Tận thế tân thế giới

Chương 135: Diệt trừ tai hoạ ngầm




Trong khu rừng rậm, cây cối đột biến mọc lên vô cùng tươi tốt, ánh sáng mặt trời khó có thể chiếu qua cành lá, Triệu Hàn cảm thấy có một mối uy hiếp đáng sợ nào đó ẩn hiện trong bóng tối xung quanh.

Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được sau lưng có một luồng gió mát thổi tới, nguy hiểm đột nhiên ập đến.

“Không ổn!”

Hắn ta đột nhiên quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy một bóng ma đang lao nhanh về phía hắn.

(P/s: Bóng ma = U linh, tùy theo ngữ cảnh mà ta sẽ dùng từ cho thích hợp)

Triệu Hàn này phản ứng rất nhanh, trong tay cầm một thanh đao sắc bén lập tức đâm vào, nhưng lại đâm vào không trung. Hắn trơ mắt nhìn thứ giống như bóng ma lao vào cơ thể, sau đó xuyên qua thân thể hắn mà ra.

Lúc này, Triệu Hàn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cơ hồ không cử động được.

“Sao lại thế này?”

Triệu Hàn sửng sốt, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Trước mặt hắn, một đoàn u quang chậm rãi tụ lại, cuối cùng hóa thành hình dáng một bóng ma, vẻ mặt tử khí, lơ lửng trên không trung, móng vuốt trở nên sắc bén vô cùng, cuối cùng hóa thành hình thể rắn chắc.

"Ma... ma..."

Triệu Hàn vừa mới phun ra hai chữ, ngay sau đó, móng vuốt của bóng ma đột nhiên trảo mạnh, xé rách cổ họng của hắn.

Triệu Hàn đến khi chết cũng không biết, trên đời này làm sao có ma, chết ở trong tay ma.

Bóng ma này đương nhiên là do Ngô Minh triệu hồi, thuộc loại yếu nhất trong ba U linh, cũng là Triệu Hàn xui xẻo, lần đầu tiên đối mặt với U linh mà không biết phải đối phó với chúng như thế nào, sau đó bị móng vuốt U linh giết chết.

Vài phút sau, Ngô Minh đang theo sau hắn ta, sững sờ khi nhìn thấy thi thể trên mặt đất, anh ta không ngờ thức tỉnh giả lại chết như thế này. Nghĩ xong, Ngô Minh rất nhanh liền bình thường trở lại, thời điểm chính mình lần đầu tiên gặp U linh cũng lập tức mắc mưu, nếu như lúc đó không có đám người Lý Hạ, có lẽ cũng xong đời rồi.

Điều này làm cho Ngô Minh nhận thức sức chiến đấu của sủng vật U linh một lần nữa được nâng lên một cấp độ cao hơn.

Lục soát thi thể của đối phương, Ngô Minh tìm thấy một số đồng vàng và một điện thoại di động. Hiện tại, Ngô Minh đã có thể xác nhận những người đã tấn công mình là thành viên của đội Vinh Quang.

Nhưng chính xác thì đối phương đã tỏa định mình như thế nào?

Ngô Minh không biết và cũng không muốn biết. Vì đội Vinh Quang đã tấn công anh ta, nên Ngô Minh sẽ không khách sáo.

Anh ta sẽ đánh trả!

Đối thủ càng mạnh, Ngô Minh càng không thể để đối thủ tồn tại, phải loại bỏ mối nguy này.

Trong rừng rậm không cần xử lý thi thể gì cả, lúc trước Ngô Minh đã loại bỏ những sủng vật này của đội Vinh Quang, lần này không có sủng vật làm phản nên Ngô Minh cũng không có chút động lòng nào.

Bây giờ Ngô Minh có thể giết cả sinh vật cấp hai, nên đối phó với sinh vật cấp một cũng không có vấn đề gì.

Ra khỏi rừng, Ngô Minh lên xe lái thẳng về phía Thành phố Sư tử, khi còn cách Thành phố Sư tử 20 km, điện thoại di động của Ngô Minh có tín hiệu, nó đổ chuông ngay lập tức.

Ngô Minh sửng sốt cầm lên xem qua, mới nhận ra là Nhạc Thần đang gọi.

Ngay sau khi kết nối, giọng nói lo lắng của Nhạc Thần truyền đến: "Ngô ca, liên lạc được với anh rồi. Đã xảy ra chuyện lớn rồi, Duẫn Vân Phi bọn họ đã bị đội Vinh Quang tập kích, thương vong rất nặng nề, may mắn ta đi ngang qua đem tên tuổi Viêm Long ra mới đuổi được những người đó đi, Vân Phi nói lần trước về Mặt thẹo đã bị người trong đội Vinh Quang biết, cho nên ngươi phải cẩn thận, bọn họ nhất định sẽ tìm phiền toái cho ngươi!”

Ngô Minh vừa nghe, sát tâm đã khởi.

