Tận thế tân thế giới

Chương 188: Thoát lên mặt đất




Lúc này Độc nhãn lão ngũ là người đầu tiên phản ứng, ông ta không biết đến tột cùng lực lượng nào đã giết Khô lâu vương, và ông ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra vừa rồi, nhưng rõ ràng đây là một cơ hội, một cơ hội để trốn thoát.

Trong trận hỗn chiến vừa rồi, một thuộc hạ khác của ông ta cũng chết dưới sự tấn công của các Khô lâu chiến sĩ, chỉ có ông ta và Hắc tử bị thương nhưng vẫn còn sống. Bây giờ là cơ hội phá vây, nếu không rời đi, đợi cho những Khô lâu chiến sĩ phản ứng thì thực sự không thể trốn thoát được.

Độc nhãn lão ngũ là thức tỉnh giả cấp 2, tốc độ nhanh hơn nên chạy về hướng Ngô Minh trước, dù biết Ngô Minh chính diện ăn một trảo của Khô lâu vương không chắc có thể sống sót, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng cũng phải đi xem. Đi được vài bước, ông ta lao lên nhìn xung quanh, Độc nhãn lão ngũ nhìn thấy Ngô Minh nằm bất tỉnh trên mặt đất, thầm nói may mắn vội vàng bước tới bế Ngô Minh lên rồi chạy về phía cầu thang đá xoắn ốc với Hắc tử.

Vào lúc này, Sâm lâm nhuyễn trùng và Cự phủ cuồng chiến sĩ tự động bị xua tan cùng lúc, trong khi Răng hàm nhanh chóng theo sau Độc nhãn lão ngũ và Hắc tử.

Thật kỳ lạ khi bất cứ nơi nào họ đi qua, những Khô lâu chiến sĩ đáng sợ đó chủ động tránh đi, cũng không có ngăn trở, Độc nhãn lão ngũ cùng Hắc tử vậy mà nhẹ nhàng chạy tới lối ra cầu thang đá xoắn ốc.

Họ không nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, lúc này Hắc tử nhìn lại thì thấy Hắc thứ ở đằng xa và hai thức tỉnh giả khác cũng có phản ứng muốn đào tẩu, nhưng họ lập tức bị một số lượng lớn Khô lâu chiến sĩ bao vây, sau một thời gian, bị những Khô lâu chiến sĩ dày đặc nhấn chìm.

“Đáng đời!”

Độc nhãn lão ngũ mắng, sau đó cùng Hắc tử lao lên cầu thang đá, nhanh chóng chạy lên tầng trên. Đồng dạng, nơi này cũng khắp nơi đều là Khô lâu chiến sĩ, nhìn rậm rạp chừng mấy vạn Khô lâu chiến sĩ, Độc nhãn lão ngũ và Hắc tử da đầu tê dại. Chẳng qua những Khô lâu chiến sĩ này cũng giống như những bộ xương ở tầng dưới vẫn không tấn công họ, thập phần quỷ dị là bọn chúng chủ động tránh ra một cái thông đạo

Lúc này hai người cũng không quan tâm có quái dị hay không, quan trọng nhất là phải rời khỏi nơi nguy hiểm này ngay lập tức, Độc nhãn lão ngũ cùng Hắc tử hữu kinh vô hiểm một đường chạy như điên, liền chạy tới đoạn đường mà họ đã vào đây trước đó, một đường hướng về phía trước. Bởi vì không ai trong số họ biết liệu các Khô lâu chiến sĩ sẽ tấn công bất ngờ hay không, họ liều mạng chạy cho đến khi lao ra khỏi cánh cổng đá mới dừng lại nghỉ ngơi.

Ngay cả thức tỉnh giả lúc này cũng kiệt sức, Độc nhãn lão ngũ và Hắc tử đều đang nằm trên mặt đất thở hổn hển.

Lúc này, Hắc tử lấy ra một thẻ bài triệu hồi một con Gấu nâu, sau đó ra lệnh gia hỏa này đóng cổng đá lại. Phải biết rằng có hàng trăm nghìn bộ xương dưới lối đi phía sau cánh cổng đá, mặc dù lúc trước không biết tại sao chúng không tấn công bọn họ, nhưng nếu những con quái vật này phục hồi tinh thần lại muốn đuổi theo ra ngoài, không chỉ bọn họ mà toàn bộ Thành phố Sư tử có thể sẽ bị hủy diệt.

Lúc này, không ai trong số họ nhận thấy trên trán Ngô Minh đầy máu, một đạo kim sắc dấu hôn mờ nhạt chậm rãi ẩn vào trong làn da, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

"Hắc tử, trước hết hãy xem tình hình Ngô lão đệ đã. Nếu ta đoán không lầm, tất cả là nhờ Ngô lão đệ mà chúng ta mới có thể sống sót!"

