Tận thế tân thế giới

Chương 163: Thiên Hà bao vây




Đội Thiên Hà lúc này dám ra tay nhất định là lấy cớ tranh giành thẻ nâng cấp. Suy cho cùng, cho dù là tước vị được Sư Thành công nhận thì khi tranh giành thẻ nâng cấp sẽ có tổn thương, đến lúc đó đội Thiên Hà sẽ có cớ để giết người, như vậy Uỷ ban quản lý cũng sẽ không nói gì, cái gọi là tước vị này mang tính chất phô trương và mánh lới nhiều hơn. Nếu là nghiêm túc, Uỷ ban quản lý chưa chắc có thể giúp mình.

Ngay cả Ngô Minh cũng cảm thấy đội Thiên Hà có lẽ không được sự đồng ý của Uỷ ban quản lý, dù sao thì đối phương cũng đã lên kế hoạch từ lâu, nghĩ đến đây Ngô Minh liền hạ quyết tâm.

Vì đối phương đang từng bước ép sát, Ngô Minh sẽ không khách khí.

Lúc này, nhìn thấy các thành viên của Đội Thiên Hà đang dồn ép xung quanh mình, Thẩm Giai Nghi và những người khác đều có vẻ mặt nghiêm túc. Bọn họ cũng biết mâu thuẫn giữa Ngô Minh và đội Thiên Hà, chẳng qua không nghĩ tới đội Thiên Hà vậy mà lại vì một kẻ tiểu nhân Vu Văn Long có thù tất báo làm ra trận thế lớn như vậy.

“Các người lui ra trước, một mình ta có thể đối phó với bọn họ!”

Ngô Minh nói với những người xung quanh, anh biết một chút nữa khi trận chiến nổ ra, chắc chắn sẽ có người chết. Nếu chuyện này liên quan tới mình thì không cần liên lụy đến người khác, điều quan trọng nhất là Ngô Minh tin rằng có Răng hàm và Nhị nha, đội Thiên Hà cũng không là gì.

Ở giai đoạn này, hai sinh vật cấp ba là đủ để xác định ưu thế của mình.

Chỉ là Duẫn Vân Phi và Độc nhãn lão ngũ đều không rời đi, ngay cả Thẩm Giai Nghi sắc tái nhợt cũng triệu hồi Thiết tích thương hùng và lấy cây Khô mộc pháp trượng của cô ấy ra, đồng thời triệu hồi thêm hai con Gấu nâu bình thường, có vẻ như bọn họ không có ý định chỉ lo thân mình quyết định sát cánh chiến đấu với Ngô Minh.

“Ngô huynh, mặc dù thực lực của ta trung bình, nhưng ta không thể mặc kệ huynh mà trốn một mình!”

Duẫn Vân Phi và những người thức tỉnh của đội Liệp Ưng đều có vẻ mặt kiên định, điểm ra Tạp sách, triệu hồi sủng vật và lấy vũ khí ra.

Ngay cả Độc nhãn lão ngũ cũng cười và nói: " Ngô lão đệ, ta không thể rời đi, Vu Văn Long cũng đã muốn giết ta từ lâu. Một khi đã như vậy, chi bằng chúng ta liều mạng, Độc nhãn lão ngũ ta lớn như vậy còn chưa sợ ai, chết cũng là chim hướng lên trời!”

Lời nói của Độc nhãn lão ngũ tuy thô tục, nhưng hiển nhiên ý ông ta sẽ không bỏ đi một mình để trốn thoát.

Thấy vậy, Ngô Minh không nói thêm nữa. Dù là Duẫn Vân Phi hay Độc nhãn lão ngũ, ngay cả Thẩm Giai Nghi cũng là thức tỉnh giả mạnh mẽ. Đây là lý do tại sao Ngô Minh đưa họ đến, trận chiến sắp tới có thể giúp mình một chút. Bên cạnh đó, nếu so đấu với sức mạnh của sủng vật, Ngô Minh sẽ tự mình tiêu diệt hoàn toàn, với hai Ma cà rồng cấp ba, một U linh và A mỗ, Ngô Minh muốn xem đội Thiên Hà có gì hơn người.

Nhìn vào lá chắn nguyên khí xung quanh thẻ nâng cấp, Ngô Minh ước tính những lá chắn sẽ biến mất tối đa trong mười phút.

Lúc này, những thức tỉnh giả của đội Thiên Hà đã tập trung xung quanh, ngoại trừ một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ dẫn đầu, Vu Văn Long cũng có mặt trong đó.

"Ngô huynh, cẩn thận một chút, người phụ nữ đó là thê thiếp của Triệu Thiên Hà, tên là Trương Lệ. Đừng nhìn vẻ đẹp của cô ta mà lòng dạ độc hơn bò cạp, giết người không chớp mắt. Vu Văn Long khẳng định nịnh bợ nữ nhân này rồi, đó là lý do tại sao cô ta kêu đội Thiên Hà bao vây ngươi, ta liền thắc mắc, Triệu Thiên Hà tuy rằng chẳng ra gì, nhưng cũng sẽ không bởi vì kẻ tiểu nhân như Vu Văn Long mà lại gióng trống khua chiêng như vậy!”

