Thành Chora lúc này trong thật hoang tàn, từng chiếc cây đã đổ sụp ở trên nền đường, từng tòa kiến trúc của khu phố đã từng rất sầm uất nay lại trở nên vô cùng hiu quạnh, từng cơn gió cuốn đi không chỉ là cát và bụi mà ẩn trong đó còn là những giọt máu chưa khô.
Trên nền đất nằm la liệt các xác chết đã không còn nguyên vẹn, trên từng bộ phận đó hắn còn loáng thoáng thấy được những vết tích của trận chiến.
" Oe oe oe "
Một tiếng khóc vang lên đã khiến Tô Vũ chú ý, hắn chạy ngay về nơi phát ra âm thanh. Tiếng khóc được phát ra từ phía một căn nhà nhỏ vẫn còn đang mở, Tô Vũ đi về phía ngôi nhà đó.
Vừa bước vào hắn đã ngửi thấy một mùi tanh nòng, được bốc ra từ phía dưới gầm giường. Tiếng khóc lại tiếp tục phát ra từ phía đó, hắn chạy tới nâng chiếc giường kia lên.
Phía dưới chiếc giường là một người phụ nữ đã chết, trên lưng cô có một vết cắn sâu tới mức có thể nhìn thấy được đốt sống lưng. Nhưng tiếng khóc vẫn liên tục vang từ phía xác chết của người phụ nữ.
Hắn nhẹ nhàng nhấc xác chết của cô ra để kiểm tra. Bên dưới là một hố nhỏ, có lẽ chỉ được mới đào không lâu, trên hố vẫn còn sót lại vài dấu tay bằng máu.
Phía trong là một đứa bé đang khóc, nó vẫn còn rất nhỏ. Tô Vũ thấy trên miệng nó vẫn còn in lại một vết tay có lẫn máu và đất cát.
Một thước phim dường như đang hiện ra trước mắt hắn, một người phụ nữ trong lúc bỏ trốn quái vật vẫn bế theo một đứa trẻ. Sau đó cô bị một con quái vật tấn công vào phía sau lưng khi đang chạy trốn.
Rồi người phụ nữ đó đã cố chạy vào bên trong một căn nhà, cô cũng biết mình không thể sống lâu thêm được nữa nên cố gắng đào một hố nhỏ. Dùng bàn tay vẫn còn bùn đất cố gắng ngăn cho đứa trẻ không khóc.
Hắn không biết người phụ nữ này và đứa trẻ có phải mẹ con hay không, có lẽ bọn họ là chị em, hoặc thậm chí người phụ nữ này trong lúc chạy trốn đã vô tình phát hiện ra đứa trẻ này nên muốn cứu nó.
Có lẽ là tình cảm của người mẹ dành cho con, cũng có lẽ là tình cảm của một người chị dành cho em, thậm chí có lẽ là tình cảm giữa con người với nhau.
Nhưng dù đó là loại tình cảm nào thì nó cũng vô cùng đẹp đẽ. Với tất cả những gì người Frank đã làm trước đây hắn vẫn còn đang phân vân việc mình cứu họ là đúng hay sai.
Mà hôm nay hắn đã có câu trả lời cho mình, con người sinh ra vẫn chưa hề phân biệt đúng sai, tốt xấu. Cũng vì vậy mà từ từ lớn lên, con người bắt đầu sinh ra những cách nhìn nhận khác nhau.
Bản thân người Frank lại được sinh ra với tiềm chất để trở thành một chiến binh, cực kỳ khát máu và tàn nhẫn. Có lẽ cũng vì vậy mà thế hệ trước bọn họ đã làm ra rất nhiều chuyện đáng giận.
Tuy không có ác cảm với người Frank, nhưng trong đầu hắn luôn tồn tại một dấu chấm hỏi về con người của họ. Nhưng suy nghĩ đó từ hôm nay sẽ khác.
Có lẽ họ sinh ra đã có được tiềm chất để trở thành một ác quỷ, nhưng không phải vì vậy mà họ sẽ trở thành ác quỷ mà có đôi khi họ chính là những thiên thần.
Đứa bé trên tay hắn đã từ từ lim dim đôi mắt, chắc nó đã khóc đến kiệt sức. Mỗi một đứa trẻ sinh ra trong thời kỳ chiến tranh đều đáng thương, có những đứa trẻ tuổi thơ của chúng sẽ chỉ là những xác chết.
Thậm chí có những đứa trẻ, khi chúng nhớ về tuổi thơ lại là cái chết của ba mẹ chúng.