Lúc này Độc nhãn lão ngũ cũng đầy thương tích, lúc trước khi chiến đấu với Khô lâu chiến sĩ, ông ta cũng là đánh bạc mạng già, nếu không mặc một bộ giáp khá tốt thì hiện tại sớm đã xong đời. Mà ông ta cũng không ngốc, rõ ràng cuối cùng Khô lâu vương đột nhiên bị một cỗ lực lượng chấn nát, những bộ xương đó cũng không dám công kích bọn họ, hẳn là có liên quan gì đến Ngô Minh.

Vào lúc này, Ngô Minh vẫn còn đang hôn mê, Răng hàm một đường đi theo lặng lẽ đứng một bên canh giữ, nhưng nó không ngăn cản Độc nhãn lão ngũ và Hắc tử kiểm tra thương tích của Ngô Minh.

“Ngô ca không có gì trở ngại, chỉ là vết thương hơi nghiêm trọng mà thôi, ta đi mang tới một ít dược phẩm trước dùng tới…… Ách, không đúng!” Lúc này Hắc tử nhìn lên mới nhận ra điều gì đó rất lạ.

Ở lối ra của cánh cổng đá này, đáng lẽ thuộc hạ của Độc nhãn Độc nhãn lão ngũ phải canh gác, nhưng hiện tại không có ai ở đó, hai người thoát chết không để ý, nhưng giờ họ mới nhận ra có cái gì đó không đúng.

“Hắc tử, sự tình có cổ quái, chúng ta hãy xem tình hình trước đã!”

Độc nhãn lão ngũ cũng phục hồi tinh thần lại, ông ta là người từng trải, ngoài miệng nói như vậy nhưng ngầm lại ra hiệu cho Hắc tử một cái thủ thế, hai người lấy ra vũ khí đồng thời thẻ sinh vật còn thừa cũng lấy ra tới.

Chẳng mấy chốc, Hắc tử và Độc nhãn lão ngũ phát hiện lối ra của căn hầm này đã bị phong tỏa, căn hầm nằm cách mặt đất hơn mười mét, lối ra cũng bị chặn, có thể nói trong một thời gian ngắn không thể đi ra ngoài.

"Ngũ ca, mọi chuyện không ổn. Quân ca bọn họ không thể biết được hai chúng ta sẽ muốn phong tỏa nơi này, chắc ở nhà có chuyện!" Hắc tử lập tức phản ứng, nói xong vội vàng lấy ra một điện thoại di động muốn bấm một số.

“Hắc tử, trước đừng nhúc nhích!”

Độc nhãn lão ngũ cũng vẻ mặt âm trầm, làm lão đại ở ngoại thành tự nhiên có lòng dạ thâm sâu, sau khi nghĩ lại nói: “Trong nhà khẳng định đã xảy ra chuyện, ta hoài nghi tiểu Quân cũng đã xảy ra chuyện, xem ra trong thời gian chúng ta đi xuống mấy tiếng đồng hồ thì trong nhà đã xảy ra kịch biến. Hiện tại chúng ta không thể đi ra ngoài, nếu thật sự có địch nhân, chúng ta hiện tại loại tình huống này đi ra ngoài chính là tìm chết, còn liên lụy tới Ngô lão đệ, hơn nữa nơi này cách mặt đất hơn mười mét, liền muốn đi ra ngoài cũng không được. Trước tiên hãy nghỉ ngơi, hồi phục sức lực, chữa trị thương thế cho Ngô lão đệ trước!”

Hắc tử gật đầu cũng bình tĩnh lại, lấy ra mấy loại thuốc mang theo bên người, dựa theo kinh nghiệm lúc còn là quân nhân xử lý vết thương cho Ngô Minh.

Thật ra lúc này Ngô Minh cũng không hôn mê, hoàn cảnh của anh ta lúc này có chút kỳ quái, giống như đầu óc bị ngắt kết nối với cơ thể, đầu óc minh mẫn nhưng thân thể lại không thể động đậy.

Nói như vậy, Ngô Minh từ đầu đến giờ đều biết chuyện gì đang xảy ra, thậm chí Ngô Minh cũng thấy không thể tin được.

Vừa rồi bị Khô lâu vương chộp trúng, Ngô Minh thật sự nghĩ mình sắp chết, sinh vật cấp bốn, huyền thoại vương cấp, vẫn hoàn toàn nằm ngoài tầm với của anh ta. Có thể nói đối mặt với sinh vật cấp bốn, ngay cả mười mấy sinh vật cấp ba phối hợp cũng đều không làm gì được một sinh vật cấp bốn, càng không cần phải nói một vương cấp huyền thoại.

Trên thực tế cũng đúng như vậy, nhưng Ngô Minh không chết, ngay lúc đó anh ta đột nhiên cảm thấy trán nóng lên, ngay sau đó từ trong hư trung xuất hiện một tấm thẻ vàng kỳ lạ, tấm thẻ được vẽ bằng một tia chớp vàng được tự động kích hoạt, Ngô Minh nhìn tia chớp vàng nhanh chóng xuyên vào lòng bàn tay của Khô lâu vương, sau đó Khô lâu vương trực tiếp băng toái.

Một khắc đó, Ngô Minh cũng sợ ngây người.

