Trời đã về đêm, người đi vào thành Gdane lúc này rất thưa thớt. Từ phía xa Tô Vũ đã nhìn thấy ngôi thành đã từng là chiến trường của hai nước Frank và Lance.
Tuy có hơi xúc động khi nhớ về chốn cũ nhưng hắn rất nhanh để lấy lại tinh thần, chạy nhanh về phía cửa thành. Trong số những binh lính canh cổng có người đã nhận ra hắn nên thủ tục kiểm tra rất đơn giản, không bị làm khó dễ như lần đầu đến đây.
Tuy thời gian đã trôi qua khá lâu nhưng có thể vì đôi mắt của hắn quá khác biệt với người thường nên vẫn có người nhớ.
Vào thành, hắn đi tìm một chỗ để ngủ trong đêm nay. Tuy có thể đến ở nhờ nhà của tướng Desis nhưng dù sao đêm cũng đã khuya. Lại không có việc gì gấp gáp để gặp mặt, hắn theo trí nhớ của mình tìm đến một quán trọ nhỏ để ngủ lại.
Sáng sớm hôm sau hắn đến gặp mặt và kể lại một vài chuyện của hắn và Elena ở nước Frank cho tướng Desis. Đặc biệt khi nghe đến những gì tướng Durian đã làm trong suốt thời gian qua. Ông cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.
Chia tay tướng Desis, địa điểm tiếp theo hắn cần phải vượt qua là sa mạc Patagon.
Quấn trên mình một tấm khăn che kín khuôn mặt, hắn lại tiếp tục hành trình chinh phục sa mạc Patagon thêm một lần nữa.
Dù bây giờ đã mạnh hơn trước khá nhiều nhưng cảm giác sa mạc mang đến cho hắn vẫn không đổi, cái nóng như đâm xuyên qua lớp da vào tận bên trong cơ thể.
Mồ hôi hắn vẫn chảy ra từng đợt, nhưng vẫn còn may lần này hắn đã có được hai kỹ năng là "Lời chúc phúc của thần Khnum" và "Quang Tử" nên cũng không đến mức phải bước đi trong vô thức như trước.
Rồi đêm tối lại đến, ngược với cái nóng của ban ngày thì ban đêm ở sa mạc Patagon lại cực kỳ rét buốt. Nhưng chịu lạnh vấn tốt hơn chịu nóng nhiều, lạnh có thể mang thêm áo, mang thêm chăn. Nóng thì lại không có cách nào dù tắm hay uống nước lạnh thì cái nóng cũng không giảm bớt đi chút nào.
Trời lạnh được đắp chăn ấm ngủ, ngắm nhìn bầu trời đầy sao cũng là một trải nghiệm thú vị mà ai cũng nên thử một lần trong đời. Hôm nay không phải trăng rằm, nhưng trời vẫn rất sáng, từng ngôi sao xẹt qua giữa bầu trời khiến khung cảnh càng thêm bình lặng.
Không biết có phải hắn đã tất bật với quá nhiều việc hay không, để hôm nay mới nhân ra bầu trời thật đẹp. Mỗi lần nằm như vậy, hắn đều nghĩ.
— QUẢNG CÁO —
Trong những ngôi sao sáng kia, có ai cũng giống như hắn, đang nằm ở trong chăn nhìn về phía này hay không.
Đêm đầu tiên tại sa mạc Patagon cứ thế qua đi.
Khi mặt trời lên hắn lại tiếp tục hành trình của mình, vẫn một cây gậy, vẫn gắng gượng bước đi trước cái nắng và gió của sa mạc.
Ba ngày trôi qua, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, xung quanh vẫn chỉ toàn là cát. Cũng đã là lần thứ hai hắn đi trên sa mạc những vẫn chưa thấy bất cứ sinh vật nào. Không lẽ những lời đồn trước kia hắn nghe được đều là những câu chuyện được bịa ra.
Lại qua ba ngày, cuối cùng hắn cũng rời đi sa mạc Patagon trong an toàn.
Tiếp theo hắn dự tính sẽ đi băng thẳng qua khu rừng đỏ Rellerbos để trở về thị trấn Ballin.
Vì là đường tắt nên quãng đường sẽ ngắn nhưng cũng đồng nghĩa với việc sẽ nguy hiểm hơn trước. Sáng thì băng qua đồi núi, rừng rậm, tối thì dựng lều hoặc tá túc tại một số thị trấn ở gần đó.
Tuy đường đi còn khá hoang sơ nhưng với năng lực hiện tại của hắn vẫn dễ dàng vượt qua. Đôi lúc hắn sẽ gặp một ít Zombie hoặc một số quái vật biến dị nhưng vẫn chưa thể làm khó hắn.
Sau hơn hai ngày lèo đèo lội suối, vượt qua bao trùng vây thì cuối cùng rừng Rellerbos đã hiện ra trước mắt. Lúc này hắn đến nơi cũng là lúc chiều tối, ánh nắng cuối ngày cộng thêm màu đỏ từ những tán cây đỏ thắm khiến cho khu rừng mang lại một vẻ đẹp hết sức ma mị.
