Lý Hạ lúc này trấn kinh quá mức, oà một tiếng khóc nức nở, bổ nhào vào vòng tay của Ngô Minh, lúc này cô đang sợ hãi nên Ngô Minh vỗ về an ủi đưa vào phòng trong để trấn tĩnh trước.
Cái mớ hỗn độn hiện tại, anh ta phải tính cách dọn dẹp.
Đầu Ngô Minh lúc này khá bình tĩnh, tuy rằng lúc này nguy hiểm đã giải trừ, nhưng không có nghi ngờ gì, anh đang gặp rắc rối. Trong tình hình lúc này, đánh nhau ẩu đả có thể không ai quản đến, nhưng giết người và liên quan đến súng ống, tuyệt đối chính phủ và quân đội canh gác ở đây sẽ không làm ngơ, bọn họ nhất định sẽ tìm tới.
Trong hoàn cảnh hiện tại, mặc dù là tự vệ nhưng cũng không ai chứng kiến, không biết ai đúng ai sai. Trận mưa thiên thạch trước đó có thể đã gây hoang mang cho chính phủ và quân đội một thời gian, nhưng khi họ phục hồi được tinh thần, khẳng định sẽ phải ổn định cục diện. Bất cứ ai nắm quyền đều biết tầm quan trọng của việc không bao giờ để xảy ra hỏa hoạn ở sân sau.
Nếu không có thảm hoạ xảy ra, chính phủ và quân đội nhất định sẽ ra tay chống lại 'sự cố bạo lực nghiêm trọng' này, tất nhiên họ cũng có thể bỏ mặc, nhưng Ngô Minh phải luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Cần thiết phải xem xét hậu quả chính quyền đến bắt mình.
Hiện tại trong cơ thể anh ta đã hồi được hai đơn vị nguyên khí, trên đường đi bộ thu thập nguyên khí cũng đã thu thập được một đơn vị nguyên khí, cộng thêm ba đơn vị nguyên khí, đủ để tạo nên một số thẻ bài cơ bản nhất.
Ngô Minh quyết định rời khỏi căn phòng này, tuy rằng sau khi rời đi không có nơi che mưa gió, nhưng ít nhất cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức. Rắc rối duy nhất là làm thế nào để mang đi những vật tư trong căn hộ này
Trong số các thẻ cơ bản ở Tân thế giới, quan trọng nhất không phải là thẻ nguyên khí, cũng không phải thẻ nguyên liệu hay thẻ huyết nhục, mà là 'thẻ thực phẩm'.
Đương nhiên, nguồn thức ăn của thẻ là thức ăn thật, sau khi thức tỉnh giả thuần thục các phương pháp và kỹ năng chế tạo thẻ, họ có thể sử dụng nguyên khí của mình để biến thức ăn thành thẻ. Điều này nghe thì có vẻ kỳ diệu nhưng thực tế vẫn có một số nhược điểm của việc hóa thực phẩm thành thẻ, chẳng hạn như loại thực phẩm sau khi hoá thẻ sẽ rất đơn điệu.
Đây là một quá trình chuyển hóa và tái tạo năng lượng bằng cách dựa vào nguyên khí, thức ăn được biến thành thẻ, và khi cần thiết thẻ lại được biến thành thức ăn. Hiện tại chỉ có hai thẻ thực phẩm rất đơn giản mà Ngô Minh có thể làm, thẻ bánh mì và thẻ uống nước.
Nói trắng ra, cho dù là món ngon gì, là trứng, rau hay bất cứ thứ gì khác, thì cũng chỉ có thể trở thành hai loại thẻ thực phẩm này. Thẻ không phải là một kho lưu trữ, nó chỉ là sự chuyển hóa lẫn nhau giữa các năng lượng. Trong kiếp trước, Ngô Minh đã từng nghe nói về một số người thức tỉnh cao cấp, họ có thể đơn giản dựa vào nguyên khí để tạo ra các thẻ thức ăn từ không khí, nhưng Ngô Minh hiện không thể làm được điều đó, nó chỉ là một truyền thuyết, nếu không anh ta sẽ không cần mang theo gì, chỉ cần có nguyên khí sẽ không bao giờ thiếu lương thực.
