Những ngày tiếp theo của gia đình Tô Vũ cực kỳ bận rồi, rất nhiều thứ bọn hắn cần phải chuẩn bị.
Bố mẹ hắn đã đặt mua một lượng lớn lương thực, thực phẩm nhưng cũng chỉ đủ để duy trì trong một thời gian. Điều quan trọng nhất để sinh tồn trong Tận thế là phải biết tự cung tự cấp, nên việc quy hoạch nông nghiệp là vấn đề luôn được ưu tiên hàng đầu.
Sau nữa là vấn đề an toàn, an ninh, bố mẹ hắn đã phải đặt mua một lượng lớn dây thép gai sẵn sàng cho việc phòng thủ đám quái vật. Nhưng quái vật không phải mối nguy duy nhất, con người mới là thứ khó lòng phòng bị nhất. Đặc biệt là khi Tận thế đến, con người mất đi sự quản chế của pháp luật sẽ bộc lộ ra những mặt đen tối trong nhân cách.
Kẻ thù ở trước mắt không đáng sợ bằng kẻ thù ở phía sau lưng. Cũng vì lẽ đó, trong tận thế rất ít người kết đội với nhau. Nhưng nếu như Tô Vũ chỉ muốn giữ mình, thì cái kết của thế giới sẽ lần nữa được lặp lại.
...
Ngày ngày trôi qua.
Một không khí khẩn trương dần như đã bao trùm toàn bộ thế giới.
Tin tức về Tận thế trò chơi đã lan truyền đến mọi nơi, có người tin, có người không. Nhưng vẫn không ai dám khẳng định, bởi ngoài lời tiên tri về tận thế, những lời tiên tri khác được đề cập đều đã xảy ra.
Các quốc gia tuy không thể hiện rõ ra bên ngoài nhưng cũng đang bí mật xây dựng, đào tạo và huấn luyện một nhóm các binh sĩ trong Tận thế trò chơi. Ngoài ra các nước đều đang tích cực thu mua các mặt hàng thực phẩm khiến giá cả ngày một cao. Cũng vì vậy số lượng lương thực bố hắn thu mua giảm đi đáng kể.
Mà bọn hắn cũng đã lường trước được điều này nên đã xây dựng một trung tâm chăn nuôi và vườn ươm thực vật. Tuy hiện tại chưa thể cung cấp thực phẩm nhưng chỉ cần cố cầm cự một thời gian chắc cũng đã đủ cho những người còn sống đảm bảo bữa ăn sinh hoạt.
Vấn đề thực phẩm hay chỗ ở đã không còn đáng lo, vũ khí cũng đã được chuẩn bị tốt, giờ điều duy nhất còn chưa đảm bảo là vấn đề an ninh.
Mẹ hắn tuy đã liên hệ được với cô Hoài Diễm, nhưng dù sao an ninh là một phần cực kỳ trọng yếu. Hắn không biết công ty của người nhà cô Hoài Diễm như thế nào, nếu giao cho bọn họ quản lý hắn không yên tâm.
Nên Tô Vũ muốn có sự giúp đỡ của một bên nữa. Đó là cảnh sát.
Bởi, công ty của người nhà cô Hoài Diễm trước kia đa số là xã hội đen. Hai bên chắc chắn đã từng xảy ra xung đột không chỉ một lần, nếu cả hai cùng nhau quản lý có thể giám sát, kiềm chế lẫn nhau.
Nhưng để đưa cảnh sát đến chỗ hắn cần một kế hoạch cụ thể, hơn nữa số lượng cảnh sát không thể quá ít cũng không thể quá nhiều.
Tô Vũ bỗng nhớ đến một chuyện, hắn cầm điện thoại gọi cho một người nào đó: "Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Người ở đầu dây bên kia ngáp dài một tiếng rồi nói: "Đã xong, bao giờ thì ngươi tới lấy."
Tô Vũ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Không cần, bây giờ ngươi lấy số thuốc đó giả làm khủng bố uy hiếp chúng ta đi."
"Không vấn đê, cứ để đó cho ta." Người ở đầu dây bên kia đáp ứng rất thoải mái.
"Nhớ đừng làm thật đấy"
Thấy người kia đáp ứng quá sảng khoái bỗng nhiên Tô Vũ thấy hơi lo lắng nên cố chèn thêm một câu.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khinh bỉ: "Ngươi nghĩ ta là ai hả? Không có việc gì nữa, ta đi ngủ đây."
"Tút tút tút"
Tô Vũ nhìn vào màn hình điện thoại dở khóc dở cười. Thôi thì... cũng không còn cách nào khác chỉ đánh hi vọng tên kia đáng tin cậy một chút.
...
Ngày 31. tháng 12.
Hằng năm vào ngày này mọi người đều đua nhau đổ xô ra đường để đón mừng năm mới. Đặc biệt vào đêm giao thừa, pháo bông sẽ được bắn lên bầu trời như một lời tạm biệt năm cũ, cùng đón chào năm mới.