Hỏi thăm Nhạc Thần mới biết một nửa đội Liệp Ưng đã chết, và Duẩn Vân Phi cũng bị thương. Lúc này, họ đang ẩn náu trong thành phố Sư tử và hồi phục, họ đang lo lắng cho mình nên vẫn giữ liên lạc với mình.

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Minh nhếch mép, anh ta đã hạ quyết tâm sẽ gây phiền toái cho đội Vinh Quang, chưa kể đối phương đã bắt đầu đối phó với bằng hữu của anh ta rồi.

Trở lại thành phố Sư Tử, Ngô Minh không vào nội thành mà đậu xe ở ngoại thành.

Sau đó, anh lặng lẽ trở về nội thành.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt trời đã tối, đám thức tỉnh giả đi ra ngoài dần dần trở lại Sư Thành, trong nội thành, nơi đóng quân của đội Viêm Long, Nhạc Thần lúc này rất khó chịu, phó đội trưởng Viêm Long vừa đến chỗ hắn ta và bắt hắn ta giao đội Liệp Ưng ra.

Rốt cuộc, vì một đội cấp thấp như vậy trở mặt chống lại đội thuộc 10 đội hàng đầu không phải là một hành động khôn ngoan. Nhạc Thần đương nhiên không đồng ý, nhưng hắn ta chỉ là một đội viên bình thường ở Viêm Long, và hắn ta thực sự không có khả năng kiểm soát quyết định.

Trong cơn tuyệt vọng, hắn gọi lại điện thoại di động của Ngô Minh nhưng không liên lạc được.

Bởi vì Ngô Minh đã tắt máy liên lạc.

Lúc này, anh đang đứng ở một góc của nội thành, nhìn chằm chằm vào một căn biệt thự trước mặt.

Chính là nơi dừng chân của đội Vinh Quang ở Thành Phố Sư tử, có hàng trăm thành viên của đội Vinh Quang, chỉ riêng trong biệt thự này đã có hơn 60 thức tỉnh giả.

Đương nhiên, Trương Côn, đội trưởng của đội Vinh Quang, cũng sống ở đây.

Đối với Ngô Minh, cách dễ nhất và trực tiếp nhất để giải quyết những rắc rối là sử dụng vũ lực, đặc biệt là trong Tân thế giới.

Khi trời đã tối hẳn, Ngô Minh lấy ra chiếc Áo choàng bóng tối, khoác lên người, truyền nguyên khí, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.

Bên trong biệt thự, Trương Côn liên tục gọi điện thoại di động cho Triệu Hàn và những người khác nhưng đều không liên lạc được.

"Đội trưởng, Triệu Hàn luôn cẩn trọng trong công việc. Lẽ ra bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về, nhưng bây giờ lại không liên lạc được, ta cảm thấy sự tình có chút không thích hợp!” Một bên Lâm Thông lúc này nói.

"Sao vậy? Chẳng lẽ Ngô Minh ba đầu sáu tay thật sự là bất khả xâm phạm sao? Triệu Hàn bọn họ là thành viên cốt cán của Vinh Quang chúng ta. Cho dù cùng nhau đối phó với ta, ta cũng không có khả năng bảo vệ mình. Ngô Minh chỉ là một thức tỉnh giả đơn độc thì có thể phát ra sóng gió gì!”

Trương Côn lạnh giọng nói, là một trong số ít người thức tỉnh cấp hai ở Sư thành, hắn ta đương nhiên có đủ tự tin.

Sau khi suy nghĩ, Lâm Thông gật đầu nói: "Cũng có thể là ta quá lo lắng. Chẳng qua, vừa rồi ta đã thương lượng với một đội phó Viêm Long, bọn họ quyết định không tham gia vào ân oán giữa Liệp Ưng và chúng ta."

"Hừ, mặc dù thứ hạng của Viêm Long cao hơn Vinh Quang chúng ta, nhưng Trương Côn ta còn không có sợ họ, nhưng họ có thể cho mặt mũi này, chúng ta cũng phải tỏ vẻ một chút, sau này gửi một món quà lớn cho đội phó. Về phần Liệp Ưng và Ngô Minh đều là cá mè một lứa, ta sẽ không cho bọn họ nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai.”

Trương Côn theo thói quen cầm máy liên lạc và quay số lại.

Lần này điện thoại di động lại có tín hiệu, chẳng qua quỷ dị chính là, tiếng chuông thế nhưng là từ ngoài cửa truyền đến.

Trương Côn và Lâm Thông đều sững sờ trong chốc lát, Lâm Thông theo bản năng đi ra mở cửa.

Còn Trương Côn thì xứng đáng là thức tỉnh giả cấp 2, đột nhiên cảm thấy không ổn, vừa định nói gì đó thì Lâm Thông đã mở cửa.

Ngoài cửa không có ai, điện thoại di động của Trương Hàn ở dưới đất, lúc này vẫn đang vang lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng hàn quang đột nhiên bộc phát, Lâm Thông, đội phó đội Vinh Quang chỉ cảm thấy cổ đau nhức, liền phảng phất như bị rút cạn sức lực cả người, ngã trên mặt đất.

