Sau khi nghe xong câu chuyện, hắn giao cho một số người đi mua một số vật dụng cần thiết. Còn hắn cần phải đăng xuất để dự sinh nhật của Dương Vân Nhi.
"Tinh tinh...."
Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, Tô Vũ kiểm tra trong điện thoại đã có gần trăm tin nhắn được gửi cho hắn. Nội dung đều giống nhau, đó là hắn phải đi nếu không sẽ bị Sở Nhật Nam từ mặt.
Sở Nhật Nam đã gửi tin nhắn hẹn trước, cứ 30 phút hắn lại gửi cho Tô Vũ một tin nhắn. Bữa sinh nhật hôm nay hắn nếu không tới có lẽ thật sự bị Sở Nhật Nam từ mặt thật.
Bây giờ mới chỉ buổi trưa, cũng chưa đến thời gian hắn hẹn với Nhật Nam đi sinh nhât. Nhưng dù sao cũng là khách mời đặc biệt được gửi mấy trăm tin nhắn, nếu đi tay không đến đó sẽ bị Nhật Nam mỉa mai suốt đời mất.
Hắn suy nghĩ không biết mua gì, mua quần áo không hợp lý lắm, lỡ đâu Nhật Nam hắn là một người có máu ghen ngầm. Mua trang sức càng không được, mua đồ dùng học tập thì lại quá đơn giản, đúng là một đề bài khó khăn cần sử dụng quyền trợ giúp.
Có lẽ Lý Uyển Nhi có thể giúp hắn, nhưng cũng với điều kiện là nàng không báo với Dương Vân Nhi mới được. Quà sinh nhật tất nhiên phải mang đến bất ngờ.
Tô Vũ: " Uyển Nhi, ngươi có rảnh không? "
Lý Uyển Nhi: " Muốn hỏi ta nên mua đồ gì đúng không? "
Tô Vũ: " Uyển Nhi, ngươi thật thông minh. Giúp ta đi "
Lý Uyển Nhi: " Ta cũng đang không biết mua gì đây. "
Tô Vũ: " Vậy ngươi tính mua gì? "
Lý Uyển Nhi: " Ban đầu ta đang nghĩ sẽ mua một sợi dây chuyền, nhưng cũng không chắc lắm "
Tô Vũ: " Hay là thế này, chúng ta mua mấy đồ thể thao tặng Vân Nhi đi "
Lý Uyển Nhi: " Cũng là một ý, mấy đồ kia của Vân Nhi cũng cũ hết rồi mua mấy cái mới cũng hay "
Tô Vũ: " Oke, vậy lát gặp nhau ở trung tâm mua sắm "
Lý Uyển Nhi: " Oke, lát gặp "
Mua đồ thể thao cũng không đơn giản, vừa phải đúng kích cỡ, lại phải vừa đẹp, còn phải đúng gu của người mặc. Cùng mua đồ với Uyển Nhi là an toàn nhất, vừa không sợ bị Sở Nhật Nam ghen, vừa có thể chọn được món đồ mà Vân Nhi thích. Hắn đúng thật là một thiên tài.
" Muaha..."
Suýt nữa hắn phát ra nụ cười giống Sở Nhật Nam, xấu hổ, xấu hổ.
Lấy vài món đồ đơn giản mặc vào, hắn bắt taxi đến trung tâm mua sắm gặp Uyển Nhi. Đi mua đồ với con gái không thể đến muộn được, nghe nói phụ nữ nhớ rất dai, đặc biệt là khi con trai đi trễ.
Tô Vũ đợi nửa tiếng thì Uyển Nhi cũng đến, cô mặc một bộ trang phục thể thao bình thường, trong cực kỳ khỏe khoắn, năng động.
Lý Uyển Nhi chỉ tay về phía trung tâm mua sắm: " Đi thôi "
Tô Vũ theo đuôi cô vào trong trung tâm mua sắm, đi rất nhiều cửa hàng thể thao vẫn chưa lựa được món ưng ý. Hắn cứ như một đầy tớ theo sau cô chủ, Lý Uyển Nhi bảo gì hắn phải nghe đó, kêu hắn lấy đồ là hắn phải đi lấy đồ, kêu hắn lấy áo tuyệt đối chỉ được lấy áo.
Lòng vòng cả buổi trời, cuối cùng cũng đã mua được một vài món đồ thể thao ưng ý. Mấy quả bóng rổ trang trí, mấy bộ đồ thể thao và một đôi giày chạy, chừng này chắc cũng đủ quà cho hai người.
Đến một cửa hàng đống quà và ghi vào một tờ giấy thiệp chúc mừng, hai người cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Quanh đi quẩn lại cũng đến giờ bữa tiệc bắt đầu, bọn họ chạy nhanh về nhà thay trang phục. Hắn dù gì cũng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ đồ vét đi ăn sinh nhật chắc cũng không sao. Vóc người hắn rất được, mặc đồ gì cũng đẹp.
Hắn mang theo món quà, bắt taxi đến dự bữa sinh nhật của Vân Nhi. Dù sao cũng là bạn thân của Nhật Nam, đi muộn cũng không hay, đến sớm có thể phụ giúp bọn họ trang trí cho bữa sinh nhật.
