Tô Vũ quyết định thay đổi cuộc sống hiện tại của bản thân, hắn không tiếp tục vào trò chơi tìm kiếm quái vật mới nữa, nếu vào trò chơi cũng chỉ trong thành đi dạo. Ở cuộc sống thực thì cùng với đám người Sở Nhật Nam đi chơi khắp nơi, cũng không tiếp tục trốn tiết học, trở thành một học sinh ngoan ngoãn, nghe lời, làm một người bạn tốt với tất cả mọi người.
Cứ như vậy thời gian đã trôi qua được một tháng, hắn đang cố hòa nhập vào cuộc sống này, cũng không tiếp tục suy nghĩ về tận thế nữa. Điều này cũng thực sự vẫn rất khó với hắn, không thể không nói bọn người Sở Nhật Nam thực sự đã giúp hắn rất nhiều. Có bọn hắn chọc tức mỗi ngày cũng khiến cho Tô Vũ trong khoảnh khắc quên hết mọi chuyện về tương lai.
Mà hắn cũng phát hiện gần đây hình như mọi người đều trong lúc vô tình đều hướng ảnh mắt về phía hắn, có thể do hắn trong khoảng thời gian này có thay đổi nên mọi người cũng thân thiện với hắn chăng? Thậm chí cô giáo bình thường cũng là một người rất ít khi thể hiện cảm xúc, nhưng cũng thường xuyên cổ vũ, động viên hắn. Mà hắn cũng không biết là động viên điều gì, không lẽ cô động viên hắn tiếp tục đi học chăm chỉ, có lẽ là vậy.
"Ngươi nghe chuyện gì chưa?"
"Ngươi không nói sao ta biết ngươi đang nói chuyện gì?"
"Nghe nói Tô Vũ bị bệnh nan y sắp chết"
"Tô Vũ? Thảo nào, ta cứ thấy hắn dạo này cứ là lạ không giống hồi trung học thường xuyên cúp tiết. Mà ngươi nghe ai nói? "
"Lớp trưởng chúng ta chứ còn ai? Nghe nói hắn đã biết Tô Vũ bị bệnh từ lâu nên dù Tô Vũ có thường xuyên cúp tiết, gian lận hắn vẫn luôn ở bên cạnh"
"Lớp trưởng chúng ta thật là tốt, có lớp trưởng làm bạn thân chắc Tô Vũ lúc ra đi cũng cản thấy được an ủi"
Hai người nhìn nhau thở dài, mà không biết có một người đang ở phía xa khuôn mặt tím ngắt đã nghe hết tất cả mọi chuyện. Nhờ thể chất siêu phàm của Tô Vũ, mà hắn bình thường cũng nghe được những người nói xấu, hay bịa chuyện về hắn nhưng không ngờ hôm nay lại có chuyện càng thêm hoang đường như vậy.
Tên Sở Nhật Nam không những bịa chuyện hắn bị bệnh, còn lấy chuyện đó ra để làm chủ đề để hắn lung lạc nhân tâm người khác. Thì ra là mấy ngày này luôn có những ánh mắt nhìn về phía hắn không phải là thấy hắn thay đổi mà ngạc nhiên, hóa ra bọn họ là đang thương hại hắn. Đi hùng hổ vào lớp hắn kéo một người lại hỏi:
"Ngươi thấy Sở Nhật Nam đâu không?"
Ngươi bị hỏi cũng đang rất ngạc nhiên, không ngờ Tô Vũ lại có sức mạnh lớn như vậy. Không phải nói là hắn bệnh nặng sắp chết sao? Chẳng lẽ là trạnh thái trong truyền thuyết "Hồi quang phản chiếu" mà thường được nhắc tới hay sao.
"Ta mới thấy hắn đi hướng kia, chắc đang ở căn tin thì phải"
Cũng không nói thêm một lời, Tô Vũ chạy thẳng về phía căn tin đang thấy Sở Nhật Nam đang to nhỏ với mấy bạn học. Nhìn thấy cảnh này Tô Vũ đã kìm nén không nổi trong người lửa giận rồi.
"Sở Nhật Nam, ra đây nhận lấy cái chết "
Ai cũng quay lại nhìn về phía hắn, trong căn tin tuy đông người lại rất ồn ào nhưng cũng không có người nào có âm thanh to như của Tô Vũ cả. Mà Sở Nhật Nam nhìn thấy Tô Vũ cũng cong người bỏ chạy.
"Ngươi thử chạy tiếp đi"
Mà Tô Vũ cũng không vội vã đuổi theo, chỉ là xa xa đứng nhìn, chỉ đứng đó nói một câu hướng về phía Sở Nhật Nam. Mà hắn nghe câu nói của Tô Vũ, cả người cũng lạnh run, xem ra lần này Tô Vũ đã tức giận rồi. Nếu chạy không biết hậu quả còn khó lường hơn.
"Tô Vũ, ngươi phải nghe ta giải thích"
"Đi theo ta"
Hai người lúc này đã rời đi căn tin, nhưng những người ở lại cũng có một số người muốn đi theo xem chuyện gì, cũng có nhiều người đang bàn tán rốt cục là hai người đó xảy ra chuyện gì hay không.
