Tận thế tân thế giới

Chương 109: Theo đuôi




Nhìn thi thể trên mặt đất, Ngô Minh không cảm thấy mình sai cái gì, vì những kẻ này tính toán động thủ với anh nên họ không thể lưu, ngoài ra, Ngô Minh cảm thấy nhóm sinh viên cũng không tệ lắm, xem như việc này gián tiếp giúp đỡ bọn họ.

Mấy phút sau, Ngô Minh quay trở lại nóc xe của mình, một đi một về thế nhưng không ai phát giác. Lại nói tiếp, đám sinh viên đó thật sự rất non kinh nghiệm, lần này may mắn gặp được Ngô Minh, nếu không sẽ bị người hại cũng không biết.

Sau khi Răng hàm và Nhị nha trở về, Ngô Minh yêu cầu chúng ở lại bên cạnh mình, rồi để A mỗ lên xe thạch hóa, sau đó thoải mái ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, khi trời tờ mờ sáng, Thẩm Giai Nghi đã thức dậy.

Dọc theo đường đi, có thể nói cô chưa bao giờ ngủ yên, nhưng kỳ lạ là đêm qua cô ngủ rất ngon, nên khi tỉnh lại cô cảm thấy rất sảng khoái.

Theo bản năng cô nhìn xung quanh lập tức bị choáng váng.

Cô phát hiện Hàn Tam và sáu người khác mất tích, trong xe cũng không có ai, cô lập tức giật mình tỉnh dậy, đánh thức những người khác đi tìm. Chỉ là không thể tìm được, những cái xác tươi sống như thế này không thể tồn tại nơi hoang dã, từ lâu đã bị nhiều loại quái vật kéo đi ăn thịt.

Ngô Minh đã tỉnh lại từ lâu, đêm qua anh ta giết bảy thức tỉnh giả, tưởng có thể kiếm được vài thẻ bài, nhưng băng nhóm của Hàn Tam lại có Tạp phiến, sau khi bọn họ chết đương nhiên Tạp phiến không thể lộ ra. Đối với một thức tỉnh giả, những thẻ bài quan trọng đương nhiên được cất vào Tạp phiến, cho nên tối hôm qua Ngô Minh không tìm được gì, chỉ tìm được một ít thẻ nguyên tố Đất không lưu trong Tạp phiến.

Những thức tỉnh giả này có thẻ nguyên tố Đất trong tay, có nghĩa là ai đó đã biết cách tạo thẻ nguyên liệu.

Thẩm Giai Nghi và những người khác không tìm thấy ai, chỉ tìm thấy rất nhiều vết máu cách đó vài trăm mét, điều này khiến nhóm sinh viên khá kinh hãi. Làm sao những thức tỉnh giả được thuê ban đầu lại có thể biến mất trong một đêm?

Chỉ có Thẩm Giai Nghi là trầm ngâm quay đầu nhìn Ngô Minh đang nằm trên nóc xe.

Lăn lộn một giờ, những sinh viên này cuối cùng lựa chọn từ bỏ, Ngô Minh nhìn xem đã gần đến giờ mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Lúc này, Răng hàm và Nhị nha đang ngồi trong xe cũng bị những sinh viên đó phát hiện, sau đó họ mới nhận ra rằng người dám ngủ một mình giữa thiên nhiên hoang dã này thực sự là một 'cao thủ' với những sủng vật cường đại.

Sau khi phát hiện ra đám người Hàn Tam 'bỏ đi không nói một lời', Thẩm Giai Nghi và nhóm bạn đồng học của cô ấy đã lập tức tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Thực lực hiện tại của họ quá kém, khi gặp phải những quái vật mạnh hơn một chút, Thẩm Giai Nghi và những thức tỉnh giả có thể không sao, nhưng những người khác sẽ phải chịu 100% thương vong. Trước đây, khi băng nhóm của Hàn Tam còn ở đó, bọn họ vẫn có thể chống cự, nhưng hiện tại những người đó đã bỏ đi, rõ ràng đối với lực lượng phòng thủ có khiếm khuyết rất lớn.

“Tại sao chúng ta không hỏi người đó, hai sủng vật của anh ta trông rất mạnh mẽ, có điểm giống trùng nhân, có lẽ thực lực của anh ta còn mạnh hơn đám người Hàn Tam?” Một sinh viên đeo kính đề nghị.

Các sinh viên khác cũng có đồng quan điểm như vậy, người kia có thể một mình đi lại trong vùng hoang dã nơi lũ quái vật tràn lan, còn có hai sủng vật thực lực cường đại có thể mang lại cho mọi người cảm giác an toàn.