Ngô Minh bước đến căn phòng đầy thức ăn và nước uống, khi mua hàng anh đã suy nghĩ cân nhắc kết hợp nhiều loại chất dinh dưỡng, nếu có hoá thẻ sẽ trở thành một vài món ăn đơn giản thì quá tốt, nhưng đó là điều không thể.
Đầu tiên, anh ta tìm hai chiếc ba lô và túi xách, rồi đóng gói một số đồ hộp, viên vitamin, sô cô la và muối tùy ý. Sau đó, Ngô Minh bắt đầu làm thẻ thực phẩm.
Thẻ bánh mì và thẻ nước là hai thẻ dễ chế tạo nhất, ba đơn vị nguyên khí chỉ có thể chuyển một nửa số lương thực ở đây thành hai thẻ này.
Khi Ngô Minh bước ra khỏi căn phòng đó, đã có thêm hai lá bài trên tay.
"Bánh mì ngon, thức ăn: bánh mì, khi đói, nó cung cấp đủ năng lượng cần thiết, 200 miếng bánh mì có thể được chiết xuất. “
Nước uống, nguồn nước: nước uống, cung cấp lượng nước cần thiết cho sự sống, có thể chiết ra 400 lít nước uống. "
Chỉ là để chế tạo ra hai lá bài này, tiêu tốn rất nhiều lương thực, hao tổn rất nhiều nguyên khí, đây cũng không phải là việc khó khăn gì. Hiện tại nguyên khí của Ngô Minh quá thấp, hơn nữa cấp bậc thức tỉnh của anh cũng quá thấp, để hoàn thành xong cũng khá vất vả.
Về phần số vật tư còn lại, Ngô Minh thật sự không còn cách nào khác là đành phải để lại đây, lúc này Lý Hạ cũng từ phòng trong đi ra, nhìn thấy Ngô Minh đang phân loại mấy kiện vật tư và ba lô, cô liền đoán ra Ngô Minh định làm gì.
Lý Hạ vừa khóc, hai mắt sưng đỏ, càng cảm thấy có lỗi thì thào nói: "Ngô Minh, em thật vô dụng, em không bảo vệ được căn hộ, nếu có thể ngăn cản họ tiến vào, có lẽ... "
" Dù lúc đó em có bắn họ đi chăng nữa thì kết quả vẫn như vậy, em cũng không làm gì sai khi cho bé gái nhỏ thức ăn, đó là thời đại thay đổi. Đi thôi, anh đã đóng gói những thứ cần thiết cho sự sống còn trong ba lô, không thể giấu được chuyện đã xảy ra ở đây, một khi đã như vậy thì phải rời đi ngay lập tức, tin anh đi, anh sẽ bảo hộ em sống sót ở thời đại này."
Ngô Minh cũng không có quá nhiều hoài niệm, khoác ba lô đi ra khỏi phòng cùng Lý Hạ mà không thèm quay đầu nhìn lại, anh ta chỉ định ở hai tháng.
...
Thảm họa bất ngờ này khiến cả Vũ Thành rơi vào thời kỳ hỗn loạn xưa nay chưa từng có, dù ở tầng lớp nào, dù địa vị hay chức tước nào thì hiện tại họ cũng đang vắt óc tìm cách sinh tồn.
Vương Lực lúc này đang ngồi ở bàn giấy với khẩu súng trên bàn. Với tư cách là một cảnh sát, tình hình của anh đi ta hiện tại tốt hơn nhiều so với những công dân tị nạn ở bên ngoài.
Ít nhất thì giờ đây anh ta cũng chịu trách nhiệm duy trì trật tự ở khu vực này và trực tiếp dưới quyền chỉ huy của quân đội. Việc anh ta phải làm hàng ngày là phân phát một số lương thực được phân bổ ở trên cho những người tị nạn đó, duy trì luật pháp và trật tự của khu vực này với một vài đồng nghiệp.
