Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 101




Sau một hồi không hề có bất cứ động tĩnh gì, bọn họ mới dám tiến lại gần kiểm tra.

Ngọn tháp cao nay chỉ còn lại là đóng đổ nát vì vậy công việc tìm kiếm cũng trở nên khó khăn hơn. Lật tung từng phiến đá lên để kiểm tra, thi thoảng họ sẽ phát hiện ra xác chết của những binh lính.

Nhưng điều đặc biệt là những binh lính này kể cả lúc chết đều rất bình tĩnh, khuôn mặt họ vô hồn đến kỳ lạ, cánh tay dù bị cắt đứt vẫn cố nắm chặt mũi giáo không buông.

Từ hiện trạng trên người binh lính hắn có thể xác định chắc chắn việc này rất có thể liên quan đến một vị thần nào đó. Và cảm giác của hắn trong tòa tháp rất có thể là do vị thần kia ảnh hưởng, mà khả năng là vị thần này có năng lực rất mạnh thì mới có thể dễ dàng tránh thoát được hệ thống.

Công cuộc tìm kiếm diễn ra mất gần một ngày trời nhưng vẫn không hề phát hiện ra xác của Chora.

Elena từ phía xa đến gần hỏi: " Sao ngươi cứ nhìn những xác chết này mãi thế? "

Tô Vũ vẫn nhíu mày nhìn tất cả xác chết đã bị tập hợp lại một chỗ không nói lời nào.

Mà Elena cũng rất kiên nhẫn chờ hắn trả lời cô.

Một lúc sau hắn mới trả lời, nhưng càng giống như hắn đang tự nói một mình: " Không lẽ xác Chora đã bị hủy rồi "

Elena nghi hoặc: " Không phải ngươi nói lúc ngươi lại gần ánh sáng đó thì có cảm giác bị đâm xuyên sao? Xác Chora biến mất cũng là điều bình thường mà "

Đôi mắt hắn vẫn dán vào đống xác chết hỏi ngược lại: " Ngươi nghĩ vị thần kia vì sao lại chọn thành Chora mà không phải nơi khác "

Elena không cần suy nghĩ trả lời: " Tất nhiên là ở đây nhiều người, lại dễ dàng tạo ra nguy cơ để bắt người trong thành phải sử dụng hiến tế để tiêu diệt kẻ thù "

Tô Vũ đôi lông mày càng nhíu chặt hơn: " Đúng vậy, nhưng vì sao nhất định phải là Chora? "

Elena ngay lập tức trả lời: " Không phải cô ta là thành chủ sao? Tòa tháp này cô ta xây tất nhiên... "

Ngay khi Elena hình như cũng bắt đầu đoán ra thứ gì đó thì đó thì Tô Vũ tiếp lời: " Đó chính là mấu chốt, cô ta xây, cô ta hẳn cũng biết tòa tháp khởi động như thế nào cũng biết được tòa tháp này có mục đích gì "

" Vậy tại sao cô ta nhất định phải xây tòa tháp này và phải đích thân chạy vào trong đó "

Elena hơi ngập ngừng trả lời: " Có lẽ... cô ta hết hi vọng nên muốn cùng chết với đám quái vật chăng "

Đôi lông mày của hắn vẫn không thể giãn ra được, tiếp tục nói: " Ngươi chưa tiếp xúc với cô ta nên ngươi có lẽ chưa hiểu về cô ta nhiều "

" Nhưng chắc ngươi cũng đã nghe về cô ta, là một người từ bỏ mọi thứ để đến đây. Rồi từ hai bàn tay trắng xây dựng nên sự nghiệp "

" Rồi xây dựng nên tòa thành đầu tiên của Đông Nam, một người như vậy dễ dàng để một quả bom nổ chậm như tòa tháp này ở ngay đây? "

Elena muốn mở miệng trả lời nhưng Tô Vũ vẫn không ngừng nói: " Một người có " hùng tâm " như cô ta muốn chạy đi rồi bắt đầu gây dựng lại chắc không quá khó khăn "

" Không cần đi đâu xa, dù mang quân đầu nhập vào nhà vua chắc chắn sