Nhìn thấy Vu Văn Long rời đi, Trần Chân nghĩ tới rồi nói: "Ngô Minh, ngươi thực không tồi, ít nhất ngươi có ấn tượng với ta hơn Vu Văn Long kia, cho nên ta hảo tâm nhắc nhở ngươi, đừng coi thường đội Thiên Hà, Vu Văn Long kia chỉ là một con cá nhỏ, ngay cả đội trưởng Triệu Thiên Hà cũng chẳng là gì, nhưng hai đội phó đội Thiên Hà đều là những nhân vật rất lợi hại!”
Trần Chấn nói xong liền xoay người rời đi.
Ngô Minh nhìn bóng lưng Trần Chấn rời đi, liền biết câu nói vừa rồi của đối phương là một loại cảnh báo, nhưng Trần Chấn hiển nhiên đã đánh giá thấp Ngô Minh.
Cú đấm vừa rồi hoàn toàn không phải là sức mạnh thực sự của Ngô Minh, dù Trần Chấn rất mạnh nhưng Ngô Minh cũng không coi trọng, thực lực của đối phương chỉ mạnh hơn Ảnh ma hoặc Kẻ dưỡng thi, thậm chí là Ngô Minh trước đây cũng không sợ chút nào, càng không cần phải nói hiện giờ Ngô Minh đã lĩnh ngộ kiếm kỹ, nếu thật sự liều mạng, trong vòng hai chiêu Ngô Minh liền nắm chắc đánh chết đối phương.
Tuy nhiên, điều này không loại trừ Trần Chấn che giấu thủ đoạn khác. Đối với đội Thiên Hà, Ngô Minh biết đó là đội đứng thứ tư trong mười đội hàng đầu, tự nhiên thực lực của đội là không thể nghi ngờ, đặc biệt là ngay cả Trần Chấn đều nói, hai đội phó của đội Thiên Hà vô cùng cường đại, cho nên Ngô Minh cũng phải đề phòng.
Bởi vì có thân phận tước vị, nên Ngô Minh đương nhiên có thể qua cầu, Thẩm Giai Nghi phía sau Ngô Minh cũng có thể được Ngô Minh đưa qua. Đúng lúc này, Ngô Minh quay đầu nhìn về phía Độc nhãn lão ngũ ở đằng kia và nói: “Ngươi cũng đến đây đi!”
Độc nhãn lão ngũ vừa nghe thập phần kinh ngạc, ông ta cùng Ngô Minh không thân chẳng quen, đối phương vì sao phải mang chính mình đi qua? Chẳng qua Độc nhãn lão ngũ không phải là người thiếu quyết đoán, biết đây là cơ hội nên không từ chối, sau khi giải thích vài câu cho thuộc hạ liền đi tới
Ở kiếp trước, Ngô Minh nợ Độc nhãn lão ngũ này, như vậy coi như trả chút ân tình, hơn nữa Độc nhãn lão ngũ đủ nghĩa khí, loại người này cũng đáng đến kết giao.
Thế là cả ba cùng lên xe của Ngô Minh đi qua cây cầu dưới ánh mắt ghen tị của những thức tỉnh giả khác.
Tiểu Thiến trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc xe đang lái qua cầu lẩm bẩm nói một câu, Tần Đào một bên cũng bị sự tình vừa rồi kinh hãi nói không ra lời, hiển nhiên bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được, Ngô Minh còn có thân phận cùng địa vị bậc này.
Lái xe qua cầu, Ngô Minh nhanh chóng đến đầu cầu bên kia, trong khi Nhạc Thần lái một chiếc xe khác dẫn đường. Sau khi qua cầu, đầu tiên là vùng đất bằng phẳng bình nguyên, đi thêm mấy km liền có thể nhìn thấy phía trước có một mảnh núi non.
Đây là một ngọn núi đá điển hình, nhìn từ xa, nó giống như một rào cản khổng lồ.
Nhạc Trần lúc này mới dừng lại, Ngô Minh biết đối phương có chuyện muốn nói nên nghiêng người.
Nhạc Trần và Ngô Minh cũng không phải là người ngoài, tự nhiên nói chuyện cũng không có gì cố kỵ.
Không cần Ngô Minh chủ động hỏi, Nhạc Trần đã kể hết những chuyện xảy ra mấy ngày nay, về cơ bản cùng Ngô Minh hiểu biết không sai biệt lắm.
Tuy nhiên, cũng có những điều mà Ngô Minh không biết.
"Ngô ca, ngươi có biết tại sao người của mười đội lớn lại cử người canh giữ cây cầu và không cho phép những thức tỉnh giả bình thường đi qua không?" Nói đến đây, Nhạc Trần cố ý ngậm miệng.
” Không phải là vì thẻ nâng cấp sao?"
Ngô Minh chưa lên tiếng, Độc nhãn lão ngũ đã hỏi.
