Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 134




Tô Vũ ngạc nhiên hỏi lại: "Chìa khóa?"

Miranda vừa hé môi nhưng chưa kịp nói gì thì cơ thể đã bắt đầu lịm đi, cánh tay cô giống như đang muốn lấy thứ gì đó trong túi nhưng chưa kịp.

Tô Vũ nghiêm túc nhìn hai người: "Các ngươi cũng hiểu tình hình của chúng ta rồi."

"Chuyện hôm nay rất quan trọng, các ngươi tuyệt đối không được nói cho ai kể cả vợ con. Rõ chưa?"

Hai người Duke và Adney đồng thanh đáp: "Rõ."

Họ cũng biết những thông tin vừa nghe được có khả năng sẽ ảnh hưởng đến an nguy trong tương lai của thành Vạn Xuân.

Bế Miranda vào phòng nghỉ, Tô Vũ trực tiếp ở đây canh giữ cô. Không phải hắn không tin hai người Duke và Adney có ý đồ xấu gì với cô. Mà do sự việc lần này không đơn giản, có thể sẽ có liên hệ đến một bí mật nào đó của thế giới này, ý nghĩa của "Nhân vật chủ chốt" chắc nằm ở đây.

Cơ thể của Miranda không có gì đáng ngại, chỉ có điều cơ thể đã bị kiệt sức sau khi sử dụng kỹ năng. Nằm nghỉ hơn hai ngày cô cũng dần dần tỉnh lại.

Cô mới mở mắt ra đã nhìn thấy Tô Vũ giật mình suýt chút nữa ngất đi. Hắn đã hai ngày chưa ngủ, lúc này đang nhíu mày nhăn mặt trong rất giữ tợn, mắt thì thâm đen, cặp mắt thì đỏ ngầu, đã vậy còn nhìn chằm chằm về phía cô.

Tô Vũ cũng hết hồn, hắn không muốn thức thêm hai đêm nữa: "Nhanh nói cho ta chìa khóa là gì."

Nhưng khi khuôn mặt hắn ngày càng gần, ánh mắt vẫn còn mơ màng của Miranda nhìn hắn không khác gì mấy con quỷ. Cô nghiêng đầu, ngất.

Cánh tay đang giơ về phía Miranda của Tô Vũ hơi run lên, hắn suýt chút nữa đã chửi ra thành tiếng. Nhưng với lý tưởng: "Muốn có người yêu điều đầu tiên là không được nói tục trước mặt các bạn nữ". Được mẹ hắn gài gắm vào đầu bao nhiêu năm đã khiến hắn kìm lại những lời chuẩn bị thốt ra.

Hậm hực quay lại chỗ ngồi, nhưng lần này hắn không nhìn cô nữa mà quay đầu về phía cái tường ở sau lưng. Đầu liên tục đập vào tường để bản thân không lơ đãng ngủ mất,

Không phải Tô Vũ không muốn ngủ, nhưng cũng không biết có phải hắn đa nghi quá hay không, nhưng hắn cứ cảm giác Người kể chuyện biết được thứ gì đó và cố ý đẩy Miranda về phía hắn.

Thêm nữa Miranda mới vừa xuất hiện ở quán ăn, trước mặt rất nhiều người. Hắn có thể phát hiện ra ngụy trang của cô, chưa chắc người khác đã không biết, thậm chí chẳng may cũng có thể đã đoán ra được thân phận của cô.

Nên hắn nào dám ngủ, hắn sợ ngủ dậy bỗng thấy cô biến mất thì lúc chắc đến lúc đó "nước mắt không còn rơi từng giọt" nữa rồi.

May mắn lần này cô ngất đi không lâu, chỉ gần hai giờ sau cô đã tỉnh dậy, cô nghiêng đầu nhìn về phía một người đang giống như con lật đật húc đầu liên tục trên tường hỏi: "Ngươi làm gì thế."

Tô Vũ không dám lớn tiếng, hắn đã sợ cô rồi: "Người đừng quan tâm tới ta, ngươi trả lời ta chìa khóa là gì đi."

Nhưng đầu dây bên kia không thấy ai trả lời, hắn đành phải lấy tay che mặt nhìn về phía sau. May mắn là không phải cô lại đột nhiên ngất đi. Mà lúc này cô đang sờ lên bìa một cuốn sách, mặt ngoài của nó khá cổ xưa, cùng như ký hiệu hắn không hiểu.

Cô vuốt ve cuốn sách một lúc rồi tự nói một mình: "Đây là kỷ vật cuối cùng của mẹ ta để lại."

"Một lời nguyền mà tất cả các đời Bà Đồng phải gánh chịu."

"Từ xa xưa, chúng ta canh giữ một căn giữ một ngôi đền cổ."

"Nói là ngôi đền nhưng thực ra nó lại là một hâm ngục giam giữ ác quỷ."

Cô vừa nói, vừa lật trang sách trong tay ra. Từng ánh sáng bắt đầu từ trong trang sách bắt đầu chiếu lên trên không khí tạo thành hình dạng của một ngôi đền cổ.

Ngôi đến không lớn, cũng chỉ cao cỡ ba mươi mét, hai bên đường vào trong ngôi đền là những bức tượng có những chiến binh có người cầm cung, cầm kiếm, cầm khiên.

