Lý Hạ nhìn qua cửa sổ và thấy nhiều người đang trú ẩn trong tiểu khu bên dưới. Việc trùng nhân và thiên thạch rơi xuống đã khiến tình hình ở Vũ Thành hoàn toàn mất kiểm soát. Có gần 10 triệu người ở Vũ Thành, có thể sống sót chỉ còn lại mười phần trăm, có thể tưởng tượng khung cảnh hỗn loạn như thế nào.
Cũng có những người muốn trốn khỏi Vũ Thành, nhưng hầu như tất cả các con đường ra khỏi thành phố đều bị chặn, vì vụ rơi thiên thạch nhiều con đường và cầu đã bị phá hủy, vì vậy muốn đi cũng không được, hiện tại ít ai dám đi ra ngoài bằng hai chân. Hơn nữa, người ta đồn rằng ngoài thành còn có những con quái vật đáng sợ hơn cả trùng nhân, khiến cho toàn bộ Vũ Thành đều hoảng sợ, không ít người đứng trước bờ vực suy sụp.
Liền nói toàn bộ tiểu khu là một trong số ít 'khu vực an toàn' ở Vũ Thành không có quái vật. Hiện tại, có gần 2 vạn người chen chúc với nhau. Nhìn từ cửa sổ, thấy toàn là người và người.
Vì quá đông người, có người tranh nhau giành chỗ ngủ giữa đêm, có người sơ ý để lộ đồ ăn, nước uống trong ba lô rồi bị kẻ gian lén lút thọc dao cướp đi.
Loại chuyện này xảy ra hầu như cơm bữa.
Thở dài một tiếng, Lý Hạ quay lại ngồi trên sô pha lần nữa, lúc này cô mới nhận ra mình thật may mắn, nếu không có Ngô Minh thì lúc trước cô đã chết trong khu phố cũ, hoặc giống như những người bên dưới, không có nơi trú ẩn và không có thức ăn, một điểm gió thổi cỏ lay cũng dọa cô chết khiếp.
Ngô Minh rời đi đã gần hai ngày, không có tin tức, Lý Hạ không thể không lo lắng, thật ra từ lúc Ngô Minh bước ra khỏi nhà, trong lòng Lý Hạ như bị treo lơ lửng.
Lúc này cô mới nhận ra mình không hề mạnh mẽ, chỉ khi có Ngô Minh thì cô mới cảm thấy an toàn.
Lý Hạ rất sợ hãi, đầu tiên là sợ Ngô Minh không thể quay lại, thứ hai, cô phát hiện thân thể mình có gì đó không ổn.
Lý Hạ không biết tại sao, nhưng luôn cảm thấy không đúng, nếu phải nói điều gì đó, Lý Hạ thấy thực lực của mình dường như đã tăng lên rất nhiều, thính giác càng ngày càng nhạy bén, giống như bây giờ có thể dễ dàng nghe thấy những người ở tầng dưới đang nói gì.
Đây không phải là một thính giác bình thường, bởi vì cho dù có người thì thào nhỏ giọng, cô cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng, thậm chí có thể phân biệt được đối phương đang nói gì, phải biết rằng đây là ở tầng năm, cửa ra vào và cửa sổ cũng đóng chặt, trong hoàn cảnh bình thường làm sao có thể nghe được? Lùi lại một vạn bước, dù ai đó có thính giác tốt và có thể nghe được cuộc trò chuyện của từng người thì cũng không thể nghe được cuộc trò chuyện của vài người, thậm chí cả chục người cùng một lúc và ghi nhớ rõ toàn bộ nội dung.
Cho dù có xe cảnh sát đi qua cách đó vài trăm mét, Lý Hạ cũng có thể phát hiện trước. Có thể nói, chỉ cần cô ấy muốn là có thể nghe thấy bất kỳ tiếng gió thổi cỏ lay nào trong vòng 100 mét.
Ngoài ra, Lý Hạ còn gặp nhiều rắc rối hơn, cô thường xuyên cảm thấy bên trong đùi nóng ran. Có một vết bớt hình nửa vầng trăng mà cô có khi mới sinh ra và vết bớt đó thường xuyên xuất hiện không thể giải thích được, điều này khiến Lý Hạ thường xuyên có cảm giác sinh lý kỳ lạ.
