Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 145




Tiếng âm thanh vào trận vang lên.

"Reng reng reng"

Sở Nhật Nam cuối cùng cũng có cảm giác sống sót qua tai nạn là như thế nào. Trước khi vào trong, hắn lén nhìn về phía chỗ ngồi thì thấy được Dương Vân Nhi đang quay qua ôm Lý Uyển Nhi khóc. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Không lẽ Vân Nhi thấy ta múa mất mặt quá nên khóc rồi ? Chẳng lẽ ta múa xấu đến độ đó sao."

Ôm hoài nghi trong lòng, Sở Nhật Nam trở về phòng thay đồ để tiếp tục xem trận đấu. Vừa mới chạy lên trên khái đài hắn đã thấy một vài người thì thầm to nhỏ về hắn, đặc biệt còn có một số người vừa nhìn mông của hắn vừa chúp miệng.

Sở Nhật Nam không nghe thấy gì nhưng Tô Vũ lại nghe được đoạn hội thoại của họ rất rõ ràng.

Người đàn ông lực lưỡng một chép miệng nói với người bên cạnh: "Bờ mông đó thật căng tròn làm sao."

Người đàn ông lực lưỡng hai cũng cảm thán: "Đúng vậy, bờ mông đó quả thật rất quyến rũ."

Người đàn ông một đắn đo một lúc rồi nói: "Ngươi đổi chỗ cho ta đi."

Người đàn ông hai gật gật đầu: "Được, lần này là ngươi lần sau tới lượt ta."

Người đàn ông một vui vẻ nói: "Tất nhiên rồi."

Khi Sở Nhật Nam vừa mới lướt qua thì "Bép", hắn tức giận quay người lại nhìn người đàn ông mới đánh mình. Lúc này đang nở nụ cười nham nhở với người bên cạnh: "Sao ngươi đánh mông ta."

Người đàn ông một thay đổi sắc mặt từ từ đứng dậy hăm dọa: "Ta thích đấy thì sao ?"

Sở Nhật Nam thấy người đàn ông cao lớn đối diện cũng không hề yếu thế, vẫn tức giận chỉ vào hắn: "Ngươi có tin ta cho người đánh ngươi hay không ?"

Người kia giả bộ hai tay ôm ngực dùng giọng điệu ẻo lả nói: "Ta sợ, ta sợ quá cơ. Có người đến đánh ta kìa, mau cứu ta."

Sau đó lại chuyển giọng tiếp tục hù dọa: "Giỏi thì kêu đi." Nói rồi tay hắn bắt lấy ngực của Nhật Nam bóp một cái, cười ha hả với người đang ngồi bên cạnh.

Sở Nhật Nam giận đến run người, nở một nụ cười cực kỳ nguy hiểm nói: "Được rồi, các ngươi đợi đó cho ta."

Sau đó hắn nhìn về phía Tô Vũ hét: "Nhanh đến giúp ta, có hai thằng muốn ăn hiếp ta."

Tô Vũ lúc này vẫn còn đang dựa người vào lan can, một tay đang cầm điện thoại một tay cầm ly nước ngồi xem cuộc vui thì bị kêu. Tuy rằng không muốn tham gia nhưng sợ Nhật Nam làm lớn chuyện kêu người đi đốt nhà hai người này nên hắn cũng đành chậm rãi đi xuống.

Người đàn ông kia thấy Tô Vũ bước tới cũng chuyển hứng thú qua người hắn: "Chặc chặc, da trắng nõn nà, chân dài môi cong. Bờ mông cũng thật là quyến rũ."

Vốn chỉ muốn đến cảnh cáo hai người này một chút, nhưng vừa nghe thấy mấy tiếng nhận xét. Máu nóng trong người hắn nổi lên, không nói thêm bất cứ lời dư thừa nào. Hắn vặn ngã người kia ra sau rồi dẫm mạnh xuống bàn tay của người đàn ông kia khiến cho hắn hét lên thảm thiết.

Cơn giận Tô Vũ sau cú đạp vẫn không giảm, hắn lại liên tục đạp lên bàn tay của người kia khiến xương tay gãy vụn, máu tươi cũng theo vết thương bắn lên trên người của Tô Vũ. Khiến khuôn mặt hắn vốn hiền lành nay lại giống như của một tên tội phạm giết người hàng loạt. Bạn người đàn ông kia thấy vậy đang muốn lên ngăn cản thì bị Tô Vũ trừng mắt một cái không dám tiến đến.

Hành động của Tô Vũ quá nhanh, quá bất ngờ khiến cho không có bất kỳ ai kịp phản ứng. Tiếng la hoảng sợ của một số người vang lên, bọn họ cũng lùi xa khỏi khu vực này.

Chân Tô Vũ lại không ngừng, hắn giẫm nát tay bên này lại chuyển qua đạp tay bên kia. Tiếng hét của người đàn ông càng lúc càng thảm thiết, Nhật Nam bên cạnh thấy cảnh này cũng tiến đến kéo Tô Vũ dừng tay, à dừng chân.

Sở Nhật Nam vừa ôm ngang hong của hắn vừa nói: "Thôi được rồi dừng chân đi."

Tô Vũ sau khi dẫm náy hai bàn tay của người đàn ông kia cơn giận cũng đã tiêu hơn phân nửa, đôi giày nhuốm máu mới giơ lên rồi thu lại: "Thôi được rồi, ta không đánh nữa. Ngươi buông ra đi."

