Kẻ mà bọn Lưu Bân phát hiện tự nhiên là Ngô Minh đang trốn trên nóc tòa nhà, điều này cũng khá bất lực. Đây là nóc tòa nhà tầng ba, không có chỗ ẩn thân, còn bọn Lưu Bân thì ở tầng bốn, từ trên cao nhìn xuống dưới căn bản rất khó để không bị phát hiện.
Bởi vì trời nhá nhem tối mà Ngô Minh đang cầm theo khẩu 95, đương nhiên Lưu Bân và đồng đội coi anh ta như chiến hữu trong cùng một quân đội.
“Nhất định là thời điểm trùng nhân ào tới đã chạy lên trên lầu. Haiz, so với hắn thì chúng ta tốt hơn, ít nhất chúng ta còn ở chung 1 chỗ!”
Trương Tiểu Phàm lẩm bẩm nói, giọng điệu cảm giác có chút may mắn trong lòng.
Con người chính là như vậy, khi xui xẻo sẽ đổ lỗi cho người khác, nhưng gặp phải người xui xẻo hơn mình thì lại được an ủi lạ lùng, ít nhất cũng có người còn tệ hơn mình.
Bây giờ, anh chàng trên mái nhà đối diện như thế này một mình, bị mắc kẹt đến chết trên mái nhà, cảm giác thật tuyệt vọng.
“Tiểu Giang!” Lưu Bân lúc này thì thào: “Dùng thủ ngử báo với người kia, bảo hắn đừng sợ, kiên trì, chúng ta đều là huynh đệ quân nhân, lúc này nhất định phải hỗ trợ hắn, cho hắn biết là hắn không cô đơn, Còn có các ngươi lên tinh thần cho ta, tuy rằng chúng ta kẹt ở chỗ này, nhưng còn chưa chết, chỉ cần ta chưa chết, vẫn còn có cơ hội, gia gia các ngươi vẫn là chờ các ngươi trở về!"
Ngô Minh lúc này xanh cả ruột, nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, anh nên trốn ở một nơi xa hơn, tuy rằng tốc độ hấp thụ nguyên khí chậm hơn, nhưng cũng sẽ không rơi vào nguy cấp như bây giờ.
May mà đám trùng nhân đó không lao lên, nếu không thì đồng chí Ngô Minh tử trận ngay. Cách duy nhất để sống sót bây giờ là chờ ở đây, vừa rồi trận pháo kích dữ dội của quân đội đã giết chết một số lượng lớn trùng nhân, như vậy sẽ có thêm nguyên khí, chỉ cần thu thập đủ nguyên khí, Ngô Minh có thể thức tỉnh.
Về phần chuyện xảy ra sau khi thức tỉnh, Ngô Minh thật sự không có cách nào hình dung, chỉ có thể tiến từng bước một.
Lúc này anh mới chú ý tới cách đó không xa có một bóng người đang lây động ở tầng bốn của cửa hàng bách hóa, lúc đầu Ngô Minh cũng không quan tâm, nhưng anh đã sớm phát hiện ra quả nhiên là có người. Bởi vì hấp thu mười đơn vị nguyên khí, thị lực của Ngô Minh vượt xa người thường, từ khoảng cách năm mươi mét có thể nhìn rõ vật thể, cho nên lập tức phát hiện có người đang dùng thủ ngữ với mình.
Ngô Minh kiếp trước đã gặp một vài gã đi lính, hơn nữa anh ta cũng biết thủ ngữ cơ bản, nên có thể dễ dàng đọc được ý đồ của đối phương.
Ngô Minh lập tức nở nụ cười, trong tình huống này, bọn họ bảo vệ chính mình là tốt rồi, làm sao có thể giúp chính mình.
Bất quá Ngô Minh vẫn trả lời lại bằng thủ ngữ, sau đó yên lặng chờ đợi trên mái nhà, nhìn nguyên khí đang dần dần tăng lên trên cổ tay của mình. Hiệu ứng của trận oanh tạc vừa rồi rất ấn tượng. Có rất nhiều hố to, nhỏ khác nhau trên đường phố và rậm rạp xác chết của những con trùng nhân bị xé nát rơi đầy đất. Nồng độ nguyên khí trong khu vực này lại lần thứ hai tăng lên, đạt được gấp tám lần so với tốc độ thu thập thông thường.