Những rắc rối mà cô ấy gặp phải trong hai ngày qua còn nhiều hơn thế, từ sáng sớm ngày hôm qua, mọi người đã đến gõ cửa xin ăn, hoặc muốn trả tiền để ở, thậm chí có người còn muốn ép buộc cô cho vào. Nhờ có cửa an ninh chắc chắn bên ngoài, mấy tên rõ ràng là lưu manh đập phá mấy lần thấy không mở được nên cũng đành chịu thua bỏ đi.
Lý Hạ không quên những gì Ngô Minh đã nói khi anh ta rời đi, vì vậy cô ấy không bao giờ mở cửa, nhưng chiều nay, một đứa trẻ chỉ sáu bảy tuổi gõ cửa và xin một ít thức ăn, đứa trẻ thực sự rất đáng thương. Rốt cuộc, không thể kìm lòng mở cửa và đưa cho nó một ít bánh quy và sữa hộp.
Chình vì điều này đã gây ra rắc rối.
Bang bang bang bang!
Lúc này có tiếng gõ cửa, Lý Hạ mới giật mình vội vàng cầm lấy khẩu 95 của Ngô Minh đưa cho, cẩn thận bước tới cửa nhìn qua mắt mèo.
Bên ngoài, có một vài người đang đứng, mặc quần áo kỳ quái, trên tay và cổ có hình xăm, tất cả đều trông không sợ trời không sợ đất. Loại hình ảnh này có thể dễ dàng liên tưởng đến những tên côn đồ xã hội đen nhàn rỗi đó, nhưng trên thực tế, suy đoán của Lý Hạ hoàn toàn chính xác, bọn họ là xã hội đen.
Vương Tiểu Quân nhìn hai tiểu đệ đang đập mạnh vào cửa phòng 502 trước mặt, hỏi với vẻ mỉa mai: "Chuột, mày xác định là nhà này sao?"
Một gã đầu đinh, đầu trâu mặt ngựa vừa phá cửa vừa nói:” Quân ca, chính là nhà này, ta đã dò hỏi rồi, hồi chiều tiểu hài tử nhà họ Triệu còn xin ăn ở nhà này, bên trong khẳng định còn dự trữ không ít hàng hóa, hơn nữa trong nhà còn có một nữ tử xinh đẹp”
Nghe được thanh niên tên Chuột khẳng định, Vương Tiểu Quân cũng gật đầu, ra hiệu cho hai người gõ cửa tránh ra, hắn tự mình đi tới cửa nhìn vào mắt mèo.
Rõ ràng là có người chặn mắt mèo, Vương Tiểu Quân nhìn không thấy gì thì biết bên trong nhất định có người, trong lòng lập tức có dự định hắn liền cười lạnh: "Người bên trong nghe đây, Vũ Thành không phải đang bị tai ương sao? Chúng tao mấy người đang chạy nạn và không mang theo gì để ăn, bọn tao đã đói khát nhiều ngày rồi. Nếu trong nhà ngươi có gì để ăn, lấy nó ra đây chia sẻ với tụi tao, bọn tao chỉ cần thức ăn sẽ không làm gì khác."
Nói xong, đợi một lát, không thấy động tĩnh gì bên trong.
Vương Tiểu Quân dường như đã biết trước kết quả, sắc mặt trầm xuống nói: "Thế nào? Đã cấp cho mặt mũi còn chưa chịu sao? Đừng tưởng rằng có khóa an toàn ngăn cản thì lão tử đây sẽ không vào được, đừng nghĩ rằng bây giờ sẽ có ai giúp đỡ ngươi, chính phủ và cảnh sát lúc này ốc không mang nổi mình ốc. Nói cho ngươi biết, thế đạo bây giờ giết người sẽ không có ai quan tâm. Tao đếm đến ba, nếu không mở lão tử sẽ phá cửa. "
Lúc này Vương Tiểu Quân thập phần đắc ý, hắn từ nhỏ đã là khách quen của trung tâm cải huấn, lớn lên đã ở trong tù ba lần, mấy ngày trước lại bị bắt vì đánh đập và gây thương tích nặng cho người khác. Ai biết sau đó sự cố trùng nhân xảy ra, hỗn loạn không ai thèm đếm xỉa đến ai nữa, hắn vượt ngục chạy ra khỏi hỗn loạn.
Lúc đầu còn lo lắng sẽ bị truy lùng, nhưng sau một thời gian ẩn nấp, chẳng ai thèm đếm xỉa đến mình nên Vương Tiểu Quân lập tức nhận ra đây là cơ hội ngàn năm có một.
Ngoài ra, Vương Tiểu Quân còn phát hiện ra một điều khiến hắn vô cùng hưng phấn.
