Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 124




Sau một hồi trò chuyện Tô Vũ cũng rời đi. Vừa bước ra hắn đã thấy Elena đứng bên ngoài, khuôn mặt cô lúc này trong rất lo lắng. Cô tiến tới kéo tay hắn sang một bên rồi nói nhỏ: " Ông ấy làm gì ngươi không? "

Tô Vũ mỉm cười lắc đầu: " Ông ấy không làm gì ta cả "

Elena tiếp tục hỏi: " Vậy hai người nói gì với nhau rồi? "

Tô Vũ bắt đầu kể lại đoạn hội thoại của hai người bọn họ.

Tô Vũ nhìn về phía căn chòi thở dài: " Tuy quan điểm của chúng ta khác nhau nhưng ta cũng hiểu vì sao ông ấy lại làm như vậy. "

Mất đi người thân yêu là một trải nghiệm ai cũng phải trải qua trong đời, nó khiến cho ta đau buồn, khủng hoảng. Một số người có thể vượt qua nổi đau để sống tiếp nhưng một số lại không thể. Họ cứ sống mãi trong nỗi đau, buồn rầu, tội lỗi và thậm chí là giận giữ.

Hắn hiểu ông, vì chính hắn cũng đã trải qua việc mất đi bạn bè, người thân. Khi họ vừa mất đi, cảm giác đau buồn xuất hiện hằng đêm. Nhưng khi một vài tháng trôi qua, cảm giác đó sẽ đến theo từng đợt. Sự buồn bã, nỗi tức giận, lo âu, và những cảm xúc hỗn độn khác đến rồi lại đi.

Một giây trước vẫn còn vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có lỗi vì mình đang quá vui dù người thân vừa mất. Khi đang ăn một bữa ăn ngon lại bật khóc khi nhớ về món mình ăn từng là một món yêu thích của một ai đó.

Cả những thói quen hàng ngày bình thường cũng trở thành một cái cớ khiến ta nhớ về những hình bóng giờ đã khuất xa.

Nỗi đau buồn sẽ không tan biến hoàn toàn. Nhưng nó cứ đỡ đần đi theo năm tháng và những con sóng cảm xúc mãnh liệt cũng ngày càng cách xa nhau hơn.

Tang thương là đau đớn, đôi khi ta sẽ muốn lảng tránh thay vì đối mặt với nỗi đau. Hắn cũng từng như vậy, cũng từng muốn làm nhiều thứ khác để quên đi nỗi đau, mong nó sẽ biến mất.

Nhưng hắn đã lầm, khi đêm đến nỗi đau đó sẽ càng trở nên mạnh liệt hơn. Nó đau đến mức một người kiên cường như hắn cũng đã nghĩ tới cái chết.

Lúc đó, cách duy nhất để có thể bước qua đau thương là cho phép bản thân đối diện với tất cả những cảm xúc, cam giác khó chịu.

Có lẽ khoảng thời gian đó rất dài, rất khó khăn, nhưng rồi đến một lúc nào đó ta sẽ chợt nhận ra cuộc sống đã trở tốt hơn trước rất nhiều.

Không phải ai cũng lựa chọn cách đó, tướng Durian không thể đối diện được với nỗi đau mất vợ mất con, không thể đối diện với sự thật cùng những cơn ác mộng hằng đêm. Dù biết sai, ông vẫn lựa chọn tiếp tục.

Nhưng chắc cũng vì vậy mà dù biết hắn là thành chủ của một thành người Frank nhưng ông vẫn đối xử với hắn rất hiền hòa.

Elena chần chừ một lúc, cô dường như muốn nói điều gì nhưng không thể mở miệng nói ra. Tô Vũ lên tiếng hỏi: " Ngươi có chuyện gì cứ nói đi "

Elena nhìn hắn một lúc rồi nói: " Ta muốn đi theo cha nuôi một thời gian "

" Trước đó không biết nhưng giờ đã biết rồi ta không thể ông ấy một mình vậy được "

Tô Vũ hơi bất ngờ nhưng cũng không đến mức ngạc nhiên, tuy không nỡ nhưng hắn vẫn nói: " Ngươi đi ta cũng không cản được, nhưng nhớ giữ sức khỏe đấy "

Elena giang tay ra mỉm cười nói: " Ôm tạm biệt nào "

Tô Vũ cũng giang tay cười theo: " Được "

Tính cảm bọn họ không biết là tình yêu, là chiến hữu, hay là tri kỷ. Nhưng bọn họ không biết sau cái ôm này có thể sẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau. Nếu biết có lẽ bọn họ đã trân trọng khoảng thời gian này tốt hơn. Lần sau...

Cùng Galileo cưỡi ngựa rời đi doanh trại, trong lòng của hắn cảm giác một nỗi buồn man mác, nhưng hắn chỉ nghĩ đó là vì câu chuyện của tướng Durian nên không quá để tâm, vẫn thúc ngựa chạy đi.

