Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 120




Một người đàn ông có bề ngoài khá trẻ tuổi, trên tay hắn đang cầm một quyển sách có bìa ngoài khá cổ xưa. Bước từ bên trong làng đi ra mỉm cười nhìn Tô Vũ.

Tô Vũ đứng dậy, phủ đi lớp cát đá đang còn dính trên người rồi nhìn về phía người đàn ông đang bước đến : " Người tộc Row đều sinh sống ở đây sao ? "

Người đàn ông kia khá bất ngờ trước câu hỏi trực tiếp của hắn, ông cười ha hả : " Quả nhiên là một người thú vị, đây đúng là nơi ở cuối cùng của chúng ta "

Tô Vũ nhìn quanh, khác biệt hoàn toàn với sự ảm đạm mà hắn biết về rừng Nidal, nơi đây lại tràn ngập sức sống. Tiếng chim hót, tiếng nước tí tách rơi những tán cây, tiếng trẻ em nô đùa với nhau, nơi đây tựa như một làng quê yên bình ở một nơi hắn đã từng đến.

Hắn nhìn về phía người đàn ông dò hỏi : " Ngươi là trưởng làng sao ? "

Người đàn ông gật đầu, sau đó cất đi quyển sách vào giỏ ở bên hong rồi vươn tay ra : " Quên tự giới thiệu, ta tên là Galileo. "

Tô Vũ bắt tay Galileo chào hỏi : " Ta là Tô Vũ "

Galileo nhìn hắn nói : " Chúng ta vào đây nói chuyện "

Tô Vũ gật đầu : " Được, ta đang có nhiều thứ muốn hỏi ngươi đây "

Hai người dần tiến vào trong làng, một số người Row bắt đầu đánh giá hắn, nơi đây đã từ lâu không thấy bóng người ngoài. Việc bọn họ tò mò cũng là chuyện rất bình thường, đặc biệt là những đứa trẻ, mặc dù rất sợ hắn nhưng vẫn cố thò đầu từ sau một góc cây quan sát hắn.

Thấy bọn chúng cứ nhấp nhô sau cái cây, hắn bắt đầu nổi hứng lên làm mặt quỷ với đám trẻ khiến chúng hoảng sợ hét ré lên trong cực kỳ đáng yêu.

Galileo đi bên cạnh nhìn hắn cười : " Người đừng để tâm, họ từ khi sinh ra đã ở đây. Ngươi là người ngoài đầu tiên bọn họ thấy đấy "

Tô Vũ cố ý nói lớn : " Ta thấy bọn trẻ thật đáng yêu, hay để ta bắt một đứa mang đi nhỉ ?"

Đám trẻ vừa nghe xong lại một trận hô hoán công đuôi bỏ chạy về nhà.

Galileo vừa cười vừa lắc đầu : " Ngươi làm thế bọn chúng tưởng thật mách ba mẹ đến tìm ta bây giờ "

Tô Vũ cười ha hả trả lời : " Ta đùa một chút thôi mà "

Không khí giữa hai người cũng vì thế mà bớt căng thẳng đi nhiều, trên đường đi Tô Vũ hỏi thăm một chút về tình hình ngôi làng này. Theo như Galileo nói thì lúc làng hiện tại có hơn bảy trăm người cùng nhau sinh sống.

Vì một số quái vật mạnh mẽ trong rừng nên họ cũng không dám đi vào trong rừng quá xa. Nhiều năm bọn họ vẫn cố gắng để duy trì số lượng với bảy trăm người. Nhưng cũng vì vậy cuộc sống của họ ở đây rất ấm no, hòa thuận.

Hai người vào bên trong một căn nhà cây rồi ngồi xuống, Galileo mở miệng trước : " Ta biết ngươi có rất nhiều thắc mắc, nhưng trước hết ta muốn hỏi ngươi. Bây giờ ngoài đó ra sao ? "

Tô Vũ cũng không vội vã, hắn từ từ giảng thuật lại toàn bộ những gì đã xảy ra bên ngoài khu rừng Nidal. Từ việc nước Frank có nội phản đến việc những nước xung quanh đang tấn công nước Frank. Hắn cũng kể câu chuyện về việc tìm và chôn cất cho những người Row may mắn tìm được xác.

Nghe xong câu chuyện, Galileo cũng không hề hả hê mà chỉ thở dài : " Bọn họ đúng là số khổ "

Tô Vũ tò mò hỏi : " Ngươi không hận bọn họ sao ? "

Galileo trầm mặc một lúc lâu rồi trả lời : " Nói thật ta từ khi còn nhỏ đã rất hận họ. "

Dừng lại một chút rồi hắn nói tiếp : " Ta không hận họ cướp đất của chúng ta, nhưng ta hận họ chà đạp trên những thi thể của tộc ta "

" Chúng ta đã làm gì sai đâu cơ chứ "

Nói lời cuối, Galileo đã không thể khống chế được cảm xúc, vô mạnh xuống dưới bàn.