Chính khi đêm quái vật xuất hiện, hắn mới phát hiện thân thể của mình thay đổi, hắn cao lớn cường tráng hơn, mấy ngày nay sức lực càng ngày càng mạnh, chỉ cần một đấm là có thể đánh nát ba viên gạch, có thể chạy một đường ngang 100 mét trong vòng chưa đầy 9 giây, nhanh hơn kỷ lục thế giới. Chỉ với một cái nhảy, hắn thậm chí có thể nhảy qua một chiếc ô tô.
Điều này không giống với các siêu anh hùng trong phim và truyện tranh sao?
Chính vì điều này mà hắn đã có thể trốn thoát khỏi trại giam.
Và khi một người xấu phát hiện ra rằng không ai quan tâm đến việc làm một số điều xấu, mà hắn ta lại có được những khả năng vượt xa người thường, kết quả có thể tưởng tượng được.
Thế là hắn ta lập tức tìm vài người anh em cũ bắt đầu tổ chức băng nhóm do hắn cầm đầu, đập phá cửa hàng cướp tài sản, hắn ta muốn kiếm số tờ tiền lớn rồi bỏ trốn, nhưng không ngờ rằng tiền giấy bây giờ giống như đồ phế thải. Bây giờ nguồn cung cấp khan hiếm nhất là thức ăn và nước uống. Cho nên một đám người du đãng ở đây đã thu hút một vài tên lưu manh trong khu vực này, liền dừng bước ở tiểu khu này khinh nam bá nữ, trở thành bá chủ 1 phương.
Nếu không có nhà, chúng sẽ cưỡng bức mở cửa của một gia đình, đuổi người ra ngoài chiếm nhà, đi khắp nơi cướp bóc nếu không có gì để ăn.
Mới hôm qua, Vương Tiểu Quân và đồng bọn đã để ý một thiếu nữ, kết quả là cưỡng bức thiếu nữ về nhà riêng, chồng của thiếu nữ đã lấy dao làm bếp cố gắng chống trả một cách tuyệt vọng, anh ta không phải là đối thủ của Vương Tiểu Quân nên bị một nhóm côn đồ đánh chết.
Vốn dĩ lúc nháo ra mạng người, Vương Tiểu Quân và đồng bọn có chút sợ hãi, chỉ có thể bí mật giấu thi thể lại chuẩn bị chạy trốn, nhưng không ngờ cả ngày hôm sau không có ai hỏi tới lập tức đám người Vương Tiểu Quân càng ngày càng to gan.
Hiện tại, bọn chúng đã thu hút được hơn chục người, chúng đã trở thành bá chủ thực sự của tiểu khu này. Vương Tiểu Quân mặc dù chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở, nhưng hắn cũng biết muốn có được sức mạnh lớn hơn thì phải nắm vững một số vật tư thiết yếu.
Theo như hắn thấy, thứ đầu tiên hắn cần phải nắm giữ là vũ lực, thứ có thể khiến người ta không chống đỡ nổi, thứ còn lại là thức ăn. Hiện tại, toàn bộ Vũ Thành đang hỗn loạn, sự xuất hiện của trùng nhân khiến nhiều người bỏ chạy thục mạng không kịp chuẩn bị thức ăn, đã có gần 2 vạn người đến tiểu khu này để lánh nạn, cho nên mới chỉ có sáu ngày đã có nguy cơ không còn thức ăn
Hầu hết những người có thức ăn là cư dân của tiểu khu, họ khóa trái cửa không đi ra ngoài, có rất nhiều người đến tị nạn đã sớm đói khát không chịu nổi. Tự cho bản thân mình thông minh, tin rằng làm chủ thức ăn có nghĩa là làm chủ người khác, nếu hắn có thức ăn trong tay thì sẽ có nhiều người làm việc cho hắn ta hơn, chỉ cần có nhiều người tham gia thì sức mạnh của hắn sẽ mạnh hơn. Hắn ta thậm chí đã lên kế hoạch bao vây đồn cảnh sát gần đó cướp vài khẩu súng.
Vì vậy, làm sao để cướp được lương thực dự trữ trong nhà của cư dân trong tiểu khu trở thành ưu tiên hàng đầu, hắn ta đã cướp vài hộ gia đình và thu thập được rất nhiều thứ cần thiết.
Tại đây, hắn nghe đàn em Chuột báo trong nhà có người dự trữ nhiều đồ ăn dĩ nhiên chạy đến để cướp bóc.