Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 174




Mảnh vỡ kết tinh (biến dị)】

Loại hình: Tiêu hao phẩm

Thuộc tính: Giúp cường hóa cơ thể con người, zombie, quái thú ở mức độ nhỏ (hiệu quả biến dị không rõ, có xác suất xảy ra một số biến đổi không xác định)

Nói rõ: Viên kết tinh chịu ảnh hưởng bởi oán niệm mãnh liệt của người chết, cẩn thận sử dụng.

Đánh giá: Không nên sử dụng.

.....

Cảm nhận dòng năng lượng từ "Mảnh vỡ kết tinh biến dị" đang len lỏi qua từng kẽ tay của mình, Tô Vũ bỗng nhớ đến một người, Pháp sư Goblin.

Thứ năng lượng trước khi chết mà nó tỏa ra, không chỉ màu sắc mà cường độ năng lượng đều không giống với năng lượng từ "Mảnh vỡ kết tinh", nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác hết sức tương tự, lãnh lẽo, âm hàn.



Tô Vũ do dự không biết có nên sử dụng hay không, nhưng rồi hắn vẫn quyết định không sử dụng "Mảnh vỡ kết tinh biến dị". Bởi biến dị chưa hẳn đã tốt, không biết kết quả sẽ ra sao, nên hắn không dám mạo hiểm như trong Trò chơi nữa.

Hắn phất tay ra hiệu cho những người phía sau tiến đến, nói: "Bốn người một lượt, đi lên đâm về phía những con Zombie phía trên kia. Đâm xong, bất kể Zombie còn sống hay chết đều phải lùi lại."

"Còn nữa, thu được "Mảnh vỡ kết tinh" này không được tự ý sự dụng. Trong nó có một nguồn năng lượng biến dị, nếu có người không sợ chết thì cứ tự ý dùng, ta không cản." Tô Vũ cầm "Mảnh vỡ kết tinh biến dị" quăng xuống phía dưới cho mọi người quan sát.

Đợi khi mọi người đã xem xong, hắn nói: "Có ai có ý kiến gì không?"

"Không"

Tô Vũ gật đầu nói tiếp: "Được rồi, bắt đầu đi. Ta sẽ ở một bên canh chừng."

Nhóm đâu tiên đi lên đều là những người quen, Bố mẹ hắn, Sở Nhật Nam và Dương Vân Nhi.

Bốn người từ trong hàng đi ra, cùng nhau bước lên trên thềm đá. Vài bước đầu họ còn rất bình tĩnh, nhưng khi càng tới gần cánh cửa Nghĩa trang cả bốn ngừng họ càng lúc càng khẩn trương.

Không phải họ chưa từng giết Zombie, nhưng đó là trong Trò chơi. Dù trò chơi đó có chân thức cách mấy, thì họ không có áp lực tâm lý quá lớn, bởi trong suy nghĩ của họ tất cả những thứ đó đều là giả.

Còn đây là hiện thực, họ biết những Zombie kia là thật, hơn nữa chúng đều đã từng là con người. Trong số những con Zombie đó, nói không chừng còn có người mà họ quen biết.

Một người trong trò chơi có thể dễ dàng giết một nghìn con Zombie mà không cảm thấy gì, nhưng để cho người đó ở hiện thực chưa chắc đã dám giết một con.

Cho nên hắn không vội đi vào trong thành phố mà lựa chọn một Nghĩa trang để bọn hắn làm quen.

Bố hắn và Sở Nhật Nam còn đỡ, nhưng mẹ hắn và Dương Vân Nhi tay chân đều đang không ngừng run rẩy dữ dội. Có điều Tô Vũ lại vờ như không quan tâm, nếu như đến một thử thách đơn giản như vậy cũng không thể thực hiện được thì họ không cần thiết phải ở trong đội ngũ nãy nữa.

Nói thì nói như vậy, nhưng lúc chọn người đi lên hắn đã cố ý để bốn người họ đi cùng nhau. Hắn hi vọng bố hắn và Sở Nhật Nam có thể chiếu cố cho người phụ nữ bên cạnh mình.

Mà không khiến cho hắn thất vọng, bố hắn đã nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ hắn. Sở Nhật Nam thì không phải nói, hắn nhân cơ hội thậm chí ôm chằm lấy Dương Vân Nhi vuốt ve an ủi.

Tuy có hơi chướng mắt nhưng hắn không nói gì, mà đợi bọn hắn bình tĩnh lại một chút.

Bốn người từ từ tiến gần cửa Nghĩa trang An Viên, Tô Vũ nhìn họ nhắc nhở: "Mọi người cầm chắc vũ khí. Đâm xong thì rút lui đừng để mất vũ khí."

Nói rồi hắn cầm cây đuốc trên tay hướng về phía những con Zombie đang ở phía sau cánh cửa.

Trong ánh lửa bập bùng từ ngọn đuốc, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy được hình dạng của những con Zombie đang ở phía sau cánh cửa.

Những con Zombie từ những xác chết đã hư thối với làn da nhợt nhạt, đám con giòi đang theo những lỗ hở trên cơ thể Zombie chui ra. Trong hốc mắt đã lồi ra của một con Zombie gần Tô Vũ nhất thậm chí còn đang là lít nhít những ấu trùng nhỏ.

Khuôn mặt bốn người trở nên trắng bệch, mẹ hắn tuy sợ hãi nhưng không quá mức kinh hoảng. Dương Vân Nhi lại không được như vậy, tuy nàng đã cắn chặt môi, quật cường không phát ra tiếng, nhưng đã hoảng sợ đến mức chảy ra hai hàng dài nước mắt.