Rồi hắn nhìn xung quanh thấy một số người vẫn còn đang quay phim chụp ảnh, một vài người thì đang báo vụ việc này với cảnh sát. Hắn chẳng quan tâm lắm, lấy khăn tay trong túi áo hắn lau đi những vết máu vẫn còn đang dính trên người, rất nhanh bảo vệ trường đã đến: "Em học sinh này đi theo tôi."

Tô Vũ nhẹ nhàng vỗ bả vai của Sở Nhật Nam một cái rồi đi theo bác bảo vệ.

Không lâu sau thì tiếng còi cảnh sát và cứu thương vang lên ở trường Hoàng Hoa, một học sinh bị cảnh sát mang đi, một người đàn ông bị dẫm nát tay bị các bác sĩ đưa đi.

Trong phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát, một học sinh toàn thân đã dính máu đang ngồi đối diện với một cảnh sát đang ngồi đối diện.

Người cảnh sát ngồi đối diện là một người phụ nữ tuổi khoảng chừng hai ba hai bốn tuổi. Cô có mái tóc màu nâu nhạt, đã được cắt ngắn, một bên tóc được vuốt ngược ra phía sau tai, bên còn lại được để tự nhiên che đi một phần bên má. Cô có khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to tròn màu lam, cùng nước da hơi nâu trong cực kỳ khỏe khoắn.

Nếu Tô Vũ nhớ không nhầm thì cô có tên là Tư Hạ thì phải, cô là một người quen cũ của hắn nhưng cả hai lại không quá thân thiết.

Sau một hồi hỏi tên tuổi giới tính, địa chỉ, nghề nghiệp, cô lên tiếng hỏi hắn: "Vì sao ra tay tàn nhẫn như vậy ?"

Tô Vũ thành thật kể lại toàn bộ vụ việc rồi nói: "Ta tức giận quá nên lỡ chân đạp gãy hai bàn tay hắn."

Cô nhíu mày trầm tư, vụ việc kiểu như này mỗi năm xảy ra không phải một hai lần. Nhẹ thì chỉ là lời qua tiếng lại, nặng thì chết người cũng là chuyện bình thường. Cách giải quyết cũng nhiều cách khác nhau, nhẹ thi có thể bồi thường, nặng thì đưa nhau ra tòa, thậm chí phải vào tù.

Tô Vũ mỉm cười nói: "Đừng lo, chuyện lần này ta sẽ chịu trách nhiệm bồi thường. Còn nếu người nhà họ còn yêu cầu gì thì liên hệ với luật sư của ta."

Cô nghe vậy cũng hơi bất ngờ: "Nhà ngươi có tiền lắm sao ?"

Khi Tô Vũ còn đang chuẩn bị khoe của thì một cảnh sát đã bước vào nói với Tư Hạ điều gì đó, hắn cũng rất kiên nhẫn nhìn hai người thì thầm to nhỏ điều gì đó.

Cô nhìn hắn trên dưới, hơi khinh bỉ: "Quả nhiên là người có tiền muốn đánh ai thì đánh nhỉ ?"

Tô Vũ không hề tức giận mà chỉ mỉm cười: "Chỉ đánh người nên đánh thôi, nếu không còn gì có thể thả ta được không ?"

Tuy cô muốn lưu hắn lại để dạy dỗ hắn một chút về cách làm người nhưng người cảnh sát kia vừa thông báo bố mẹ hắn đang đợi ở ngoài kia, nên cũng chỉ đành mở miệng cảnh cáo: "Nếu có lần sau sẽ không dễ như này đâu."

Tô Vũ vãn mỉm cười gật đầu: "Không có lần sau đâu, yên tâm."

Vừa mới bước ra khỏi đồn mẹ hắn đã lao đến gõ lên đầu hắn : "Có biết bố mẹ lo lắng lắm không hả ?"

Tô Vũ ôm đầu nói: "Con cũng có làm gì sai đâu ?"

Nhưng mẹ hắn vẫn không dừng tay, lúc này bố hắn mới phải chạy đến cản mẹ hắn lại: "Từ từ nghe con nó kể đã."

Mẹ hắn nghe vậy mới chịu dừng tay: "Nói đi, có chuyện gì mà đánh gãy tay người ta ?"

Tô Vũ lại một lần nữa bắt đầu kể lại câu chuyện cho bố mẹ hắn nghe, mà khuôn mặt vốn đang tức giận của mẹ hắn cũng không nhịn nổi ôm bụng cười. Bố hắn thì điềm tĩnh hơn một chút, nhưng cũng cười đến bờ vai run rẩy.

Mẹ hắn đang cười bỗng nhiên nhớ đến cái gì, thì thầm vào tai hắn: "Có clip không ?"

Tô Vũ cũng gật đầu thì thầm trở lại: "Full HD không che."

Hai mẹ con nhìn nhau nở một nụ cười còn độc ác hơn cả ác ma.

Còn bố hắn như một thói quen, ông giơ hai tay đứng che hai người bọn họ lại để cảnh tượng này không bị mấy viên cảnh sát đứng gần đó trong thấy. Nếu không sợ rằng nhà hắn sẽ nằm trong đối tượng bị cảnh sát chăm sóc đặc biệt mất.