Thức tỉnh giả cấp ba có khả năng tri giác vượt xa người thường, thậm chí Ngô Minh giờ còn có thể phân biệt được mọi người đang nói gì trong môi trường ồn ào hay trong cùng một hoàn cảnh, cách xa vài mét cũng có thể nghe thấy âm thanh của một con muỗi vỗ cánh.
Vì vậy, mặc dù âm thanh bên ngoài có chút xa và loáng thoáng, nhưng đối với Ngô Minh vẫn có thể nghe thấy mồn một.
Một lúc sau, Ngô Minh mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, anh nhìn con Sâm lâm nhuyễn trùng mà cười khổ, thầm nghĩ chính ấu trùng của mình đã cắn nuốt tất cả thịt tích trữ của đám tiểu bang hội xung quanh, trách không được trong một giờ ngắn ngủn nó có thể sinh trưởng đến hình thể này.
Sung túc nguyên khí và đại lượng thịt để ăn, đây là phương pháp cho Sâm lâm nhuyễn trùng mau lớn.
Những thành viên bang hội nhỏ đó chắc chắn đã sử dụng Chuột lông gai vừa rồi để tỏa định kẻ trộm thịt của bọn họ theo địa đạo hướng tới địa bàn của Hắc Quyền bang, cho nên mới liên hợp lại để yêu cầu một lời giải thích.
Vốn dĩ Ngô Minh không muốn để ý đến chuyện này, nhưng xung đột bên ngoài càng lúc càng gay gắt, thậm chí còn có tiếng súng, rõ ràng là xung đột đã leo thang, những bang hội nhỏ đó đã bắt đầu bao vây Hắc Quyền bang.
Bất đắc dĩ, Ngô Minh phải hoá thẻ con Sâm lâm nhuyễn trùng trước, sau đó khoác một chiếc áo choàng có thể che mặt bước ra ngoài.
Quả nhiên bên ngoài đã loạn thành một đống, lãnh địa của Hắc Quyền bang cũng không lớn, cùng lắm chỉ có mười mấy nhà và chục người, đối đầu với bọn họ cũng có tới bốn mươi năm mươi người, không thể nghi ngờ lúc này Hắc Quyền bang đang gặp bất lợi. Và những người vốn sống trên lãnh địa Hắc Quyền bang lúc này đều sợ phiền toái nên tất cả đều bỏ chạy mất dạng.
Bây giờ Thiết tượng sắp được thăng cấp nên Ngô Minh nhất định không thể rời đi, cũng không muốn đám thành viên bang hội nhỏ này làm lớn chuyện hơn nữa, phải biết Uỷ ban quản lý cũng có nhân viên bảo vệ ở ngoại thành, trong tình huống bình thường, những người này sẽ không xuất hiện nhưng một cuộc chiến bang hội như thế này chắc chắn sẽ can thiệp.
Nếu họ muốn điều tra địa bàn của Hắc Quyền bang thì Thiết tượng đang thăng cấp cũng rất phiền phức. Hiện tại Ngô Minh cũng không muốn gây chuyện và muốn theo dõi bốn thức tỉnh giả trong tổ chức để xem nhất cử nhất động của họ.
Người đàn ông mặc áo gilê lúc trước tiếp đãi Ngô Minh nhìn đến anh ta, bất đắc dĩ nói. Chỉ hơn một giờ trước, hắn ta đã thề rằng sẽ không có ai đến địa bàn của Hắc Quyền bang gây rối, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện khiến hắn ta tự tát vào mặt mình, vì vậy hắn ta khá xấu hổ.
Ngô Minh sửng sốt một chút, thầm nói người của Hắc Quyền bang rất đáng tin cậy và nghĩa khí, cũng đủ đảm đương. Tại những năm đầu như thế này rất hiếm, bất quá hiển nhiên hôm nay phiền toái của Hắc Quyền bang không nhỏ, vô luận bọn họ giải thích như thế nào thì những tiểu bang hội đều không tin, một hai phải đi vào điều tra.
“Không cho chúng ta đi vào điều tra. Vậy trong lòng các ngươi chính là có quỷ!”
Thành viên của một bang hội đối diện khuôn mặt dữ tợn, mặt đầy vết rỗ, nhìn qua thập phần hung hãn, hơn nữa hiển nhiên cũng là một thức tỉnh giả, ước chừng hắn cũng là lão đại của một bang hội nhỏ.
“Quyền mặt rỗ, sự tình cũng không phải chỉ như vậy, kho thịt chúng ta cũng bị cướp sạch. Các ngươi dựa vào cái gì nói là chúng ta làm?”
Bang chủ Hắc quyền bang, cũng chính là hán tử ăn mặc quân phục cũ lạnh giọng nói.
“Khặc khặc, Trịnh bang chủ, sự tình rất đơn giản. Những kẻ lấy trộm đồ của chúng ta đều đào vào kho thịt dưới lòng đất qua đường hầm. Chúng ta trước đó đã cho một con Chuột lông gai truy theo dấu vết, phương hướng chính là chỉ thẳng tới đây, không cho chúng ta đi vào điều tra, vụ việc hôm nay sẽ không để yên!”
