết, căn bản không có khả năng tồn tại.

“Nơi này giống như một thế giới khác được miêu tả trong một số tiểu thuyết, tựa hồ có kỳ lân và tinh linh sống ở bên trong đó!”

Câu nói của Lý Hạ lại là nhắc nhở Ngô Minh, anh ta liền nghĩ đến việc phân chia nguyên khí thế giới.

Nhìn vào hào quang kết giới khổng lồ, ở địa hình, địa chất và môi trường hoàn toàn khác nhau ở hai bên hào quang kết giới, ngay cả không khí cũng khác, lập tức toát ra một suy đoán lớn mật.

Ở đây, thực sự có thể là một thế giới khác.

Nếu sử dụng phương pháp so sánh để lý giải, thế giới có thể được gọi là một miếng bánh lớn, và đây là một mảnh của thế giới khác rơi trên trái đất.

"Chẳng lẽ đây là một phần của đệ tứ thế giới?"

Ngô Minh lẩm bẩm nói, một bên Lý Hạ nghe được đầu tiên là sửng sốt, Ngô Minh lại đem nguyên khí thế giới phân chia giảng giải cho Lý Hà nghe, nàng nghe xong cũng là tấm tắc bảo lạ sau đó suy nghĩ một chút, nắm lấy cục đất nhìn kỹ một chút rồi hít sâu một hơi: "Ngô Minh, suy đoán của anh có thể là thật, đây nhất định không phải thế giới của chúng ta. Mặc dù có một hào quang kết giới kỳ lạ, nhưng đất, không khí, thậm chí cả thực vật ở đây đều là những chủng loại chưa từng thấy qua. "

Ngô Minh gật đầu, xa xa trên một ngọn cây thật cao, có một con ngũ thải ban lan đại điểu đậu xuống, nó trông giống như một con chim bình thường nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

Biết nơi này có khả năng là một phần của đệ tứ thế giới, Ngô Minh và Lý Hạ càng thận trọng hơn. Ngô Minh nhớ rõ Hắc thứ đã nói đệ tứ thế giới được gọi là 'Á Luân Tác Lạc', nếu ở chỗ này gặp phải sinh vật trí tuệ, nói không chừng có thể xác nhận suy đoán này. Ngô Minh đã có thẻ 'Tinh thông ngôn ngữ', nên việc giao tiếp với bất kỳ sinh vật thế giới khác nào cũng không phải là điều khó khăn.

Lý Hạ hiển nhiên tâm tình rất tốt, có thể là do lần này nàng và Ngô Minh sát cánh bên nhau, hoặc bởi vì phong cảnh ở đây quá đẹp nên nụ cười trên mặt chưa từng gián đoạn. Sau khi xác nhận xung quanh không có nguy hiểm, cô nàng chạy tung tăng một cách hào hứng và quan sát một số hoa cỏ tươi đẹp mỹ lệ.

Đã bảy tám tiếng kể từ khi họ đi tới nơi này, hơn nữa cũng đã tiến vào hào quang kết giới, nhưng liệu họ có ngay lập tức đi vào rừng rậm phía trước sau đó đi tìm thẻ bảo hộ hay không, họ vẫn cần phải suy nghĩ kỹ về điều này.

Mà lúc này, Lý Hạ phát hiện ở trước mặt có điều gì vội vàng gọi Ngô Minh qua.

Khi Ngô Minh đi đến một vài tảng đá xanh, anh ta nhìn thấy một lều trại tạm thời.

Nói là lều trại, nhưng chỉ có năm sáu túp lều đơn sơ, ở giữa có ngọn lửa đã dập tắt chứng tỏ nhưng trong trại này không còn ai.

“Đây là vật dụng của con người!” Lý Hạ sau khi liếc vài cái nói.

Ngô Minh biết ý của Lý Hạ, nàng không có ý nói trại này thuộc về ai, nhưng chắc chắn những người đã nghỉ ngơi ở đây phải là con người, bởi vì đây đều là vật dụng của con người.

Rõ ràng, trước đây có ai đó đã ở đây.

Chẳng qua khi hai người thăm dò lại thì phát hiện có điều gì đó không đúng, còn rất nhiều hành lý, súng ống, đạn, thậm chí cả quần áo và đồ ăn còn chưa kịp lấy đi.

Đó là cả một vấn đề, trong những trường hợp bình thường không thể bỏ đi những vật dụng cần thiết để sinh tồn này, cho dù đó là ai.

Trừ khi, sự ra đi của họ trong hoàn cảnh đặc biệt, tức là hoàn cảnh bất thường.

Ngô Minh và Lý Hạ nhìn nhau, hiển nhiên là nghĩ đến vấn đề này, lúc này hai người mới thu liễm nụ cười. Ngô Minh lập tức kêu hai U linh tuần tra xung quanh xem có nguy hiểm gì không, Lý Hạ cũng lấy ra Cung tinh linh và mang túi đựng tên trên lưng, lúc sau nếu có bất kỳ nguy hiểm gì thì cũng có thể rút cung xạ kích càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, kết quả thăm dò là không có phát hiện gì, ít nhất cũng không có nguy hiểm trong phạm vi vài trăm mét.

Ngô Minh kiểm tra trại một lần nữa ngay lập tức nhận ra, đây có thể là đội mà Sư Thành cử đi tìm thẻ bảo hộ lần trước?

Khả năng này là rất cao, không một thành viên nào trong đội đã trở về cả, rõ ràng là họ đã gặp sự cố.

Tiếp theo, Ngô Minh và Lý Hạ thảo luận họ có nên ở lại đây trước, sau đó nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi tiếp, bởi vì lúc này bên ngoài trời đã tối, mặt trời sẽ sớm lặn đến lúc đó sẽ càng tối hơn.

Có những lều trại đã chuẩn bị sẵn, Ngô Minh và Lý Hạ đơn giản thu xếp một chút liền nghỉ ngơi ở chỗ này, vừa ăn vừa bàn kế hoạch tiếp theo.

Chẳng bao lâu sau thì mặt trời xuống núi, thế giới bên trong hào quang kết giới tối hơn nhiều, nhưng ánh trăng và ánh sao nhìn từ hào quang kết giới thậm chí còn quyến rũ hơn.

Trong lúc nhất thời, Lý Hạ nhìn đến ngây người.

Lúc này hai người đều không lên tiếng, những sủng vật đều tản ra cảnh giới, Lý Hạ đối diện không biết suy nghĩ cái gì sắc mặt hơi đỏ lên.

Rõ ràng là vào thời điểm này, trai đơn gái chiếc cắm trại ở nơi hoang dã thực sự có chút làm người miên man bất định. Lý Hạ cũng nghĩ về thời điểm khi Ngô Minh dẫn Người đá khổng lồ rời đi ở Vũ Thành, nàng muốn cùng Ngô Minh ngỏ lời nhưng lúc ấy lại không có cơ hội, Lý Hạ nghĩ rằng mình đã không còn cơ hội nhưng là bây giờ gặp lại Ngô Minh, vậy có muốn nói hay không?

Chính vì ý nghĩ này mà Lý Hạ đỏ mặt.

Lúc này, nàng đã có thể chắc chắn mình muốn có một chỗ dựa dẫm và tình cảm sâu sắc dành cho Ngô Minh, nói thích thì cũng không ngoa, nhưng trong hoàn cảnh bình thường thì nam theo đuổi nữ nhân, còn nữ thì ít khi theo đuổi nam nhân, cho dù sau này tính cách của Lý Hạ thay đổi rất nhiều nhưng để nói ra câu nói đó vẫn khiến tim nàng đập nhanh hơn.