Đây là tin vui duy nhất đối với Ngô Minh, theo tốc độ thu thập hiện tại, chỉ cần thu thập đủ một ngày là có thể đủ nguyên khí để thức tỉnh.
Sau khi những con trùng nhân phá vỡ tuyến phòng thủ đầu tiên, chúng liền im bặt. Hiện trường chìm vào tĩnh lặng, bao gồm cả Ngô Minh và Lưu Bân ở cửa hàng bách hóa Thiên Dương đối diện với chúng. Họ chỉ có thể run rẫy chờ đợi, khác nhau là 1 bên đang chờ sự thức tỉnh, trong khi bên kia chờ đợi cam chịu số phận.
Thời gian trôi qua, người ở cửa hàng bách hóa đối diện không ngừng dùng ngôn ngữ ký hiệu để liên lạc với Ngô Minh, một lúc lâu sau, Ngô Minh bắt đầu trò chuyện với người đối diện. Ngô Minh vẫn ngưỡng mộ những người lính đã liều mạng của mình cho đất nước. Kiếp trước khi anh ta sơ tán khỏi Vũ Thành, có một ít binh lính bảo vệ thường dân bọn họ, nếu không Ngô Minh đã chết trong thành từ lâu, sau này họ trở thành bạn bè rất tốt, sống chết có nhau trong một nơi tập kết kiểu mới, thủ ngữ trong quân đội đã được học vào thời điểm đó.
Có lẽ là do họ bị mắc kẹt lại với nhau ở một nơi cách tuyến phòng thủ số 2 chưa đầy 500 mét, dù là Ngô Minh hay Lưu Bân, họ đều cảm thấy rằng mình cùng chung số phận với nhau, tuy rằng chưa gặp mặt, thậm chí còn không rõ diện mạo đối phương, nhưng chuyện ngoài ý muốn khiến họ trở thành bằng hữu của nhau. Cứ sau nửa giờ, họ sẽ liên lạc với nhau.
Năm giờ sau, trên bầu trời xuất hiện một tia sáng, buổi sáng thời tiết tháng chín còn có chút lạnh, Ngô Minh co rụt cổ, quấn chặt quần áo, nhìn trên cổ tay thu thập nguyên khí, trong khoảng thời gian này, anh ta đã thu thập xong ba đơn vị nguyên khí, tốc độ đã rất nhanh, dù sao ở đây địa hình thông thoáng, không phải lúc đầu trong thùng xe tải quân sự, nguyên khí trong xác bọ tiêu tán rất nhanh, Ngô Minh có thể thu thập, e rằng còn chưa tới một phần mười.
Với tốc độ này, đến cuối buổi tối ít nhất có thể thu thập được năm đơn vị nguyên khí, đến lúc đó, chỉ cần sáu đơn vị nguyên khí nữa là đủ thức tỉnh.
Chính là thời điểm sáng sớm ngày mai, anh ta sẽ có thể thức tỉnh. Ngô Minh biết còn ít nhất 20 tiếng nữa trước thời điểm đó, và làm thế nào để sống sót qua 20 tiếng này chính là vấn đề lớn nhất mà anh ta hiện tại đang gặp phải.
Trùng nhân không thích ánh nắng mặt trời, nhưng nếu tìm thấy con người, nó không ngại giết người dưới ánh nắng mặt trời, vì vậy không ai dám bước vào khu vực trùng nhân sinh sống kể cả ban ngày. Trốn ở cửa hàng bách hóa Ngô Minh thập phần cẩn thận để không bị phát hiện.
Sau rạng đông, Lưu Bân và những người khác trong cửa hàng bách hóa phát hiện ra người trên nóc nhà đối diện hóa ra là dân thường, lúc này dù là quân nhân hay dân thường cũng không quan trọng, cũng không thành vấn đề, đối với việc Ngô Minh có được khẩu súng trong tay như thế nào, rõ ràng là họ không có thời gian để quan tâm.
Lâu lâu sẽ có vài trùng nhân chạy xuống tầng dưới, mỗi khi trùng nhân chạy đến, dù là Ngô Minh hay Lưu Bân đều sợ hãi không dám ló ra ngoài, may mắn thay, lúc này hầu hết những trùng nhân đều đang trốn trong toà nhà. So với ban đêm, ban ngày an toàn hơn, Ngô Minh không ngừng hấp thụ nguyên khí đã thu nạp vào cơ thể để cường hóa thân thể, bây giờ sức mạnh, tốc độ và thần kinh phản xạ của Ngô Minh đã vượt quá tiêu chuẩn của người thường hơn 2 lần.