Ánh chiều tà, một người phụ nữ đứng trên một tháp canh nhìn về phía một người đàn ông đang cưỡi ngựa, ánh mắt đó vẫn dõi theo đến khi bóng dáng đó khuất dần sau những hàng cây.

Khung cảnh đó thật sự rất hữu tình, nhưng cô lại không để ý ở đó vẫn còn một người cũng đang cưỡi ngựa. Chỉ có điều cách cưỡi ngựa của hắn rất đặc biệt.

Galileo ở phía sau la lớn: " Tô Vũ cứu ta, con ngựa này bị điên rồi "

Tô Vũ quay lại sau lứng đã thấy Galileo đang ngồi trên lưng ngựa, chỉ có điều hắn một tay cầm dây cương mà tay kia lại nắm chặt đuôi ngựa. Hắn chợt nghĩ ra, Galileo suốt ngày ở trong rừng thì lấy đâu ra kinh nghiệm cưỡi ngựa.

Hắn vội cho ngựa dừng lại, quay người hét lớn.: "Thả tay trái của ngươi ra."

Galileo nghe vậy cũng nghe theo, nhưng không khiến con ngựa dừng lại ngược lại còn mất kiểm soát hơn: "

Không được, nhanh cứu ta "

Tô Vũ ở phía xa không biết nói gì, Galileo sinh ra ở trong rừng đúng là lãng phía một tài năng, nếu được ở bên ngoài chắc chắn bây giờ đã trở thành một diễn viên hài nổi tiếng. Kêu hắn thả tay trái hắn lại thả tay phải, giờ hắn còn đang níu đuôi ngựa về một bên khiến cho con ngựa đau đớn chỉ biết chạy vòng tròn.

Tô Vũ lại la lên: " Thả tay kia ra đi "

Galileo không tin nói: " Ta thả ngã chết thì sao, nhanh nghĩ cách cứu ta đi "

Nhìn cảnh này hắn chỉ có thể thở dài, hắn không biết nên đánh ai, con ngựa đáng thương như vậy hắn không nỡ đánh, thôi thì đề Galileo nếm thử độc môn nhà họ Tô "Vô ảnh cước" vậy.

Cưỡi ngựa đến gần, Tô Vũ nhảy lên đá ngay vào bụng của Galileo, vẫn đang cùng chú ngựa đáng thương xoay mòng mòng.

Galileo kêu đau một cái rồi lồm cồm bò dậy, hơi hùng hổ nói: " Sao ngươi không đánh con ngựa lại đánh ta? "

Tô Vũ không quan tâm đến hắn mà một bên vuốt ve con ngựa, mở miệng xin lỗi: " Ngươi đừng chấp hắn, nhìn hắn như vậy nhưng thật ra lại bị thiểu năng đấy "

Con ngựa vốn đang tức giận thở phì phò, nhưng nó dường như hiểu được Tô Vũ nói gì bắt đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Galileo.

Galileo vừa đứng dậy đang còn rất tức giận mở miệng mắng: " Ngươi mới thiểu năng, cả nhà ngươi thiểu năng. "

Tô Vũ nhìn hắn một lúc rồi lại quay qua con ngựa nói: " Ngươi thấy không, hắn chỉ biệt nhại lại lời ta thôi. Đến chửi hắn còn không biết mà "

Con ngựa nghe xong, càng thấy lời Tô Vũ nói đúng. Đôi mắt nó nhìn về phía Galileo đã tràn ngập thương hại.

Bị một người một ngựa khinh bỉ, Galileo khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Nhưng hắn muốn mở miệng chửi lại không biết chửi như thế nào.

Tô Vũ tiếp tục trêu tức hắn: " Thấy không, mặt đỏ bừng vậy mà không nói được gì. Nói hắn thiểu năng, hắn lại tự ái " Vừa nói hắn vừa lắc đầu thở dài tiếc nuối.

Con ngựa cũng học theo, lắc cái đầu ngựa nhìn về phía Galileo thở dài rồi hí lên vài tiếng. Nếu như có người phiên dịch được tiếng ngựa chắc câu đó sẽ là: " Người thiểu năng, ta tha thứ cho ngươi "

Galileo càng ngày càng tức, vừa bị rơi xuống đất đau gần chết, nay lại bị người ngựa khinh bỉ.

Galileo lấy trong cặp ra cuốn sách chuẩn bị niệm chú tấn công thì Tô Vũ đã lên tiếng: " Ngươi nghĩ hắn lấy sách ra làm gì "

Con ngựa nhìn Galileo từ trên xuống dưới rồi hí lên vài tiếng.

Tô Vũ bên cạnh cũng gật đầu: " Ta cũng nghĩ như ngươi "

Galileo tuy đang rất tức giận nhưng vẫn nhìn về phía hai người nói với giọng tức tối: " Các ngươi nghĩ gì nói mau "

Tô Vũ nhìn về phía cuốn sách dày cộp mà hắn đang cầm trên tay nói: " Nó nói là ngươi không biết nói nên lấy sách ra ngồi tra từ điển "

Galileo đã hết chịu nổi la lớn lên: " A a a, hôm nay ta phải giết các ngươi "