Thức tỉnh giả mặt rỗ nói, trực tiếp rút ra một khẩu súng cùng một cây đao, nhìn dáng vẻ một lời không hợp liền sẽ vung tay đánh nhau. Mấy lão đại bang hội khác cũng đều là vẻ mặt dữ tợn.
Trên thực tế bọn họ cũng không xác định chuyện này có phải do Hắc Quyền bang làm không, dựa theo lẽ thường phân tích, Hắc Quyền bang tổng cộng mười mấy người, chỉ có hai thức tỉnh giả căn bản không có khả năng có loại năng lực trộm sạch sẽ thịt bọn họ sở hữu, lão đại bang hội nhỏ cũng biết, Hắc Quyền bang rất có thể bị oan uổng.
Nhưng vậy thì sao?
Bây giờ Hắc Quyền bang là đối tượng đáng ngờ nhất, và họ cũng cần thu hồi lại số tổn thất, tự nhiên là phải đối phó với Hắc Quyền bang. Ngay cả khi họ không thể tìm bất cứ chứng cứ gì, chúng phải cướp đoạt vật tư của Hắc Quyền bang, thậm chí trực tiếp diệt bang hội nhỏ này để chia cắt địa bàn bọn họ.
Loại chuyện này diễn ra hàng ngày ở khu tị nạn ngoại vi thành phố, ở chỗ này mỗi ngày đều có tân bang hội thành lập, đồng dạng mỗi ngày cũng sẽ có một ít bang hội nhỏ biến mất.
Cá lớn nuốt cá bé, ở chỗ này được thuyết minh tốt nhất.
Thấy mọi chuyện ngày càng trở nên tồi tệ, Ngô Minh lúc này chỉ có thể bước ra ho nhẹ, mắt của một số thành viên bang hội đều tập trung vào Ngô Minh.
Ngô Minh biết rất rõ về những người đang dốc sức làm việc dưới đáy Thành phố Sư tử này, họ có thể giết một người chỉ vì một miếng thịt. Trong kiếp trước, anh ta lăn lộn vài tháng ở dưới đáy, Ngô Minh vẫn nhớ những ngày đó.
Nhưng hiện tại, chút phiền toái nhỏ này vẫn cần phải giải quyết, Hắc Quyền bang này làm việc còn có điểm mấu chốt, cũng chú ý thành tín cùng nghĩa khí, trợ giúp bọn hắn một chút cũng không có gì, huống chi Ngô Minh nhìn thấy bang chủ Hắc Quyền bang vậy mà thập phần quen mắt.
Nhìn thấy bộ quân phục cũ của đối phương, Ngô Minh nhớ tới người này hình như là một trung đội trưởng của Lưu Bân khi còn ở Vũ Thành, đối phương cũng phân tán ra cùng những người khác chạy trốn đến Thành phố Sư Tử, thành lập một bang hội nhỏ như vậy ở ngoại thành.
Đã như vậy, Ngô Minh càng có lý do để can thiệp, rốt cuộc nguồn cơn của sự việc nhỏ này là do chính anh ta.
Nhìn thấy Ngô Minh đi ra, đám người trong banh hội dưới chót này đều là sững sờ, hiển nhiên không biết người che mặt ban ngày này định làm gì.
Chỉ có những thức tỉnh giả trong số họ mới có thể cảm nhận được Ngô Minh không hề đơn giản.
Bất quá cũng chỉ thế mà thôi, mọi người ở đây tin rằng những thức tỉnh giả có thực lực và bối cảnh đều đã vào nội thành, còn những người trà trộn ở ngoại thành đều là bùn không thể chống đỡ được tường, không cần phải lo lắng gì cả.
Người đàn ông to lớn mặt rỗ lúc này mới nhìn Ngô Minh từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: "Vị bằng hữu này, xem ra ngươi không phải là thành viên của Hắc Quyền bang, vậy thì hãy thuận tiện rời khỏi đây đi, tốt nhất là không nên can thiệp vào giữa chuyện của chúng tôi và Hắc Quyền bang, đây là vì muốn tốt cho ngươi."
Lời nói thì khách khí, nhưng trong lời nói thì rõ ràng có ý uy hiếp.
Đối phương chỉ là thức tỉnh giả cấp một, hơn nữa thực lực tuyệt đối đối kém trong số những thức tỉnh giả cấp một, nếu hắn ta nói chuyện với Ngô Minh một cách hợp lý thì anh ta cũng định cho bọn này một ít tiền vàng đuổi bọn họ đi, nhưng bây giờ Ngô Minh không có tâm trạng tốt như vậy.
“Tốt nhất trong vòng một phút các ngươi nên rời đi, đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi!”
Ngô Minh lạnh lùng nói, anh ta biết đây là quận phía đông ngoại thành, thuộc về phạm vi ảnh hưởng của thế lực Độc nhãn lão ngũ, Ngô Minh đã định dùng điện thoại di động để liên lạc với Độc nhãn lão ngũ để ông ta giúp xử lý loại chuyện này.