Nhạc Trần cười lắc đầu: "Nâng cấp thẻ chỉ là một phương diện. Hơn nữa, nếu không có cái gật đầu của Ủy ban quản lý và Công hội thức tỉnh giả, mười đội hàng đầu sẽ không dám làm điều này, trên thực tế, mười đội cũng đã được Ủy ban quản lý sử dụng làm tay súng. Sở dĩ ta nói với ngươi điều này là vì sợ khi ngươi đến nơi sẽ bị dọa nhảy dựng nên ta báo trước cho ngươi biết, rốt cuộc những gì ngươi sắp thấy thật sự không thể tin được, lần đầu tiên ta nhìn thấy nó cũng bị khiếp sợ"
Không thể không nói, Nhạc Thần dăm ba câu thật đúng là khơi dậy lòng hiếu kỳ ba người Ngô Minh. Độc nhãn lão ngũ và Thẩm Giai Nghi tự nhiên là không hiểu ra sao, nhưng thật ra Ngô Minh tựa hồ nghĩ tới cái gì, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc cùng không xác định.
“Vị tiểu huynh đệ này, ngươi nói thật ra a, rốt cuộc là thứ gì?”
Độc nhãn lão ngũ lên tiếng hỏi và Thẩm Giai Nghi cũng tò mò.
Thấy mình đã thành công khi kích thích tò mò của mọi người, Nhạc Thần nói: "Nói ra sợ các ngươi không tin. Chỉ hai ngày trước, một tấm thẻ từ trên trời rơi xuống đập vỡ ngọn núi ở đằng kia, kết quả các ngươi đoán thế nào? Tấm thẻ kia thế nhưng là biến thành một tòa lâu đài khổng lồ... Lâu đài a, các ngươi đã thấy loại thẻ này chưa? Vào thời điểm đó, mười đội hàng đầu, Ủy ban quản lý và các tinh hoa của Công hội thức tỉnh giả trước tiên chiếm giữ lâu đài. Nghe nói rất nhiều người vì chuyện này mà chết, nhưng dù sao nó cũng đã bị chiếm lĩnh, bên trong rất lớn, ba bốn ngàn người sống trong đó hoàn toàn không có vấn đề gì. Hơn nữa đến bây giờ bọn họ đều không có hoàn toàn sờ thấu tình hình bên trong lâu đài, nhưng Ủy ban quản lý đã lên kế hoạch sử dụng nó như một cứ điểm của Thành phố Sư tử, việc giữ bí mật trong một khoảng thời gian ngắn là điều đương nhiên. Mà vị trí của lâu đài này tình cờ nằm trong khu vực mà thẻ nâng cấp đến lần này, như vậy ý nghĩa càng lớn hơn.”
Một tấm thẻ lâu đài từ trên trời rơi xuống, mặc dù là thức tỉnh giả sinh hoạt ở Tân thế giới nghe tới cũng thật sự có chút thiên phương dạ đàm.
Nhưng rốt cuộc Ngô Minh lúc này mới nhớ ra.
“Là Lâu đài Á Kỳ!”
Ngô Minh lẩm bẩm, anh ta nghĩ đến ký ức kiếp trước, tuy rằng nhỏ giọng nói, nhưng vẫn là bị ba người kia nghe thấy.
Nhạc Thần sửng sốt một chút, sau đó mới nói: "Ta dựa vào, Ngô ca, nguyên lai ngươi đã sớm biết, ta còn muốn làm cho ngươi kinh ngạc, cổng thành có viết hai chữ này, cho nên Ủy ban quản lý mới chính thức đặt tên là Á Kỳ."
Ngô Minh ý thức được mình lắm miệng, tuy rằng cười cười không nói, nhưng trong lòng đã suy tính. Kiếp trước anh ta đã hơn một lần nghe nói đến Lâu đài Á Kỳ, lúc đó không biết Lâu đài Á Kỳ xuất hiện từ lúc nào, hiện tại mới biết là Ủy ban quản lý thành phố Sư tử cố ý phong tỏa tin tức.
Chỉ là kiếp trước, Ngô Minh cũng đã nghe đủ loại tin đồn về Lâu đài Á Kỳ, nhưng thật ra Sư Thành sở hữu Lâu đài Á Kỳ chỉ có mấy tháng, bởi vì sau đó lâu đài đã bị sinh vật trí tuệ của dị giới chiếm lĩnh.
Ngô Minh chậm rãi nhớ lại chuyện này đến chuyện khác, bây giờ Lâu đài Á Kỳ xuất hiện, Ngô Minh rất muốn đi xem, nếu một số lời đồn đại kiếp trước là thật, có thể sẽ nhận được một ít kinh hỉ ngoài ý muốn.
“Đi thôi, Nhạc Trần dẫn đường, chúng ta đi nhìn xem Lâu đài Á Kỳ!”
Ngô Minh lúc này rất hưng phấn, lập tức lên đường ngay lập tức.
Vì vậy hai chiếc xe tiếp tục lái đi, chẳng mấy chốc Ngô Minh nhìn thấy một quần thể lâu đài khổng lồ sừng sững ở lưng chừng núi.