Thẩm Giai Nghi với tư cách là lớp trưởng và là thức tỉnh giả mạnh mẽ nhất trong đám đông, đương nhiên có quyền quyết định. Cô nhìn qua Vương lão sư đi theo dọc đường hỏi trước:

“Vương lão sư, ý của người ra sao?”

Mặc dù Vương lão sư đã ngoài ba mươi bốn mươi tuổi, nhưng cô ta vẫn có một sức hấp dẫn. Tuy rằng chưa thức tỉnh nhưng cô ấy vẫn phụ trách việc lập kế hoạch và phân công cho các sinh viên trên đường đi. Lúc này cô mới suy nghĩ, gật đầu nói: "Giai Nghi, lúc này chúng ta không còn lựa chọn nào khác, thuê Hàn Tam hay người khác cũng vậy thôi. Thử hỏi xem người đó có đồng ý hay không, ta xem hắn không có mang theo đồ ăn, hẳn là sẽ đồng ý."

" Được, vậy em sẽ thương lượng với anh ấy, đương nhiên còn phải xem anh ấy có thực lực như vậy hay không!" Thẩm Giai Nghi gật đầu, đứng dậy đi tới.

“Thẩm Giai Nghi, anh đi cùng em!” Tần Đào vội vàng đi theo.

Khi Thẩm Giai Nghi tìm thấy Ngô Minh đang dự định rời đi, nhưng Ngô Minh đã từ chối mà không chút suy nghĩ sau khi nghe yêu cầu của Thẩm Giai Nghi.

Thẩm Giai Nghi và Tần Đào đều sững sờ, họ không ngờ người này trả lời dứt khoát như vậy.

“Cái kia, chúng ta có thể trả đủ đồ ăn cho ngươi!”

Thẩm Giai Nghi nghĩ đối phương không hài lòng liền vội vàng bổ sung.

Ngô Minh lắc đầu nói: “Ta không có hứng thú, nếu không có việc gì thì ta đi trước!”

Đùa sao, tối hôm qua anh ta đã cứu những sinh viên này miễn phí, hơn nữa cũng không thiếu thức ăn, vì vậy anh ta không muốn mang gánh nặng như vậy trên lưng.

Ở nơi hoang dã, càng nhiều người càng nguy hiểm.

Tần Đào ở bên cạnh có chút không vui nói, hắn không nghĩ tới người giống như độc hành hiệp trước mặt lại có năng lực phi thường gì, có lẽ điều duy nhất hắn có thể dựa vào là sủng vật trùng nhân kia?

Nhưng trong mắt Tần Đào, hai sủng vật trùng nhân này cũng không có gì đặc biệt.

Thẩm Giai Nghi cau mày, tính cách của Tần Đào đúng là xúc động, nói trắng ra là anh ta có chút ấu trĩ, lúc này thật sự không nên nói như vậy, nếu đối phương ghét bỏ bọn họ thì mất nhiều hơn được.

Không nghĩ tới Ngô Minh không để ý đến một tiểu tử như Tần Đào chút nào, chỉ cười khẩy sau đó đóng cửa khởi động xe, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta khuyên cô, nếu muốn sống lâu hơn thì sau này không nên dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.”

Sau khi để lại một câu đầy ẩn ý, Ngô Minh trực tiếp lái xe rời đi.

“Tâm thần, còn tưởng rằng mình ghê gớm lắm sao!”

Tần Đào mắng một tiếng, không nghĩ rằng lời nói và việc làm của hắn đã khiến Thẩm Giai Nghi thập phần phiền chán, cô vốn tưởng rằng Tần Đào sẽ thành thục hơn một chút, ai ngờ lại không ổn trọng như vậy. Đặc biệt là sau khi trở thành một thức tỉnh giả, hắn ta trở nên kiêu ngạo hơn rất nhiều, thậm chí hắn ta còn không nghe ra ẩn ý mà người đó để lại trước khi anh ta đi.

“Có phải là đang ám chỉ đám người Hàn Tam?”

Thẩm Giai Nghi băng tuyết thông minh, trên đường đi cô cũng phát hiện nhóm của Hàn Tam hình như có âm mưu gì đó, chưa kể đến chuyện khác, khi bọn họ đánh nhau với quái vật, tuy rằng những người này cũng có góp sức, nhưng tại sao tất cả những người thương vong đều là đồng học của mình.

Không phải trước đây cô không nghĩ tới, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, cô lập tức toát mồ hôi lạnh.

Cô cho rằng ngày trước bọn họ cũng bị vài con quái vật tấn công, vốn dĩ cho rằng có thể dễ dàng giải quyết, nhưng hai người đồng học thức tỉnh giả đã chết, hai đồng học này đang ở cùng đám người Hàn Tam, lúc đó cô cảm thấy kỳ quái, hiện tại nghĩ lại, chẳng lẽ đám người Hàn Tam giở trò quỷ sao?