Duy chỉ có năm nay khác biệt, không ai nói nhưng có lẽ tất cả đều đang chờ đợi lời tiên tri đó có ứng nghiệm hay không. Tận thế trò chơi thực sự sẽ trở thành hiện thực sao? Câu nói hết sức vô lý đó lại càng khiến người ta hoang mang.
Tuy rằng đa số đều rất lo âu, nhưng cũng không thiếu người đang cảm thấy chờ mong, hưng phấn. Con người là vậy, phức tạp đến khó hiểu, rõ ràng đang trong cuộc sống hòa bình lại muốn loạn lạc, khi sống trong loạn lạc lại muốn hòa bình. Khó hiểu, thật khó hiểu,
"Có điều, hình như không liên quan đến ta thì phải." Tô Vũ lẩm nhẩm tự nói rồi gập tờ báo trên tay lại.
Ở phía xa, một viên cảnh sát nhìn điệu bộ thư thái của hắn liền lên tiếng dò hỏi: "Ngươi không sợ sao?"
"Ta sao phải sợ?" Tô Vũ nhìn về phía viên cánh sát cười nói.
"Tận thế chắc chắn có người chết, ngươi không nghĩ mình sẽ trở thành một trong những người đó sao?"
Tô Vũ cười ha ha nói: "Ta có bao nhiêu vị ở đây bảo vệ còn dễ chết như thế sao?"
Viên cảnh sát vừa định phản bác thì từ ngoài đi vào một nữ cánh sát, cô liếc nhìn Tô Vũ một cái rồi quai quay sang viên cảnh sát quát lớn: "Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ chứ không phải tán dốc. Nghe rõ chưa?"
Viên cánh sát bị quát nhưng vẫn giữ nguyên tư thế nghiêm, ánh mắt cũng chỉ dám nhìn thẳng, hắn lớn tiếng trả lời dõng dạc: "Rõ."
Tô Vũ nhìn nữ cảnh sát cười có chút bất đắc dĩ: "Cảnh sát Tư Hạ đừng trách hắn nữa, chúng ta mới chỉ nói vài câu thôi."
Cảnh sát Tư Hạ trừng mắt nhìn hắn một cái rồi tiếp tục to tiếng nói: "Ngươi thì biết cái gì, tính mạng của ngươi lúc nào cũng bị đe dọa. Đừng khiến chúng ta thêm phiền."
"Rồi rồi, ta không làm gì hết" Tô Vũ giơ hai tay đầu hàng không muốn tiếp tục chủ đề đó nữa.
Tư Hạ vừa định tiếp tục giáo huấn cấp dưới thì bỗng nhớ tới một thứ, nàng móc nó ở một tờ giấy vẽ bức chân dung đưa cho Tô Vũ hỏi: "Ngươi có nhận ra đây không?"
Tô Vũ nhìn bức chân dung trên tay nghi hoặc hỏi: "Ai đây?"
"Tội phạm truy nã cấp S của chính phủ, chúng ta điều tra được hắn là người đứng sau vụ đặt bom của gia đình ngươi."
Tô Vũ ồ lên một tiếng rồi không quan tâm nữa.
Tư Hạ nhìn bộ dạng không để tâm của Tô Vũ khiến nàng tức bể phổi, nàng cả giận nói: "Ngươi không biết đi hỏi sao?"
Tô Vũ nghi hoặc hỏi: "Ta cần hỏi cái gì?"
Tư Hạ lấy tay che trán, mệt chả buồn nói nữa. Nhưng nàng vẫn chuẩn bị giới thiệu cho Tô Vũ nghe một lần: "Hắn tên là Cao Tuấn, là một nhà khoa học thiên tài. Nhưng chúng ta chỉ biết đến thế thôi...Còn thông tin sâu về đã được bảo mật rồi."
Tô Vũ giả bộ bất ngờ hỏi: "Vậy tại sao hắn lại hăm dọa giết người nhà chúng ta?"
Tử Hà nhíu mày nói: "Việc này các ngươi phải rõ hơn ai hết chứ, cũng có thể là hắn thí nghiệm đang cần kinh phí. Muốn uy hiếp các ngươi để tiếp tục thí nghiệm cũng không biết chừng."
"Nên trong thời gian này ngươi phải đặc biệt chú ý đến an toàn, nhớ chưa?"
Tô Vũ gật đầu, dùng một giọng cực kỳ nghiêm túc nói: "Yên tâm, ta còn quý mạng sống lắm."
Tư Hạ gật đầu đứng dậy rời đi mà không nói thêm gì nữa.
Nhìn bóng lưng của nàng, Tô Vũ lẩm nhẩm đếm số lượng cảnh sát được điều đến bảo vệ hắn.
Trong đợt chiến dịch này có tổng cộng hơn ba mươi cảnh sát chia làm ba tốp được phân, một cho hắn, cho mẹ hắn, cho bố hắn.
...
"...Chàng khoác tăng y
nương nhờ cửa phật..."
"...Bỏ cả hồng trần,
bỏ cả ta..."