Mặt trời lúc này đang chiếu chói chang, vừa đủ để chiếu ra toàn cảnh Lâu đài Á Kỳ, quả thực rất ngoạn mục, hoàn toàn được làm bằng gạch và đá khổng lồ. Bức tường và ngọn tháp khổng lồ bên ngoài tạo cho người ta một cảm giác vô cùng đặc biệt, chỉ cần nghĩ về Lâu đài này thực sự từ trên trời rơi xuống, bất kể đó là ai cũng sẽ không thể tin được.
Bây giờ lâu đài này do phía Thành phố Sư tử kiểm soát, hàng trăm chiếc ô tô đang đậu dưới núi, các thành viên bên ngoài của mười đội đều cắm trại dưới núi. Tại đây, Ngô Minh gặp đám người Duẫn Vân Phi.
Nhìn thấy Ngô Minh cũng tới, Duẫn Vân Phi rất vui mừng, hơn nữa còn an tâm hơn, theo bọn họ chỉ cần Ngô Minh ở đó, cho dù có chuyện gì cũng sẽ được giải quyết.
Ngô Minh nhìn nhìn. Hầu hết tất cả bọn họ đều đến từ 10 đội hàng đầu, rõ ràng họ đến đây để chờ thẻ nâng cấp xuất hiện. Còn về Lâu đài ở lưng chừng núi thực sự chẳng liên quan gì đến họ, bởi vì ai cũng đều biết cuối cùng chỉ có Ủy ban quản lý kiểm soát Lâu đài.
“Ngô ca, Vân Phi, ta đây liền về tiểu đội Viêm Long báo danh trước, có chuyện gì liền đi nơi dừng chân tiểu đội Viêm Long tìm ta!” Nhạc Thần chào rồi rời đi.
Hắn có thể mang theo đám người Duẫn Vân Phi là tốt rồi, nhưng đội Liệp Ưng của Duẫn Vân Phi chỉ có hai cái lều dột nát, không thể so với nơi ở của mười đội hàng đầu. Tuy nhiên, không có nhiều thức tỉnh giả như đội Liệp Ưng nhờ một số 'mối quan hệ' đặc biệt lẻn vào, nhưng cũng có quy mô nhất định.
Nếu đã tới nơi này, Ngô Minh phải lên kế hoạch chiếm thẻ vào rạng sáng, trước đó còn muốn đi Lâu đài Á Kỳ.
Ở đây hầu như các thức tỉnh giả không có giao lưu gì với nhau, khi thẻ nâng cấp đến thì có thể vẫn là đối thủ cạnh tranh nhau, ai cũng biết sau khi thẻ nâng cấp đến thì lúc đầu chắc chắn sẽ không đến lượt mình, nhưng nếu may mắn thì có thể nhận được một hoặc hai thẻ nâng cấp, cũng tuyệt đối là kiếm lớn.
Ngô Minh yêu cầu Thẩm Giai Nghi và Độc nhãn lão ngũ nghỉ ngơi ở đây. Khi họ đến đây, ngay cả Độc nhãn lão ngũ cũng phải thu liễm mũi nhọn của mình, ông ta cũng biết đến lúc thẻ nâng cấp rơi xuống phải liều mạng tranh đoạt, nên nắm chặt tay Ngô Minh và nói: "Mặc dù không biết tại sao ngươi lại coi trọng lão Ngũ ta, Ngô huynh đệ, ân tình hôm nay lão Ngũ tương lai nhất định sẽ hồi báo!”
Thời gian kế tiếp cực kỳ bình đạm, đại bộ phận thời gian Ngô Minh đều là tránh ở lều trại nhỏ chế tác thẻ Linh nguyên, đồng thời đem mấy tùy tùng Long khoa vệ binh hiến tế trở thành U linh chiến sĩ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, khi mặt trời lặn và trời bắt đầu tối, Ngô Minh bước ra khỏi căn lều nhỏ. Lần này anh ta đã chuẩn bị xong tất cả chỉ chờ thẻ nâng cấp đến, Ngô Minh biết tuy rằng thẻ nâng cấp lần này chủ yếu vẫn là thẻ nâng cấp cấp hai, nhưng cũng sẽ có một ít thẻ nâng cấp cấp ba.
Và đây là những mục tiêu chính của Ngô Minh.
Nhưng vẫn còn sớm, Ngô Minh định đi đến Lâu đài Á Kỳ trước, chào Duẫn Vân Phi và Thẩm Giai Nghi rồi Ngô Minh rời đi. Vào lúc này, đường lên núi được thức tỉnh giả của Ủy ban quản lý bảo vệ, ngay cả mười đội hàng đầu cũng không được phép đi lên. Bất quá lại không làm khó được Ngô Minh, khi mặt trời lặn Ngô Minh lấy thẻ Áo choàng bóng tối và hiện thực hóa nó mặc vào người, kích hoạt nguyên khí thần không biết quỷ không hay đi lên núi.