Tô Vũ lên tiếng an ủi : " Chuyện đã qua rồi, không phải các ngươi đều đang sống tốt sao "

Galileo dần lấy lại bình tĩnh nói : " Nhưng ta hận là hận tổ tiên bọn họ, người cũng đã chết ta còn so đo với người chết làm gì "

Tô Vũ thở dài nói : " Ngươi suy nghĩ như vậy được thì tốt, dù sao bây giờ người Frank còn khổ hơn bị diệt tộc."

" Khắp nơi đều chiến loạn, họ còn bị xem như con thú cưng để tiêu khiển, con chuột bạch để thử thuốc. Bọn họ sống còn khổ hơn là chết "

Galileo khoát tay nói : " Bỏ người Frank qua một bên đi, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi "

Tô Vũ hỏi : " Tại sao ta có mặt ở đây ? "

Galileo mỉm cười đáp : " Ta không biết "

Tô Vũ tiếp tục gặng hỏi : " Ta đến làng của ngươi mà ngươi không biết ? "

Galileo vẫn duy trì mỉm cười : " Bình tĩnh, ta nói ta không biết đúng là không biết thật. Chúng ta buổi sáng vừa ra khỏi cổng đã thấy ngươi nằm dưới đất rồi "

Tô Vũ nghi hoặc : " Vậy sao các ngươi không biết mang ta vào nhà sao ? "

Galileo nhìn hắn khó hiểu : " Mang làm gì ? Lúc bọn ta tính đưa ngươi vào, ngươi kêu ngủ thoải mái lắm mà "

Tô Vũ hơi hoang mang, không lẽ hắn có thói quen nói mớ khi ngủ, nhưng đúng là lúc đó hắn ngủ đúng là rất thoải mái.

Tô Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp : " Vậy ta đã nằm đó được bao lâu ? "

Galileo nói : " Chúng ta ở đây không có thói quen để ý ngày tháng, ta nghĩ chắc khoảng bảy ngày "

Tô Vũ chỉ lên những hoa văn trên tay mình hỏi : " Ngươi đã từng thấy những thứ này bao giờ chưa "

Galileo lắc đầu nói : " Ta chưa bao giờ thấy trường hợp nào như ngươi. Nhưng trong thư viện chắc sẽ có một ít thông tin "

Không thu được thêm thông tin từ Galileo, Tô Vũ tự mình kiểm tra nhân vật trong game của hắn.

【 Bảng trạng thái cá nhân】

Tên người chơi: Hiện Thực Tận Thế - Lam tộc

Đẳng cấp : 36

HP: 100%

MP: 655/655

Chú lực : 2150 / 2150 ( Chỉ số đặc biệt - Chưa thể tìm hiểu )

Lực lượng: 131

Nhanh nhẹn: 131

Thể lực: 131

Trí lực: 131

Mị lực: 5

Trang bị: Sát hoàng kiếm, Phong Ủng, bao tay của Hầu tước Palve

Kỹ năng: Kiếm pháp cơ sở (LV max), Thiểm Ảnh Kiếm (LV 10), Hô hấp pháp (LV 4), Ý chí bất khuất (LV 3), Tâm(LV 2), Phi Tiêu (LV 2), Lời chúc phúc từ thần Khnum (LV max), chúc phúc (LV max)

Thiên phú: Emeraline hóa (S+), Quang tử ( S +)

Điểm tự do: 0

.....

Càng kiểm tra hắn càng nghi hoặc, chú lực là gì ? Không lẽ lại là một loại năng lượng mới chưa được biết đến. Có lẽ nó là nguyên nhân Tô Vũ rơi vào tình trạng như hiện nay, nhưng có lẽ nhờ nó mà Tô Vũ có thể chống chọi qua nguyền rủa để sống đến hiện tại.

Tô Vũ nhìn về phía Galileo vẫn đang đi xung quanh đánh giá cơ thể hắn : " Ngươi có từng nghĩ tới việc rời đi không ? "

Galileo không lập tức trả lời mà đứng im bất động ở đó, hình như câu hỏi của Tô Vũ đã đâm trúng chỗ đau của Galileo. Một lúc sau hắn nói : " Chúng ta ở đây đã mấy trăm năm. Không ai trong chúng ta muốn tiếp tục trốn ở đây "

Rồi hắn thở dài nói tiếp : " Nhưng không ai dám đi, mà cũng không thể đi. Chúng ta từ nhỏ đã thề với Nữ thần tự nhiên sẽ không bao giờ bước chân ra khỏi khu rừng này rồi. "

Tô Vũ rất muốn nói những lời như "tập tục cổ hủ" hay "mạnh dạn thử sức", nhưng hắn không có tư cách gì để lên tiếng. Một chủng tộc còn 700 người, mất đi một người cũng đã là mất mát rất lớn với họ.

Thảm kịch mấy trăm năm nước cũng giống như vừa mới hôm qua, ai đảm bảo lúc họ rời đi còn có thể trở lại. Nếu như có tin tức người Row xuất hiện, chưa nói đên nước Frank những nước khác chắc cũng rất tò mò về cơ thể của họ. Tới lúc đó có lẽ mới thực sự là diệt vong đên với người Row.