Càng nghĩ về những sơ hở và manh mối này, Thẩm Giai Nghi vội vàng quay lại để kể lại tình hình cho Vương lão sư và một số sinh viên khác.

"Giai Nghi, ta đã có những nghi ngờ này, nhưng ta không thể nói bất cứ điều gì nếu không có bằng chứng chắc chắn. Hơn nữa, chúng ta thuê đám người Hàn Tam đó chỉ nghĩ họ không có ý đồ xấu chỉ muốn thức ăn. Bây giờ nghe đây em nói như vậy ta cũng cảm thấy đám người Hàn Tam có ý đồ gì đó, có lẽ là đang cố ý dùng quái vật tiêu hao thực lực của chúng ta!"

Vương lão sư có hơn mười năm xã hội tôi luyện, tâm tư đương nhiên cẩn thận hơn những sinh viên này, ngay lập tức bày tỏ quan điểm của mình.

Thẩm Giai Nghi gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng tại sao đám người Hàn Tam lại đột nhiên biến mất? Chúng em tìm thấy vết máu cách đó không xa nhưng không có thi thể, đồ đạc trong xe bọn họ vẫn còn ở đó nên em không nghĩ họ rời đi, rất có thể đã..."

Cô chưa nói hết nhưng những người khác đều biết ý cô ấy, rằng đám người Hàn Tam có lẽ đã chết.

Mặc dù nghe có vẻ hơi cổ quái.

Chưa nói đến thực lực của bảy thức tỉnh giả của đám người Hàn Tam, huống hồ đêm qua bọn họ nghỉ ngơi cách nhau chưa đến mười mét, sao có thể bị giết rồi hủy thi diệt tích mà không ai hay biết được chứ? Điều này đơn giản là không thể.

Thẩm Giai Nghi các nàng không biết, đám người Hàn Tam lòng mang ý xấu, một đám ra ngoài âm thầm bàn bạc, không ngờ bị Ngô Minh tận diệt.

"Giai Nghi, ngươi nói đám người Hàn Tam đã bị giết? Không thể nào, đám người Hàn Tam không phải là kẻ yếu, cho dù không địch lại cũng không thể không có tiếng động, trừ phi bọn họ cố ý để người giết chết mới đúng. Cho dù sự thật đúng như cô nói thì là do ai đã làm, đừng nói với ta đó là gia hỏa vừa rồi nha!”

Tần Đào là người đầu tiên chất vấn, nhưng lần này câu hỏi của anh là có cơ sở.

Thẩm Giai Nghi trong đầu thật sự nghi ngờ Ngô Minh, bất quá ngẫm lại thấy không có khả năng, giống như Tần Đào đã nói, đám người Hàn Tam tuy rằng bại trận, nhưng cũng không thể không có tiếng động nào được, chuyện này có lẽ có huyền cơ khác.

"Đây không phải là vấn đề chúng ta đang gặp phải bây giờ sao. Hiện tại chúng ta chỉ có bốn thức tỉnh giả, nếu gặp nguy hiểm thì chúng ta căn bản khó chống đỡ và bây giờ không biết phải đi đâu!” Thẩm Giai Nghi thở dài nói.

“Tại sao chúng ta không đi theo người đó?” Một nữ sinh đột nhiên nói.

Thẩm Giai Nghi hai mắt sáng lên, thầm nói đây cũng là một cách, nếu đối phương có thể đơn độc lên đường thì khẳng định sẽ quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, đi theo đối phương không nhất định sẽ được che chở, nhưng ít ra có thể tìm được một điểm tập kết.

Chẳng mấy chốc, cả đám lên xe, ba chiếc xe khởi động phóng nhanh về hướng Ngô Minh rời đi.

Họ đuổi theo suốt quãng đường vẫn không thấy bóng chiếc xe phía trước, nhưng Thẩm Giai Nghi và những người khác đã sớm phát hiện ra trên đường thi thoảng có mấy xác quái vật, vết máu xung quanh vẫn còn mới mẻ, rõ ràng mới chết không lâu, rất có thể do anh chàng phía trước xử lý.

Vì vậy, theo những thi thể suốt một quãng đường cho đến khi trời tối, đám người Thẩm Giai Nghi không ngờ lại không gặp phải nguy hiểm gì.

Không nói đến Thẩm Giai Nghi, ngay cả những người khác cũng cảm thấy không thích hợp, trên đường đi thường sẽ gặp phải quái vật lớn nhỏ, sao hôm nay dọc đường lại không gặp phải?