Trận mưa thiên thạch cách đây vài giờ lại khiến Vũ Thành rơi vào cảnh hỗn loạn tột độ, phản ứng còn dữ dội hơn cả sự nguy hiểm của lũ quái vật trùng nhân trong khoảng thời gian này. Nghe nói có hai thiên thạch cũng rơi chỉ cách đó vài cây số khiến tòa nhà bị san thành bình địa và đương nhiên tất cả cư dân trong tòa nhà đó đều đã chết.
Đúng lúc này, Vương Lực đột nhiên nhận được tin tức mới nhất, vừa nghe xong liền trực tiếp từ trên ghế ngồi dậy.
Trong một tiểu khu thuộc quyền của anh ta, một vụ bạo lực nghiêm trọng đã xảy ra, tám người thiệt mạng và một số người bị bắn bằng súng. Vụ này mà xảy ra trước khi thảm họa thì là một đại án khiến cả nước khiếp sợ, mặc dù là hiện tại cũng không thể ngồi yên không nhìn đến. Thường thì đánh nhau, hay việc phát hiện ra một thi thể vô danh thì không có gì, nhưng sự việc này quá nghiêm trọng, ảnh hưởng quá lớn, nếu không xử lý có thể sẽ gây ra bạo loạn nghiêm trọng hơn.
Vương Lực lập tức báo tin cho quân đội, ngay sau đó hai chiến xa và hơn 20 binh lính được vũ trang đầy đủ chạy đến, một đại đội trưởng là thượng úy dẫn đội đã yêu cầu Vương Lực đưa họ đến hiện trường vụ thảm sát ngay lập tức, để bắt kẻ sát nhân.
Quân đội phải ứng phó với một sự kiện như vậy, nếu không mọi người sẽ nghĩ rằng họ đang mất kiểm soát, và kết quả là sẽ hỗn loạn hơn.
Chỉ là khi hai chiến xa cùng toàn bộ binh sĩ được vũ trang đầy đủ chạy đến tòa nhà dân cư thì đã vô ích.
“Báo cáo, trong nhà không có ai, nhưng một lượng lớn vật tư sinh tồn được tìm thấy, có lẽ ra hung thủ đã để lại. Ngoài xác ở tầng dưới của toà nhà, tại hiện trường còn có bảy xác chết. Nguyên nhân của cái chết là... vâng... "Nói nguyên nhân cái chết, sau đó quân nhân có chút do dự.
“Đừng dông dài, nói!”
Thượng úy đại đội trưởng cũng là một nhân vật thiết huyết, lớn tiếng nói.
“Rõ!” Người lính nói ngay: “Về cơ bản bọn họ đều bị một kích mất mạng, một số ít bị những chiếc răng to của dạng bọ đầu tiên giết chết, và thái dương của một người bị đâm bằng răng của con bọ chết ngay lập tức. Những người đã chết bên dưới, theo lời kể của những người chứng kiến, đã bị giết bởi một cú đấm. "
“Cái gì?”
Thượng úy sửng sốt trong giây lát. Lý do khiến ông ngạc nhiên không phải vì những người này đã bị một kích mất mạng, nếu được huấn luyện bài bản, binh sĩ thủ hạ của ông cũng làm được, cũng không phải vì người xuống tay dày dạn kinh nghiệm và tàn nhẫn, mà là vì vũ khí mà hung thủ sử dụng.
Răng bọ.
Ở đây, làm sao thường dân có thể có được một thứ như vậy? Nỗi kinh hoàng của đám trùng nhân, những người lính này hiểu rõ hơn ai hết, đương nhiên biết răng bọ cứng như sắt, cực kỳ sắc bén, không cần chế tác có thể trực tiếp dùng làm vũ khí giết người.
Thứ này chỉ có thể có được bằng cách giết trùng nhân trong khu phố cũ. Làm thế nào một người dân sống trong khu vực an toàn lại lấy được răng bọ này từ khu phố cũ?
Vương Lực cũng ở bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến mấy ngày trước sự kiện trùng nhân lẻn vào từ nắp cống, lúc đó người ta đồn rằng có người giết chết trùng nhân, hàm răng to lớn trên cơ thể trùng nhân này đã bị lấy đi. Chà, rất có thể hai việc là cùng một người làm.