Tô Vũ tuy có chút không nỡ nhưng vẫn lạnh lùng ra lệnh cho bốn người: "Cùng lên đi."

Bốn người từ từ lấy lại tin thần dắt tay tiến đến phía trước. Nhưng khi nhìn những bàn tay Zombie vươn về phía mình, họ vô thức dừng lại bước chân.

"Giết." Tô Vũ lại lần nữa lạnh lùng ra lệnh.

Bố hắn là người đầu, ông cắn chặt răng rồi hét lên một tiếng chém thẳng về phía đầu của một con Zombie gần nhất. Tiếp sau là Sở Nhật Nam, hắn cũng rất dũng cảm cầm dao ra chém về phía một con Zombie khác.

Có hai người mở đầu, mẹ hắn tuy tay cầm dao vẫn còn run rẩy nhưng dù sao cũng là người đã từng tập võ, lại là chủ của một doanh nghiệp lớn. Tâm lý của bà không phải thuộc loại yếu ớt, bà lấy hai tay cầm chặt lưỡi dao, hét một tiếng rồi chém xuống đầu một con Zombie.

Ba người đã lùi trở lại nhưng Dương Vân Nhi vẫn chưa có bất cứ cử động gì. Nàng đứng đó như người mất hồn, đôi mắt cũng đã mất dần đi tiêu cự. Dù cho nàng đã dùng hai tay nắm chặt dao nhưng nó vẫn run rẩy lên từng hồi. Nàng cố gắng cách mấy vẫn không thể chém được một giao.

Tô Vũ nhìn họ gật đầu nói: "Ba người xuống đi, Vân Nhi ở lại."

"Có thể để ta ở lại được không?" Sở Nhật Nam gấp gáp nói.

Tô Vũ nhìn hắn lắc đầu: "Không được, ngươi xuống dưới đợi đi."

Biết không thay đổi được suy nghĩ của Tô Vũ, Sở Nhật Nam đành cùng bố mẹ Tô Vũ cùng nhau xuống núi. Nhưng bước vài bước lại ngoái đầu nhìn Dương Vân Nhi.

Ba người đã đi xuống, phía trước cánh cửa Nghĩa trang An Viên chỉ còn lại hai người. Tô Vũ nhìn Dương Vân Nhi còn đang cúi đầu che dấu đi những giọt nước mắt, con dao tuy vẫn còn nắm tay nhưng đã buông thỏng xuống.

Tô Vũ hỏi: "Người vẫn còn muốn tiếp tục ở trong đội ngũ này không?"

Dương Vân Nhi lúc này mới ngẩng đầu lên, giờ phút này gương mặt của nàng đã trắng bệch, đôi mắt đã đỏ hoe từ lâu. Nàng bặm môi gật đầu nói: "Ta muốn tiếp tục ở đây."

Tô Vũ nhíu mày nói: "Vì chúng ta tham gia nên ngươi cũng tham gia sao?"

"Không" Dương Vân Nhi lắc đầu nói.

Tô Vũ lại lần nữa hỏi: "Vậy thì vì sao?"

Dương Vân Nhi lại lần nữa cúi đầu im lặng không nói. Tô Vũ đã không còn kiên nhẫn nữa: "Ngươi không nói thì rời khỏi đi, ngươi tham gia chỉ hại chúng ta thôi."

Lời nói của hắn tuy tàn nhẫn nhưng đó là sự thật, đội ngũ này hiện tại còn chưa đủ gắn kết. Nếu như bản thân hắn tư tâm, cố tình thiên vị cho Dương Vân Nhi, chắc chắn sẽ khiến nhiều người dị nghị. Sức mạnh của một đội ngũ bắt nguồn từ sự tin tưởng nhưng đến đội trưởng là hắn, lại không đảm bảo được điều đó thì khi hắn lệnh ai còn nghe theo nữa.

Dương Vân Nhi lại lần nữa ngẩng đầu, nước mắt lại lần nữa chảy ra từng dòng. Bộ dạng của nàng trong thực sự rất đáng thương, cô nhìn hắn hỏi:

"Ngươi đoán trước được tương lai đúng không? Hay giả dụ ngươi đến từ tương lai, ta nói đúng không? "

Tô Vũ không quá bất ngờ, chắc Lý Uyển Nhi hay Sở Nhật Nam cũng mơ hồ đoán ra được. Bọn họ cũng không ngốc, chẳng qua là không muốn nói ra mà thôi.

"Nếu ngươi cho là vậy thì nó là vậy đi." Tô Vũ mỉm cười nói ra một câu trả lời "Lập lờ nước đôi".

Dương Vân Nhi không quan tâm hắn có thừa nhận hay không, đôi mắt đầy hơi nước của nàng vẫn nhìn chằm chằm hắn: "Tương lai ngươi nhìn thấy, gia đình của ta có còn đó không?"

Nhìn vào đôi mắt của nàng, Tô Vũ bỗng có chút không đánh lòng nói ra chuyện kiếp trước của hắn. Hắn cười nói: "Còn thì sao, không còn thì sao. Dù sao tương lai có vô vàn khả năng mà."

Dương Vân Nhi nhìn nụ cười trên gương mặt hắn, lắc đầu bất chợt nói: "Ngươi không đẹp trai bằng Sở Nhật Nam."

Vốn đang còn đang động lòng trắc ẩn, Tô Vũ bỗng có cảm giác muốn cho nàng hiểu địa ngục nhân gian là gì.