Độc nhãn lão ngũ dường như nhìn thấy Ngô Minh tựa hồ không biết người phụ nữ đó, nên nói ngay lập tức.

Ngô Minh gật đầu, Độc nhãn lão ngũ ở Sư Thành đã lâu, hơn nữa tai mắt cũng nhiều biết không ít sự tình, liền nói Ngô Minh quả thực chưa từng nghe qua nữ nhân này.

“Nhưng xem ra Triệu Thiên Hà không có tới, hai vị đội phó của đội Thiên Hà cũng chưa tới, cho nên chiến đấu chúng ta cũng chưa chắc sẽ thua!” Độc nhãn lão ngũ quét một vòng sau đó nói.

“Văn Long, ai là người chặt ngón tay ngươi?”

Nữ nhân yêu diễm giờ phút này lạnh như băng nói, biểu tình cực kỳ cao ngạo, lấy ánh mắt nam nhân xem ra, cô ta dáng người thật là thập phần đáng chú ý, lúc này ăn mặc áo giáp da càng tôn lên dáng người, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt cực có mị lực, cũng khó trách đội trưởng Triệu Thiên Hà sủng ái.

"Lệ tỷ, chính là tiểu tử kia, hắn ỷ vào một cái tước vị danh hiệu cũng không xem đội Thiên Hà của chúng ta vào mắt!" Vu Văn Long chỉ vào Ngô Minh nói.

“Tước vị? Hừ, bất quá là Ủy ban quản lý làm ra một cái mánh lới mà thôi, ở Sư Thành còn có thể khoe khoang một chút, nhưng tại dã ngoại ai quản ngươi có tước vị hay không, Văn Long, ngươi đi chặt từng ngón tay hắn xuống cho ta, ta muốn nhìn xem hắn có dám phản kháng hay không!” Nữ nhân quyến rũ được gọi là Lệ tỷ nhếch mép nói.

"Cái này..."

Vu Văn Long không dám đi, hắn đương nhiên biết thân thủ Ngô Minh, có thể nói chính mình một chiêu cũng tiếp không được, nữ nhân ngu xuẩn này để cho hắn đi vào chỗ chết sao?

Nhưng mà ngoài miệng Vu Văn Long không dám nói như vậy, tuy rằng Lệ tỷ này ngực to không não nhưng quả thực đủ quyến rũ, đội trưởng rất thích cô ta. Lần này Vu Văn Long cũng biết nữ nhân này là dễ bị lừa, thêm mắm dặm muối một phen mới khiến đối phương đáp ứng thay chính mình báo thù. Lúc này hắn mới nghĩ tới, nhưng nói thật: "Lệ tỷ, tiểu tử này thân thủ cực tốt, ta nếu có thể đánh thắng được hắn cũng sẽ không bị chặt ngón tay!"

"Phế vật!" Trương Lệ mắng một câu, lại nói: "Vương Khuê các người đi đi, người khác sống chết không quan trọng, nhưng tiểu tử đó phải bắt sống, ta muốn hắn biết kết cục dám đắc tội đến đội Thiên Hà chúng ta. Nếu ta là nữ nhân của Thiên Hà thì ta sẽ giúp anh ấy quản lý đội cho tốt, việc bảo vệ lợi ích và uy tín của đội lại càng cần thiết!"

“Vâng, Lệ tỷ”

Vừa dứt lời, trong đội Thiên Hà tức khắc lao ra bốn thức tỉnh giả, đi đầu một người cầm một thanh đao răng cưa dài hơn bốn thước, không nói hai lời liền trực tiếp quét tới hai chân Ngô Minh.

Nếu như quét trúng, hai chân tuyệt đối phế đi, người cầm đao răng cưa hung ác như vậy Ngô Minh tự nhiên sẽ không khách khí.

Người tên Vương Khuê này chỉ là thức tỉnh giả cấp 1, tuy thực lực tốt nhưng còn chưa được Ngô Minh nhìn vào mắt, Ngô Minh căn bản không có động, A Mỗ là hóa thành một đạo ngân quang lập tức hạ gục đối phương, nháy mắt liền cắn nát yết hầu đối phương.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, khi đối phương ngã xuống đất co giật liên tục, máu trào ra trên cổ họng thì những người khác mới kịp phản ứng.

“Tìm chết, dám giết người đội Thiên Ta chúng ta, các ngươi đều mù sao? Còn không mau xông lên giết người này!”

Trương Lệ tức giận nói, bởi vì cô ta được Triệu Thiên Hà sủng ái, thực lực của đội Thiên Hà không hề yếu nên luôn luôn kiêu ngạo.