" Ta đến rồi này, nhanh xuống đón ta "
" Đợi ta chút xíu, ta xuống liền "
Tô Vũ đứng trước một nhà hàng tổ chức sự kiện, tuy cũng không lớn lắm nhưng chắc cũng đủ cho bọn hắn tổ chức một buổi sinh nhật nhỏ.
" Ngươi đến đúng lúc lắm, ngươi phụ giúp ta nâng cái loa này lên với "
Sở Nhật Nam đi xuống, tay áo của hắn đã được xăn lên, trên người đã lấm tấm mồ hôi.
" Đâu, đưa đây ta nâng lên cho, đưa lên tầng mấy "
Tô Vũ cũng cởi ra bộ đồ vét chuẩn bị nâng loa lên cho hắn, chiếc loa khá to không thể bỏ vừa thang máy được, phải nâng bằng thang bộ nên một mình Nhật Nam không thể thực hiện được.
" Ây za "
Cũng không nặng lắm, một mình hắn vẫn có thể nâng được dễ dàng. Hắn ngước nhìn Sở Nhật Nam đang phụ hắn ở phía trước để loa không ngã.
Cứ như vậy bọn họ qua hết tầng này tới tầng khác, hắn đã hiểu là vì sao hắn hỏi tầng mấy thì Nhật Nam không trả lời. Thì ra là nhấc lên tới tầng thượng, chắc hắn sợ Tô Vũ " bỏ con giữa chợ " đây mà.
" Cảm ơn ngươi nha Tô Vũ "
Dương Vân Nhi đã từ xa chạy tới, trên người cô đang mặc một bộ váy màu vàng nhạt, cũng tôn lên dáng vẻ của cô. Trong rất đẹp, không ngờ hoa lài lại đi cắm phải bãi cứt trâu.
Hắn nhìn về phía Sở Nhật Nam với ánh mắt cực kỳ ghét bỏ, mới đến chưa lâu đã bắt hắn lao động.
Tiếp đó, người tham gia bữa tiệc cũng bắt đầu đến, mỗi người đều ít nhiều mang theo một đến hai món quà tặng cho Vân Nhi. Có những người mà hắn quen biết cũng có người hình như là bạn thời trung học của Vân Nhi nên hắn chưa gặp bao giờ.
Nhưng điều hắn không hiểu là vì sao hắn phải đứng ở trước cổng để chào khách, sao cứ có cảm giác hắn như bảo vệ của bữa tiệc thế này.
" Tô Vũ "
Lý Uyển Nhi cuối cùng cũng đến, trên tay cũng mang theo mấy món quà đã được bộc sẵn, hôm nay cô mặc một bộ váy màu đen, mất đi vẻ hoạt bát mà tăng thêm một vẻ thần bí. Nhìn bộ đồ này hắn lại nhớ đến Hắc phù thủy cũng rất thích mặc đồ màu đen.
" Người đến rồi, ngươi vào trong kia kéo Sở Nhật Nam ra đây cho ta. "
Chức trách của hắn vẫn phải canh cửa không thể vì tức giận mà rời bỏ vị trí được. Ít nhất cũng phải hoàn thành xong công việc mới đi. Nhưng nếu kéo Sở Nhật Nam ra thế chỗ cho hắn là chuyện khác.
"Được, ta kéo hắn ra đây cho người "
Lý Uyển Nhi chuẩn bị chạy vào trong kéo Sở Nhật Nam ra theo lời Tô Vũ.
Một lúc sau.
" Ta hỏi thật, đầu của ngươi chắc không bị đập vào đâu đúng không? "
Vừa nói dứt câu thì một người đã tới hắn lại mỉm cười: " Xin chào "
" Vân Nhi làm nũng với ta, ta nhìn thấy vẻ mặt đó mắc ói quá nên phải ra đây. "
Uyển Nhi vừa dứt câu cũng có một người đi tới, cô cũng mỉm cười: " Xin chào "
Hai người đang nói chuyện rất hăng săng thì phía đằng sau đã vang lên vài âm thanh:
" Tiếp tân với bảo vệ nhà hàng này toàn trai xinh gài đẹp nhỉ? "
" Trong bọn họ cũng đẹp đôi đấy chứ "
" Bọn họ nhìn nhau tình tứ thế kia chắc là bạn trai bạn gái rồi "
" Ừ chắc đi làm để tạo kỷ niệm lứa đôi đây mà "
Nghe những âm thanh này xong, khói trắng trên hai người đã bốc lên, xong chuyện này không cần Sở Nhật Nam từ mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ từ mặt Sở Nhật Nam trước. Cũng phải đánh cho hắn một trận nhớ đời rồi mới từ mặt.
Bên kia đường, một đứa trẻ nhìn về phía hai người bọn họ: " Mẹ ơi, hai anh chị đó hình như là võ lâm cao thủ thì phải "
Mẹ hắn nhìn về phía hai người, khuôn mặt bọn họ đang rất đáng sợ: " Đừng nhìn con, hai người đó hình như không được bình thường đâu "
Che mắt đứa trẻ không cho nó thấy những "Võ lâm cao thủ" đang luyện công đến tẩu hỏa nhập ma.
.............