Máu chảy ra từ cổ hắn ta lập tức nhuộm đỏ sàn nhà trải thảm.

“Người nào, lăn ra đây!”

Trương Côn kinh ngạc nhìn Lâm Thông ngã xuống đất, trong tầm mắt lại không có địch nhân, nhưng hắn phản ứng cũng không chậm, lập tức điểm Tạp sách lấy ra vũ khí và thẻ sinh vật.

Nhưng vào lúc này, hắn cảm giác được gió thổi qua trên đầu, lập tức lăn lộn trên mặt đất, né một đòn.

“Hả?”

Ngô Minh cũng kinh ngạc khi thấy Trương Côn thoát khỏi nhát chém của mình.

Đương nhiên, chính là Ngô Minh dựa vào Áo choàng bóng đêm lẻn vào biệt thự giết người, sau khi giết chết đội phó hiển hách thì lên kế hoạch truy kích giết chết đầu sỏ Trương Côn, hiển nhiên đối phương có thể trở thành đội trưởng của đội Vinh Quang tuyệt đối có chút bản lĩnh.

Ngô Minh lúc này mới xuất hiện, cầm Bạo Kiếm trong tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trương Côn từ dưới đất đứng lên ở phía đối diện.

Người sau cũng nhìn chằm chằm Ngô Minh, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, lạnh lùng nói: “Ngươi là Ngô Minh?”

“Là ta!”

Ngô Minh không sợ hãi, nhưng sau khi nghĩ lại, không ngờ lại nói: “Vậy ngươi cũng là thức tỉnh giả cấp hai, không hổ có thể tránh được nhát chém của ta.”

Lời nói nhẹ của Ngô Minh khiến Trương Côn ngạc nhiên.

Hiện tại không có bao nhiêu người biết thức tỉnh giả cấp hai, nghe được ý tứ của Ngô Minh, đối phương cũng là thức tỉnh giả cấp hai.

Trương Côn biết tháng trước mình đã trả bao nhiêu tiền cho một thẻ nâng cấp, toàn bộ đội Vinh Quang của bọn họ chỉ có một thẻ nâng cấp mà thôi, Ngô Minh trước mặt cũng có thể lấy được cái, đây chắc chắn là một điều không thể tin được.

Nhưng mà Trương Côn không phải người thường, sau khi hoảng sợ ban đầu lúc này mới bình tĩnh lại, cho dù là Ngô Minh này là thức tỉnh giả cấp 2, cùng lắm là bằng hắn, không có gì phải sợ.

Ngay lập tức, Trương Côn nhanh chóng triệu hồi tùy tùng của mình và đồng thời rút vũ khí ra.

Tùy tùng của hắn là kỵ sĩ mặc áo giáp vàng, nhìn thoáng qua Ngô Minh có thể nhận ra đây là sinh vật cấp hai, ít nhất nó cũng có phẩm chất màu xanh lam, đặc biệt là vầng hào quang tỏa ra từ kỵ sĩ áo giáp vàng này đầy vẻ uy nghiêm tràn đầy lực lượng.

“Giết hắn cho ta!”

Trương Côn hét lên một tiếng, tùy tùng của hắn lập tức vung song kiếm trong tay xông lên.

Vị hoàng kim kỵ sĩ này chắc chắn rất mạnh trong số các sinh vật cấp hai, ngay cả Ngô Minh cũng cảm thấy có chút áp lực.

Tuy nhiên, Ngô Minh vẫn không để nó vào mắt.

Ngô Minh không có triệu hồi sủng vật, bởi vì lúc này không cần, Răng hàm Nhị nha chắc chắn không phải đối thủ của vị hoàng kim kỵ sĩ này, Ngô Minh cũng có thể cảm nhận được thánh lực của kỵ sĩ hoàng kim này, có khả năng kiềm chế U linh rất tốt.

Một khi đã như vậy, đơn giản còn không bằng chính mình động thủ.

Như Ngô Minh đã nhận ra trước đây, thức tỉnh giả đôi khi phụ thuộc quá nhiều vào những sủng vật, chắc chắn đó không phải là điều tốt.

Cầm trường kiếm trong tay, Ngô Minh không né tránh mà còn lao thẳng tới.

“Haha, tìm chết, cho dù ngươi là thức tỉnh giả cấp 2 cũng không bao giờ có thể là đối thủ của Vinh Quang kỵ sĩ!”

Trương Côn vui mừng khôn xiết khi thấy Ngô Minh đang định khiêu chiến với tùy tùng của mình.

Nhưng ngay sau đó, tiếng cười của hắn ta đột ngột dừng lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy tốc độ của Ngô Minh cực kỳ nhanh, chẳng những né được nhát chém của Vinh Quang kỵ sĩ, mà còn đi trước một bước, dùng kiếm chém vào cổ Vinh Quang kỵ sĩ.