Trong đội Thiên Hà, Triệu Thiên Hà là một người nói một không hai, vô cùng uy tín và mạnh mẽ, đã là một thức tỉnh cấp hai. Trương Lệ đương nhiên phải dựa vào đại thụ này, cho nên thường giúp Triệu Thiên Hà xử lý mọi việc trong đội, ngày thường cô ta xử lý mọi việc khá tốt, tuy rằng có chút kiêu ngạo nhưng đội Thiên Hà quả nhiên có vốn để kiêu ngạo.

Lần này, khi Vu Văn Long tới tìm cô ta, Trương Lệ lập tức nổi trận lôi đình nên đã liên lạc với vài đội viên khác rồi dẫn bọn họ đi, cứ như vậy cô ta trực tiếp dẫn người đi tiêu diệt kẻ địch dám đắc tội Thiên Hà.

Lúc này, một người đàn ông trung niên trong đội Thiên Hà cũng nhìn không được, vội vàng tiến lên can ngăn nói: "Lệ tỷ, sủng vật của người này đã giết chết Vương Khuê, hiển nhiên thực lực không hề yếu, còn có những sủng vật khác của đối phương chúng ta chưa từng gặp qua bao giờ, ta nghĩ chúng ta nên đợi đội trưởng đến rồi mới đưa ra quyết định!”

Trương Lệ cau mày, cô ta quả thực đã quen kiêu ngạo, nhưng không có nghĩa là không có não. Cô ta cho rằng ngay cả khi đối phương là người có tước vị, thì chuyện 'tai nạn chết người' ngoài ý muốn trong cuộc tranh đoạt thẻ ngoài hoang dã là chuyện bình thường. Không ai hưng sư vấn tội về điều này, và có rất nhiều thẻ nâng cấp ở đây, một trong số chúng còn phát ra nguyên khí màu xanh lam, Trương Lệ có thể thấy đây có thể là thẻ có thể nâng cấp thức tỉnh cấp hai lên thức tỉnh cấp 3, cô ta cũng định lấy những thẻ này cho nên mới lên kế hoạch động thủ.

Nhưng vừa rồi Vương Khuê bị một trong những sủng vật của đối phương giết chết, chuyện này quả thực nằm ngoài dự đoán của Trương Lệ, nếu đối phương là cao thủ thì cho dù giết đối thủ lấy được thẻ thì đội Thiên Hà cũng tổn thất rất nhiều, vậy thì cô ta không dễ giải thích với Triệu Thiên Hà.

Nàng biết Triệu Thiên Hà đi nghênh đón hai vị đội phó, hiện tại hẳn là đang trên đường trở về, đợi Triệu Thiên Hà trở lại thì tốt hơn, Trương Lệ biết thực lực hai vị đội phó của bọn họ mạnh hơn nam nhân của cô ta rất nhiều, nhưng hai người này dường như luôn tìm kiếm ai đó và thường rời đi, vì vậy họ không có tinh lực để quản lý đội Thiên Hà. Nhưng dù vậy, chính vì có hai đội phó mạnh mẽ này mà đội Thiên Hà bọn họ mới có thể đứng thứ tư trong mười đội đứng đầu.

Trương Lệ thậm chí còn nghĩ rằng chỉ cần hai đội phó quay lại, cho dù tên tiểu tử giết Vương Khuê có lợi hại cỡ nào, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lúc này, Vu Văn Long đang ở một bên thấy có người làm chuyện không hay, lập tức nhảy ra nói: "Trường Giang, mặc dù ngươi là thành viên cốt cán của đội Thiên Hà chúng ta, ngươi khuỷu tay quẹo ra ngoài là không đúng rồi. Lệ Tỷ, chúng ta toàn lực xông lên, ta cũng không tin hắn có ba đầu sáu tay!”

Lúc này Trương Lệ cũng bình tĩnh trở lại, cô ta có được địa vị như ngày hôm nay nhất định không phải kẻ ngốc, tuy rằng bề ngoài tỏ ra kiêu ngạo nhưng Trương Lệ có điểm mấu chốt. Cô biết một quy luật trong Tân thế giới, cái gọi là danh dự, địa vị và thậm chí là sự giàu có đều là bong bóng, điều thực sự quan trọng là thực lực.

Cho nên khi nghe nói đối phương có tước vị, cô ta cũng không có coi trọng, nhưng lúc này nhìn thấy đối phương không dễ trêu chọc mới khiến cô ta coi trọng. Suy nghĩ một hồi, cô ta lạnh lùng nói: "Trường Giang là lão thành viên, trung thành và tận tâm, một khi đã như vậy thì chúng ta chờ đội trưởng trở về, lần này hai đội phó cũng trở lại. "

Nghe đến câu cuối cùng, tất cả thành viên của đội Thiên Hà đều lộ ra vẻ phấn khích. Bọn họ đương nhiên biết thực lực của hai đội phó, nghe nói Chiến cuồng Trần Chấn đã khiêu chiến bọn họ nhưng không phải đối thủ. Nếu họ biết hai đội phó đang trở lại, vậy thì bất cứ ai dám đắc tội đội Thiên Hà sẽ nhận một đòn sấm sét.