Những gì xảy ra tiếp theo cũng khiến Ngô Minh vô cùng kinh hãi, cơ thể anh ta hóa ra lại tự điều khiển nguyên khí của chính anh ta, đem A Mỗ cùng với Cự phủ cuồng chiến sĩ và Sâm lâm nhuyễn trùng đều hóa thẻ, hút vào trong Tạp sách.

Quan trọng hơn, Ngô Minh thấy bàn tay của mình hóa ra lại bắt được Khô lâu vương sách do Khô lâu vương bị băng toái đánh rơi, sau đó Khô lâu vương sách biến thành một chiếc nhẫn bằng xương tinh xảo đeo vào ngón tay của anh ta.

Nếu không phải Ngô Minh không khống chế được thân thể, nhất định sẽ kinh ngạc nhảy dựng lên.

Sau đó, Độc nhãn lão ngũ và Hắc tử đã không màng nguy hiểm đem mình mang đi, điều này cũng khiến Ngô Minh mừng vì không nhìn nhầm người. Dù là Độc nhãn lão ngũ hay Hắc tử, đều là hán tử trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối đáng giá để kết giao. Nếu lúc ấy bọn họ sợ hãi đào tẩu một mình, như vậy mình cũng không có biện pháp nào.

Đối với tình huống hiện tại, Ngô Minh cũng không giúp được gì, lối ra đã bị chặn, bên ngoài chắc chắn đã xảy ra sự cố lớn rồi. Đầu tiên Ngô Minh nghĩ có phải chuyện tốt mà Viên ủy viên đã làm trước đây hay không, nhưng sau đó nghĩ lại cũng cảm thấy khả năng không lớn.

Ngô Minh không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng khẳng định không phải chuyện tốt. Vì vậy điều quan trọng nhất lúc này là phải nhanh chóng phục hồi, bằng không thật sự gặp phiền toái, mình hiện tại chính là người liên lụy.

Nguyên khí trong người đã cạn kiệt, Ngô Minh vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra với mình trước đó, thẻ bài vàng bí ẩn đó thậm chí có thể giết chết Khô lâu vương trong tích tắc, quả thật là khó tin. Trên trán cũng có cảm giác nóng ran, lúc này Ngô Minh đột nhiên nghĩ đến nữ tử bạch y mà mình cứu trong lâu đài, người kia đã từng hôn lên trán hắn, chẳng lẽ có liên quan gì đến nàng?

Mọi chuyện chỉ là suy đoán, nhưng lúc này Ngô Minh đã bình tĩnh lại, anh biết suy nghĩ nhiều cũng vô ích, trước tiên khôi phục kiểm soát thân thể mới là quan trọng nhất.

Một phút, hai phút...

mười phút...

Một giờ trôi qua, ngón tay của Ngô Minh rốt cuộc cũng động đậy, lúc này như hồn phách trở lại trong cơ thể, có một cảm giác cực kỳ choáng váng muốn ngã xuống, Ngô Minh cảm giác mình đã rơi xuống trần gian. Vào lúc này, cuối cùng anh ta cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình một lần nữa.

Độc nhãn lão ngũ và Hắc tử nhận thấy ngón tay của Ngô Minh đang cử động, vẻ mặt kích động lập tức vây tới, Hắc tử lấy ra một thẻ nguồn nước, thực thể hóa một ít cho Ngô Minh uống.

Một lúc sau, rốt cuộc Ngô Minh cũng mở mắt tỉnh dậy.

“Cám ơn trời đất, Ngô lão đệ, ngươi làm ta sợ muốn chết, nhưng tỉnh lại thì tốt quá, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?” Độc nhãn lão ngũ tròn mắt hỏi.

“Đem quần áo cho ta mặc, ta không sao!” Ngô Minh thật sự không có hôn mê, tuy nhiên sự tình cũng không rõ ràng cho nên mới không nói, lúc này mới ngồi dậy cử động cánh tay, tất cả đều là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng.

Ngô Minh nhìn Hắc tử bên cạnh, lại lấy ra một thẻ nâng cấp cấp hai đưa nó qua.

Người sau nhìn thấy thì lập tức cao hứng, vừa định nói gì đó Ngô Minh đã xua tay nói: “Ngươi coi ta là huynh đệ thì ta đây cũng coi ngươi là huynh đệ, lời cảm tạ không cần phải nói. Tình hình hiện tại không khả quan, ngươi thăng cấp trước, sau đó chúng ta đi ra ngoài xem ai đang chặn chúng ta ở đây.”

Hắc Tử cũng không phải người làm ra vẻ, gật gật đầu ngồi xuống bắt đầu thăng cấp.

Độc nhãn lão ngũ hiện tại cũng khá cao hứng, Hắc tử đã trở thành thức tỉnh giả cấp hai, thực lực cũng sẽ tiến bộ rất nhiều, tự nhiên rất vui mừng.

Tài năng của Hắc tử khá cao, chỉ cần một canh giờ là đã hoàn thành thăng cấp và trở thành thức tỉnh giả cấp hai.