Buổi trưa, người lính ở cửa hàng bách hóa đối diện làm 1 túi quần áo cột vài viên đá để tăng trọng lượng ném qua một chai nước suối, một túi bánh quy nhỏ cho anh
Nhìn những thứ này, Ngô Minh cười nhẹ làm động tác cảm ơn với phía đối diện, đáp lại của phía đối diện vẫn là 'Cố lên! '
Buổi chiều, quân trên tuyến phòng thủ số 2 tổ chức nhiều toán nhỏ bí mật đến cứu những người bị mắc kẹt, họ không dám cử trực thăng đến vì tiếng gầm rú của động cơ sẽ thu hút hàng trăm trùng nhân. Tuy nhiên, chiến dịch giải cứu lần này đã thất bại, đội cứu viện bị những trùng nhân chỉ cách đó chưa đầy 300 mét phát hiện ra. Ngay lập tức, hàng ngàn con trùng nhân giống như thủy triều tràn ra từ các tòa nhà khác nhau. Kết quả cuối cùng là một đội nhỏ bị xóa sổ, các đội nhỏ còn lại chật vật đào tẩu.
Bùng nổ chết chóc một lần nữa tăng lên nồng độ nguyên khí trong không khí, bốn giờ chiều, Ngô Minh chỉ còn kém bảy đơn vị để thức tỉnh.
Sau hơn hai giờ, trời lại tối sầm.
Vào lúc này, những người ở cửa hàng bách hóa đối diện ra hiệu và nói với Ngô Minh rằng họ sẽ phá vây.
Ngay lập tức Ngô Minh sững sờ, đột phá vòng vây lúc này gần giống như tán tỉnh thần chết, những người lính đó điên rồi sao? Nhưng sau khi nghĩ lại, anh cũng biết đối phương chọn cách này là vì không muốn chết. Rốt cuộc bọn họ cũng khác Ngô Minh, nếu không có thức ăn nước uống, chậm thêm một tiếng sẽ tăng nguy cơ một giờ, bọn họ định liều mạng phá vây trong khi họ vẫn còn sức, nếu không thì đến ngày mai họ sẽ mệt, sẽ đói và kiệt sức lúc đó chắc chắn họ sẽ chết.
Lưu Bân đã tổ chức phá vây vào thời điểm này, như Ngô Minh đoán, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận rủi ro vì họ không còn cách nào khác, đây cũng là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng của Lưu Bân.
Ở cự ly 500 mét nếu họ may mắn thì tỷ lệ đột phá thành công vẫn rất cao, chỉ cần bọn họ đến gần tuyến phòng thủ thứ 2, quân ở đó sẽ hỗ trợ hỏa lực, dù nguy hiểm cũng không ít, còn hơn chờ chết ở đây.
"Tiểu Giang, còn lại bao nhiêu đồ ăn? Lấy ra ăn hết, tích sức, nửa giờ nữa sẽ hành động!" Lưu Bân ra lệnh.
Ngô Minh lúc này mới có chút do dự, đương nhiên ở lại đây có thể tăng tốc thu thập nguyên khí, nhưng nguy hiểm quá lớn, đám quân nhân ở phía đối diện coi như không tồi, còn nguyện ý đem theo mình, chỉ là đột phá vòng vây càng là cửu tử nhất sinh, Ngô Minh không muốn họ chết.
Có điều Ngô Minh không có cách nào khuyên can bọn họ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nửa giờ sắp trôi qua, gần một trăm điểm sáng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời vốn dĩ đã mờ mịt, thời gian trôi qua, điểm sáng càng ngày càng lớn, chói tai kèm theo lửa gào thét rơi xuống.
Giờ phút này, toàn bộ Vũ Thành bị ngọn lửa này chiếu sáng, vô số người chạy ra nhìn bầu trời, nhưng tất cả mọi người đều sững sờ không nói nên lời.
“Mưa thiên thạch!”
Không biết là ai vừa nói, lập tức tất cả mọi người đều rơi vào hoảng sợ.
Ngô Minh đương nhiên nhìn thấy cảnh này, nhưng anh ta biết rằng đây là một đợt rơi thẻ khác.