Tô Vũ ắm đứa bé trên tay đưa cho Elena, đôi mắt của cô cũng đã hơi long lanh : " Ngươi muốn nuôi nó sao ? "
Elena nhìn đứa bé trên tay mình : " Tất nhiên, ta rất thích nó "
Tô Vũ nói : " Ngươi muốn đặt tên cho nó không ? "
Elena hơi suy nghĩ rồi trả lời : " Ngươi là người cứu nó ngươi đặt đi "
Tô Vũ hơi chần chứ, rồi nói : " Ta muốn đặt tên cho nó là Mộ Hi "
Elena hơi cau mày nhìn Tô Vũ rồi nói : " Sao ngươi lại lấy họ đứa bé họ Mộ, nghe thật xui xẻo "
Tô Vũ nhìn về phía người phụ nữ nói : " Thực chất ta nghĩ người phụ nữ kia mới xứng đáng đặt tên cho đứa trẻ "
" Mà thứ cô để lại cho nó là một cái hố được cô dùng xác chính mình lấp "
" Nó giống như một ngôi mộ đào để bảo vệ cho đứa trẻ, mà bản thân cô chính là một cái nắp quan tài "
" Ta muốn dùng nó để làm họ cho đứa bé. Còn hi là hi vọng, ta mong nó sẽ là niềm hi vọng cho nhưng người Frank đang còn sống ở thế giới này "
Elena nhìn người phụ nữ đã chết kia rồi gật gật đầu : " Một cái tên rất hay "
Rồi cô nhìn đứa bé trên tay nói : " Sau này con sẽ là Mộ Hi "
Đứa bé trên tay cô dường như cũng cảm nhận được gì đó, cánh tay cua vào mặt Elena khiến Tô Vũ cười phá lên.
Tất cả bọn họ đi ra ngoài cố tìm được những người sống sót ở thành Chora, mà may nhờ Tô Vũ đến cũng đã hấp dẫn sự chú ý của đám quái vật. Vì vậy dù phá được cửa thành chui vào bên trong nhưng phần lớn chúng đều sẽ quay trở ra.
Dọc đường bọn hắn cũng đã tìm được khá nhiều người sống sót nhưng điều kỳ lạ là hắn không thấy Chora ở đâu. Theo một vài người nhìn thấy thì cô đã chạy hướng về một tòa tháp cao.
Tô Vũ nhíu mày, hắn hơi chút khó hiểu với hành động này của Chora, mà kết thúc trận chiến cũng đã khá lâu nhưng hắn vẫn không nhìn thấy được bóng dáng của cô.
Hắn lại tiếp tục đi về phía trung tâm của thành Chora, số người hắn tìm được cũng khá nhiều. Nếu về mặt số lượng thì đúng là trấn Vạn Xuân của hắn vẫn thua cô rất nhiều.
Từ từ tiến về trung tâm, hắn cũng đã thấy được tòa tháp cao mà Chora đã chạy tới, nhưng cửa vào đã đóng, mà phía trước cửa cũng có một vài binh lính đang đứng canh ở đó.
Tô Vũ tiến lại gần hỏi bọn họ : " Nói với Chora là trấn trưởng Vạn Xuân tới cứu viện "
Những binh lính lại không hề trả lời, họ cũng không có mảy may để ý đến thông tin quái vật đã bị đuổi đi một chút nào. Bọn họ tựa như những pho tượng chỉ biết đứng đó, nhưng khi hắn lại gần cửa thì tất cả họ đều đưa mũi giáo hướng về phía hắn.
Khi nhìn cử chỉ của họ, Tô Vũ có thể chắc chắn rằng họ không phải là những binh lính bình thường. Nhưng tại sao họ phải ngăn cản hắn vào trong, chẳng lẽ bên trong đang có chuyện gì xảy ra.
Tô Vũ nhíu mày nhìn về phía cửa, hắn nhìn thấy một số hoa văn kỳ lạ. Nhưng hắn lại không nhớ được rằng mình đã trong thấy chúng ở đâu. Những đường vân được nối, xen lẫn với nhau để tạo thành một cái cánh.
Nhưng hắn từ những hình ảnh này hắn cũng không biết được cái cánh này là cánh của cái gì. Nhưng hắn nhìn những binh lính này cực kỳ khó chịu, dường như hắn cũng đã từng gặp bọn họ ở đâu đó rồi.
Tô Vũ hét lên thật lớn, tạo ra một đợt sóng âm kinh khủng, quét qua toàn bộ tòa tháp. Nhưng từ tòa tháp kỳ lạ này lại bắt đầu phát ra những tấm chắn ngăn cản hắn tấn công.
Nhìn cảnh này, đôi lông mày của hắn lại nhíu càng sâu. Hắn " Emeraline hóa " toàn bộ cơ thể rồi ngay lập tức lao về phía cánh cửa bỏ mặc mọi tấn công của những binh lính.
"Rắc rắc rắc phụt"
Từng tiếng nứt vỡ từ lớp giáp đá của Tô Vũ đã vang lên, Tô Vũ rất bất ngờ. Đây là lần đầu tiên lớp giáp đá của hắn bị phá vớ mà hắn cũng không ngờ những binh lính này lại mạnh như vậy.
Nhưng càng như vậy hắn lại càng muốn biết phía sau cánh cửa là gì, từng tiếng va chạm lại tiếp tục vang lên nhưng hắn vẫn cố chạy vê phía cửa cũng làm chếch đi những mũi giáo nguy hiểm.
Cuối cùng sau khi vượt qua rất nhiều vòng vây, mà cũng đã sử đụng hết một lần khôi phục hoàn toàn từ " Lời chúc phúc của thần Khnum " thì hắn cũng đã chạm hai tay vào cánh cửa.
Rồi đẩy thật mạnh cánh cửa đó ra, từng tia sáng từ trong đó bắn ra làm hắn lóa mắt không thể ngay lập tức trong thấy thứ gì.