Sở Nhật Nam và Tô Vũ đang đứng ở trên sân thượng, hắn chắn cửa không cho ai tiến đến. Tô Vũ hướng ảnh mắt nhìn về phía bầu trời quay lưng về phía Sở Nhật Nam
"Nói, sao ngươi lại đi đồn là ta bệnh nan y sắp chết"
"Tô Vũ à, ngươi phải nghe ta giải thích. Ta là thấy ngươi bình thường không có bạn. Muốn tranh thủ mọi người thương cảm để giúp ngươi thêm bạn thôi. Ngươi phải tin ta"
Sở Nhật Nam nhìn xuống dưới đất, cũng không dám nhìn thẳng hắn, ánh mắt cũng thể hiện có lỗi. Mà hắn cũng không thật sự tin Sở Nhật Nam, nhưng có vẻ Nhật Nam cũng biết lần này đùa có hơi quá rồi.
"Có phải cha mẹ ta trong lúc làm ăn đã khiến cho gia đình ngươi phá sản?"
Sở Nhật Nam cũng ngớ người, câu hỏi thật không liên quan một chút nào. Nhưng sau đó ánh mắt hiện lên hung tàn, điên cuồng, căm phẫn mở miệng la hét
"Đúng vậy, tất cả là tại ngươi, tại gia đình ngươi. Ta nhất định phải trả thù cho gia đình ta"
"Bốp"
Tô Vũ gõ mạnh một cái lên đầu Sở Nhật Nam. Cha mẹ hắn với cha mẹ Sở Nhật Nam quan hệ vô cùng tốt, thậm chí khi biết cả hai gia đình cùng mang thai thậm chí còn hứa nếu như hai đứa trẻ là một nam một nữ sẽ xem xét đến việc thông gia. Hắn chỉ đang nói đùa để không khí bới căng thẳng không ngờ tên Nhật Nam này thật có khiếu đi làm diễn viên như vậy
"Ây za, sao ngươi đánh mạnh vậy, tha cho ta đi mà Tô Vũ. Ta biết sai rồi"
"Đi giải thích hết cho mọi người cho ta, ngày mai mà có ai nhắc tới nữa là ta không tha cho ngươi đâu"
"Được được, ngươi tin ta để ta đi làm ngay"
"Khoan, ta để cho ngươi đi sao "
Lại một trận liên hoàn đấm đá liên tục vào người Sở Nhật Nam, một cú ban nãy căn bản không đã tay. Cũng không biết hắn là cái thể chất gì, cơ thể thật đúng là chịu đánh, không lẽ bị đánh nhiều cũng có thể kích hoạt được thiên phú?
"Đừng đánh mặt ta mà. A..a...a. Tô Vũ ta phải trả thù cho gia đình ta A...a...a..."
Rốt cục cũng tiêu tan một chút bực dọc trong lòng, hắn cũng thoải mái hớn nhiều. Đúng là đánh Sở Nhật Nam là cách để hắn có thể cảm giác được hòa nhập lại với cuộc sống một cách nhanh nhất.
"Dạ thưa cô chúng em vào lớp"
"Mặt em bị sao vậy Nhật Nam"
"Dạ em bị ong chít ạ"
"Trường ta có ong sao, cũng thật là nguy hiểm. Các em về chỗ đi"
Những ngày bình yên của Tô Vũ vẫn tiếp tục diễn ra như vậy, hắn cũng cảm giác được mình sắp thực sự có thể nắm giữ được kỹ năng mới này. Nếu nắm giữ được kỹ năng này, tuy không giúp hắn nâng cao được sức mạnh một cách trực tiếp, nhưng cũng giúp hắn học được các cổ pháp trở nên tốt hơn trước rất nhiều.
Nếu được hắn thực sự muốn khoảng thời gian này được như vậy mãi mãi, hắn như được sống lại khoảng khắc của những năm về trước khi hắn thực sự là một đứa trẻ, vô lo vô nghĩ, có gia đình bạn bè bên cạnh. Có được một cuộc sống vui vẻ.
【 Đinh】
【Ngươi đã lĩnh ngộ được kỹ năng "Tâm"】
Kỹ năng: Tâm ( LV 1)
Đặc tính: Tâm tình ngươi cùng thế giới hòa làm một, ngươi có xác suất lĩnh hội được trạng thái "Thiên nhân hợp nhất". Đồng thời tu luyện có khả năng rèn luyện tâm tình tâm tình có một mức độ nhỏ gia tăng.
Nói rõ: Đây là kỹ năng thể hiện sự hòa hợp với hoàn cảnh, môi trường tự nhiên. Cần yêu cầu người tu luyện thả lỏng tâm tình.
....
Cuối cùng, sau bao nhiêu cố gắng hắn đã thành công, nắm giữ được kỹ năng này trước mắt chưa nhìn thấy hiệu quả nhưng nếu hắn lại thu được càng nhiều hơn các cổ pháp. Mà những cổ pháp này đều có những hiệu quả thần kỳ mà không phải những phương pháp khác có được, khả năng của hắn sẽ ngày càng được gia tăng.