Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 20




Tiêu hóa hết đống "Mảnh vỡ kết tinh", Tô Vũ cũng không hề gặp yêu cầu giới hạn về cấp độ nhưng khi trò chơi phủ xuống thì khác. Nói cho cùng trong trò chơi vào lúc này mọi thứ thu được cũng không phải quá khó khăn, vì để cho người chơi trải nghiệm được hết mọi thứ có thể đạt được. Cũng vì vậy mà một bộ phận người trở nên quá ảo tưởng về khả năng của bản thân, nghĩ rằng có thể làm bá chủ một phương.

Cũng không biết đây là dụng ý của trò chơi tận thế, hay chẳng qua đó chính là sự ngu ngốc của con người.

Tô Vũ đã nhảy vọt lên 5 cấp độ, có thể thấy được lượng "Mảnh vỡ kết tinh" mà hắn thu nhận được nhiều đến mức độ nào.

【 Bảng trạng thái cá nhân】

Tên người chơi: Hiện Thực Tận Thế - Bán Thạch nhân

Đẳng cấp: 23

HP: 100%

MP: 125/125

Lực lượng: 43

Nhanh nhẹn: 30 (+2)

Thể lực: 48

Trí lực: 30 (+5)

Mị lực: 1

Trang bị: Giày của thợ đốn củi, găng tay của thợ mỏ, mũ của thôn trưởng

Kỹ năng: Kiếm pháp cơ sở (LV 14), Thiểm Ảnh Kiếm (LV 5), Hô hấp pháp (LV 1), Ý chí bất khuất(LV 1)

Thiên phú: Giáp sừng (E), Thạch hóa (C+)

Điểm tự do: 133

.....

Càng về những cấp độ phía sau, thu nhận được càng khó khăn thu điểm thuộc tính hơn, nhưng mỗi lần tăng cấp đều sẽ thu về được rất nhiều điểm tự do. Tô Vũ nhìn những điểm tự do kia, có hơi chút xúc động muốn sử dụng chúng toàn bộ vào trong cơ thể ở thế giới thật của hắn. Nhưng hắn cũng biết đó là lựa chọn đó cũng không khôn ngoan, dù sao cũng còn gần 2 năm nữa thì trò chơi mới phủ xuống. Hắn có thể trong thời gian này tích góp từng chút một những điểm thuộc tính.

Trong thời gian kế tiếp, Tô Vũ sẽ giành thời gian tới việc học những kỹ năng hắn thu được ở trong khe núi. Giống như "Hô hấp pháp" kỹ năng cũng đòi hỏi cao về tâm tình của người tập luyện, thậm chí còn đòi hỏi thêm một chút thiên phú đặc biệt nào đó mà hắn cũng chưa hiểu.

Nhưng trước mắt, Tô Vũ phải trở lại thành phố, để tiến hành đăng xuất, hắn còn phải chuẩn bị cho kỳ thi trung học phổ thông sắp tới của hắn. Có ký ức kiếp trước cùng với chỉ số trí lực cao hơn người bình thường, nên với hắn kỳ thi này cũng không khó, hắn chỉ cần xem lại một chút sách vở thì có thể đạt điểm cao. Xem lại bài một chút rồi hắn cũng đi ngủ để tỉnh táo cho ngày mai thi cử.

Hôm nay, ba của hắn đặc biệt chở hắn đi thi, mẹ hắn cũng dậy từ sớm để đánh thức hắn sợ hắn trễ giờ thi. Cảnh tượng này thật vô cùng quen thuộc, ở kiếp trước hắn cũng đã từng hết sức lo âu về kỳ thi chuyển cấp này.

"Có lo không con trai?"

"Chỉ là một kỳ thi nhỏ thôi mà, có gì phải lo đâu ba?"

"Ha ha, đúng vậy. Chỉ là một kỳ thi thôi. Tự tin làm bài nhé con trai."

Cha mẹ hắn tiễn hắn vào trường thi rồi cũng phải quay lại công ty làm việc, dù sao cha mẹ hắn cũng là chủ công ty. Không thể vì hắn mà bỏ bê công việc để chờ con thi xong được.

"Tô Vũ"

Hắn quay người lại, đã thấy Sở Nhật Nam đi đến, nhưng không chỉ có hắn, Dương Vân Nhi và Lý Uyển Nhi cũng đến.

"Các ngươi cũng thi vào trường này?"

"Đúng rồi, chúng ta tính sẽ cùng nhau học cấp 3 mà"

"Còn ngươi Lý Uyển Nhi?"

"Ta muốn học chung với Vân Nhi"

Hắn thật hận trước đo không đánh cho Sở Nhật Nam thêm mấy cái bạt tai, biết trước như vậy, lúc đầu hắn đã một chọn có điểm đầu vào thật cao. Cũng do hắn nghĩ hắn sẽ thường xuyên cúp tiết nên đã tùy tiện chọn một trường cấp 3 ở gần nhà. Dù sao cũng đã đăng ký rồi, cũng không thể bỏ thi để đăng ký trường khác. Giờ hắn chỉ mong sau này không học chung lớp với hắn là được.

"Reng... reng....reng...."