Cô lật tiếp trang sách tiếp theo, hình ảnh cũng thay đổi theo: "Phía phía dưới ngôi đền nhìn như thần thánh đó chính là nơi giam dữ những con ác quỷ từ xa xưa."

Cánh cửa cũ kỹ dần hiện ra, trên cánh cửa là một đồ án kì dị được vẽ bằng những vết máu, tay nắm cửa được xỏ xuyên qua xương sọ của một động vật nào đó có hai cặp sừng nhô ra.

Đột nhiên cô hỏi một câu: "Ngươi có biết vì sao Đội quân Nhân mã không được nhân rộng không?"

Câu hỏi này không khác gì câu hỏi của đứa bé đã được Người kể chuyện trả lời. Nhưng nếu người hỏi là Miranda thì nó lại mang ý nghĩa khác.

Không đợi hắn suy nghĩ câu trả lời, cô lật ra tìm ra một trang sách có trong đó rồi nói: "Bởi vì tất cả những người học kỹ năng đó đều dần dần không còn là con người nữa."

Hình ảnh lại biến đổi, một con quái vật bắt đầu hiện ra phía trên trang sách. Con quái vật có thân dưới là ngựa, phía thân trên khá giống người.

Con quái vật đang trôi nổi trên không trung kia rất có thể là Nhân Mã, nhưng không quá giống với những gì hắn tưởng tượng. Trên đầu nó là một cặp sừng dài, bộ móng vuốt sắc bén đang nắm chặt một sợi dây xích sắt, trên thân nó đang mặc một bộ áo giáp sắt bó sát người, chỉ để lộ ra đôi mắt đang phát ra tia sáng màu đỏ hồng.

"Con quái vật này có tên cổ xưa là Demon Centaur, nó là một nhánh đã sa đọa của tộc Nhân Mã cổ."

"Nó chính là người đã cho bảy anh em tộc Lind cuốn sách kỹ năng đó."

"Ngươi có biết tại sao Đội quân Nhân mã luôn trang bị trên người một bộ giáp bao phủ cả người lẫn ngựa không?"

Tô Vũ lập tức trả lời: "Để gia tăng phòng ngự."

Miranda cũng không giải thích mà chỉ mỉm cười, cô vừa lật cuốn sách vừa hỏi tiếp: "Ngươi có biết sau khi học xong, bọn họ sẽ như thế nào không?"

Tô Vũ suy đoán: "Sẽ trở thành Demon Centaur sao?"

Cô mỉm cười lật ra một trang sách, ánh sáng trên cuốn sách chiếu lên trên khuôn mặt cô làm cho hắn có cảm giác cô đang muốn nhát ma hắn: "Ngươi nhìn đi."

Một thứ tởm lợm đã xuất hiện trước mắt hắn, một con quái vật dị dạng hai đầu không da. Một đầu phía trên là một người đang cầm thương, đầu còn lại là của con ngựa. Cơ thể của cả hai đã hòa làm một, chân của người ngồi phía trên cũng đã hoàn toàn biến mất.

"Đó chính là kết quả sau khi sử dụng kỹ năng này."

Tô Vũ nhíu mày nhìn con quái vật trước mắt hỏi: "Vậy Demon Centaur muốn làm gì?"

Miranda gập lại cuốn sách, rồi trả lời: "Hắn muốn biến bọn họ thành quái vật."

Tô Vũ tiếp tục hỏi: "Nhưng vậy thì liên quan gì tới người?"

Cô chích một giọt máu ở trên tay ra, rồi nhỏ lên trên cuốn sách nói: "Bởi vì linh hồn của ta chính là chìa khóa để mở cánh cửa kia ra."

Từng tia máu từ cuốn sách bắt đầu ngưng tụ về phía trên không trung tạo thành khuôn mặt mơ hồ của một người phụ nữ.

"Đây chính là tổ tiên của ta, người đã phong ấn đám quỷ dữ đó lại."

"Chỉ cần hiến tế ta, cánh cửa sẽ được mở ra."

Xâu chuỗi lại tất cả những thông tin, nhưng hắn vẫn còn một điều chưa hiểu: "Vậy ý ngươi là nước Lind muốn bắt ngươi để mở cánh cửa đó ra. Bọn họ không sợ bị diệt tộc sao?"

Miranda nghe câu hỏi của hắn, trầm mặc một lúc rồi lật ra trang sách phía sau cùng: "Một khế ước cổ xưa đã được thành lập giữa bảy vị vua và một con quỷ."

"Mạng của ta đổi lấy cách để bọn họ biến lại thành người."

Khung cảnh thay đổi, trên một bàn tròn. Một bên là bảy người đàn ông đội vương miệng, lớp da trên cơ thể họ đã rữa ra thành từng mảng nhỏ để lộ ra từng lớp cơ bên trong, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ uất ức. Đối diện là một con Demon Centaur, trên khuôn mặt của nó đang nở một nụ cười âm trầm.

Tô Vũ nhíu mày hỏi: "Bọn họ tin vào quỷ sao?"

Cô nở nụ cười điên cuồng: "Lúc đó ngươi còn lựa chọn sao?"