Nghỉ lại ở bìa rừng một đêm, sáng sớm hắn đã bắt xuất phát. Băng qua khu rừng này cũng là thử thách cuối cùng hắn phải vượt qua để trở về trấn Ballin.
Không còn là một người chơi yếu nhớt bị đám Sư nhân đuổi như "chó chạy ngoài đồng" nữa. Nhưng hắn vẫn không dám chủ quan, biết đâu được trong rừng Rellerbos cũng có một quái vật tương tự như trong rừng Nidal thì sao.
"Emeraline hóa" toàn thân, Tô Vũ bắt đầu chặng đường cuối cùng để trở thành người đầu tiên khai thông con đường đi xuyên qua hai nước Lance và Rygon.
— QUẢNG CÁO —
Hắn vừa vào tới nơi đã có một bóng đen lao về phía hắn, nhưng tốc độ của nó không nhanh nhẹn mấy. Với con quái vật yếu ớt như vậy hắn cũng lười sử dụng kỹ năng, cầm cái đầu vẫn đang còn há miệng.
Tô Vũ bóp nhẹ một cái, con quái vật đã lập tức lăn ra chết.
【Người chơi đã tiêu diệt được Zombie(thường)】
【Người chơi đã thu được Mảnh vỡ kết tinh x1】
Đúng là cũng chỉ có Zombie mới có hành động vô não như vậy, tiếp tục chặng đường phía trước. Càng vào sâu hơn, số lượng Zombie cũng theo đó nhiều hơn. Nhưng một đám sên tập hợp lại vẫn chỉ là sên, tốc độ chậm, lại cực kỳ ngu ngốc.
Việc giết chúng đối với hắn như ăn cơm uống nước, vô cùng dễ dàng.
Sau hơn năm tiếng đồng hồ làm dũng sĩ giết Zombie, hắn dần phát hiện ra số lượng của chúng đang từ từ giảm bớt. Đây là một tin tức không mấy tốt đẹp gì đối với hắn.
Zombie không phải là một loài có khái niệm địa bàn, lãnh thổ, chỉ cần là sinh vật sống chúng sẽ tấn công. Còn quái thú lại khác, chúng phân chia địa bàn rất rõ ràng, nếu ai di chuyển vào trong địa bàn của chúng sẽ khả năng cao bị chúng tấn công.
Từ việc này có thể đoán được quanh đây chắc chắn có một con quái thú nào đó đã giết hết những Zombie trong khu vực này.
Vì để tránh gây chú ý cho quái vật, hắn không chủ động giết Zombie nữa mà lựa chọn xung đột với chúng. Nhưng có câu "Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng", bọn Zombie cứ thấy hắn là lao vào như yêu thiêu thân. Hắn cũng chỉ có thể giết chúng để tránh phiền phức.
Lần theo số lượng Zombie, hắn vòng một quãng xa xung quanh địa bàn của quái vật rồi tiếp tục đi tới. Cũng may lần này vẫn tai qua nạn khỏi.
Lúc này hắn nhìn Zombie đã thuận mắt hơn trước rất nhiều, tuy bọn chúng hơi ngu ngốc nhưng đó lại là một sự ngu ngốc đáng yêu.
— QUẢNG CÁO —
Lại trôi qua nhiều giờ đồng hồ nhưng hắn vẫn chưa thấy được lối ra ở đâu, phía trước số lượng Zombie vẫn đông nghịch. Theo đà này rất có thể tối nay hắn phải ngủ lại tại đây.
Mà quả nhiên hắn dự đoán không sai, tối nay hắn phải ngủ ở đây thật.
Có kinh nghiệm trong việc sinh tồn, hắn biết lúc này phải làm gì. Xếp từng chông, từng chồng zombie lại với nhau, hắn chui vào bên trong đóng xác chết đã hôi thối bốc mùi đó ngủ.
Lấy tay hất một con dòi đang chạy trên người mình ra, khung cảnh này làm hắn nhớ tới lần đầu hắn xếp "ngôi nhà nhỏ" này. Vì chưa có kinh nghiệm nên đã đỏ sập mấy lần, thậm chí vài lần còn sẽ có những con Zombie chưa chết thò đầu ra suýt nữa hù chết hắn.
Hắn thở dài ngao ngán, kiếp trước dù sao cùng lắm cũng chỉ ngủ trong đám xác chết Zombie. Kiếp này không những vẫn phải ngủ trong đám xác Zombie còn phải bôi phân đầy người.
Cứ tưởng làm lại cuộc đời thế nào, ai ngờ còn khổ hơn kiếp trước.
Lấy miếng vải trùm lên một số lỗ trên người, sau đó lại tự thôi miên bản thân, Tô Vũ dần chìm trong giấc ngủ êm ái.
Sáng hôm sau, một cậu bé cơ cực, đang bò ra từ đóng xác chết đã bắt đầu phân hủy, bốc ra những mùi hôi thối. Trên người cậu, áo quần đã không còn chỗ nào lành lặn, từng con giòi, con chuột, con gián, vẫn còn đang treo lên trên người cậu.
Xóa đi vết máu trên khuôn mặt từ những xác chết, cậu bé thở dài tiếp tục lên cuộc hành trình gian khổ của mình.