Vừa nghe lời này, gã mặt rỗ liền lộ ra sát khí: “Tiểu tử. Như vậy là ngươi cố ý cùng chúng ta đối nghịch, chư vị, ta xem tiểu tử này cùng Hắc Quyền bang là cá mè một lứa, nói không chừng có quan hệ với thịt bị mất trộm của chúng ta, như vậy tuyệt đối không thể thả hắn đi.”
Một thức tỉnh giả độc hành không có lai lịch, cho nên những thành viên bang hội khác cũng chậm rãi vây quanh anh ta.
Ngô Minh cũng lười nói chuyện với những người này, Răng hàm vẫn còn ở trong phòng. Nói một câu thật lòng, bốn mươi năm mươi người bên ngoài này nếu thật sự muốn động thủ, một mình Răng hàm giết cũng không đủ. Nhưng Ngô Minh cũng không muốn làm lớn chuyện, vì vậy trực tiếp lấy điện thoại di động ra và bấm số của Độc nhãn lão ngũ.
Đám người mặt rỗ thấy Ngô Minh lấy điện thoại di động ra đã vô cùng sửng sốt.
Họ biết những người có điện thoại di động không phải là người bình thường, đối với bang hội nhỏ của họ căn bản mua không nổi điện thoại di động này.
Nhất thời trong lòng cũng thấp thỏm, thầm nghĩ người này thật có hậu đài?
Theo đạo lý cũng sẽ không như vậy a, đối phương nói rõ là muốn giúp Hắc Quyền bang, nhưng bọn họ đều biết Hắc Quyền bang không quen biết nhân vật có bối cảnh nào, cho nên bọn họ nhất thời không biết phải làm sao.
Bang chủ Hắc Quyền bang cũng có thể thấy Ngô Minh muốn giúp họ, hắn đi đến ôm quyền và nói: “Vị huynh đệ này, mặc kệ như thế nào thì Trịnh phong ta đều nợ ngươi ân tình này, bất quá bọn họ người đông thế mạnh, ngươi vẫn là nên rời đi, không cần thiết vì giúp chúng ta mà sa vào vũng bùn này!”
Hiển nhiên, Trịnh Phong cho rằng Ngô Minh là loại người có tinh thần trượng nghĩa hơn nữa nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng cho rằng đối phương thực sự không thể giúp được gì nhiều, một khi đã như vậy không muốn liên lụy người không liên quan, còn phải thiếu nhân tình.
Ngô Minh cười nhẹ, không nói gì, nhưng điện thoại di động lúc này đã được kết nối, từ đầu bên kia truyền đến giọng nói của Độc nhãn lão ngũ. Ngô Minh không nói gì chỉ bảo Độc nhãn lão ngũ đi tới đây rồi cúp điện thoại di động.
Ở phía đối diện, đám người Mặt rỗ đều đang chết đứng ở đó, họ không phải là kẻ ngốc, một người như thế này mà gọi điện cho ai khi gặp phiền toái thì phải có hậu trường. Nếu bây giờ động thủ mà hậu đài của đối phương quá mạnh thì lại bị động, cho nên vẫn là nhìn xem tình huống trước lại nói, nếu hậu trường của đối phương ở mức trung bình, thậm chí khả năng chỉ là cố làm ra vẻ, như vậy Mặt rỗ đã hạ quyết tâm, hắn muốn cho gã thức tỉnh giả trang bức này phải hối hận khi sinh ra trên đời.
Chỉ trong vòng hai phút, đã có vài chiếc ô tô chạy qua, đám người Mặt rỗ thót tim khi nhìn thấy chiếc xe, mí mắt của họ giật giật liên hồi vội vã chạy qua.
Xe bang hội ở ngoại vi đều có đánh dấu riêng, hiển nhiên những chiếc xe chính là thuộc về Độc nhãn lão ngũ, mặt rỗ bọn họ không có khả năng không biết, cho nên giờ phút này đã sợ hãi.
Chẳng lẽ, hậu viện người vừa rồi là Độc nhãn lão ngũ sao?
Cho dù đối phương chỉ biết thủ hạ của Độc nhãn lão ngũ, bọn họ cũng không trêu chọc nổi, bất quá cũng may bọn họ không có động thủ, cứ như vậy cầu tình nhận lỗi nói không chừng còn có thể lừa gạt qua đi.
Nhưng ngay sau đó, khi Mặt rỗ nhìn thấy người bước xuống xe, hắn ta gần như ngất đi, hóa ra chính là Độc nhãn lão ngũ.
Độc nhãn lão ngũ bước xuống xe, hoàn toàn không nhìn mặt đám người Mặt rỗ mà xua tay nói với những người phía sau: "Cho mọi người giải tán đi, ai không nghe theo chính là muốn đối nghịch với ta!”
Nói xong ông ta trực tiếp bước vào, đi đến sân nhỏ của Hắc Quyền bang giống như về nhà của chính mình.
Người của Hắc Quyền bang cũng sững sờ, đứng ngẩn người ra một lúc, đặc biệt là Trịnh Phong trong lòng vô cùng khiếp sợ, vừa rồi người đó gọi điện thoại di động, Độc nhãn lão ngũ vội vàng chạy tới, đối phương đến tột cùng có địa vị gì?