Kỳ thi bắt đầu, các bài thi với hắn quả thật quá dễ dàng. Hắn làm xong tất cả các bài rồi chuẩn bị nộp bài ra ngoài. Không phải hắn muốn cố ý thể hiện, nhưng ngồi trong phòng thi làm hắn cảm thấy rất chán. Trong thời gian còn lại hắn dự định sẽ chạy bộ một chút để thư giãn cơ thể, liên tục nhiều trận đánh trong trò chơi đã làm hắn vô cùng mệt mỏi. Vì vậy đã lâu hắn chưa rèn luyện thân thể, thời gian làm bài thi tiếp theo cũng còn rất dài hắn có thể để bản thân chảy ít mồ hôi.

Hắn bước ra lên nộp bài, trước sự ngỡ ngàng của nhiều người, cũng không cần phải nghĩ nhiều chắc lúc này mọi người đều nghĩ là hắn không làm được bài. Thầy giám thị trong phòng là một người đàn ông trung niên đang ngồi ở chiếc bàn trên bục giảng:

"Em học sinh"

"Vâng có gì không thầy?"

"Em không làm bài mà lên đây làm gì?"

"Em nộp muốn nộp bài ạ"

"Bài khó quá đúng không? Không sao còn những bài thi khác, em đừng lo"

Hắn cũng không có ý định giải thích, giải thích nữa cũng chỉ tốn thêm thời gian. Thậm chí nếu hắn nói bài quá dễ có thể sẽ làm ảnh hưởng tới những thí sinh khác. Không bằng cứ để cho thầy giám thị tự suy đoán vậy.

"Vâng ạ, em có thể chạy bộ một chút không ạ?"

"Chạy bộ? Được, chạy đi, dù sao cũng giúp đầu óc thoải mái một chút"

Bước ra khỏi phòng, Tô Vũ bắt đầu tiến hành chạy bộ với hắn có thể rất bình thường nhưng với người khác lại vô cùng nhanh. Mà nhanh chưa đủ, hắn còn duy trì được tốc độ đó trong thời gian rất dài. Có một vài người đã bắt đầu chú ý đến hắn, dù sao trường cấp 3 này tuy không nổi tiếng về thành tích học tập nhưng cũng khá có tiếng trong lĩnh vực thể thao.

"Em học sinh"

Có một người đàn ông cũng khá lớn tuổi nhưng cơ thể vẫn còn rất khỏe mạnh, xem ra người này cũng là một người thường xuyên tập thể thao.

"Dạ vâng, có gì không vậy thầy"

"Em đang học lớp nào?"

"Hôm nay em mới thi vào trường ạ"

"Thi vào trường? Không phải kỳ thi mới bắt đầu sao?"

"Em đã nộp bài rồi ạ"

"Nhanh vậy sao, thật đáng tiếc. Thôi em chạy tiếp đi."

Chắc rằng một người nữa đang nghĩ rằng hắn không làm được bài, dù sao hắn cũng đã quen thuộc với cảm giác bị người khác hiểu nhầm. Tô Vũ lại bắt đầu chạy, chạy ở ngoài trời vẫn mang đến cảm giác thú vị hơn so với chạy trong phòng tập. Người đán ông kia vẫn đang nhìn hắn từ phía xa, có vẻ đang vô cùng tiếc nuối.

"Reng...Reng....Reng...."

Đã kết thúc môn, Tô Vũ cũng dừng chạy. Giờ thi môn kế tiếp cũng không quá dài, hắn phải trở lại phòng thi để chuẩn bị đồ dùng. Cứ như vậy qua mấy môn, hắn cũng đã kết thúc buổi thi của mình.

"Tô Vũ, làm bài được không?"

"Không, ta bỏ giấy trắng"

"Ta biết ngay, ngươi bình thường suốt ngày cúp tiết sao có thể làm được bài. Về sau nhớ học ta, phải chăm chỉ học tập. Ta nói có đúng không Vân Nhi"

"Đúng vậy, Nhật Nam là một học sinh gương mẫu mà."

"Ha ha ha"

Mấy người thực chất cũng biết khả năng của Tô Vũ không thể nào bỏ giấy trắng được nhưng vẫn hùa theo Nhật Nam trêu chọc một chút vì thói quen cúp tiết của hắn. Cha mẹ hắn lúc này cũng gọi điện thoại cho hắn

"Làm được bài không con trai?"

"Đề bài năm nay không khó, con làm được hết"

"Ha ha, để ta báo lại cho mẹ con. Đi đường nhớ cẩn thân đấy"

Thông báo một chút tin tức xong cho cha mẹ, hắn đang dự định bắt xe trở về nhà thì đứa "bạn

rất thân" của hắn đã mang theo hai bạn nữ đến kéo hắn đi chơi.

"Hôm nay thi xong rồi chúng ta đi đâu chơi đây? Ngươi có ý kiến gì không Vân Nhi"

"Hay là chúng ta đi xem phim?"

Lúc này Tô Vũ không nhịn nổi được phải chen một câu

"Có thể xem ta là không khí được không"

"Được, chúng ta là con người. Đang cần không khí để thở đây, người phải đi theo ta"

"......"

Trong đầu Tô Vũ lúc này đang suy nghĩ về việc, phải làm sao để có thể thực hiện một vụ sát nhân mà không để lại bất kì dấu vết nào không.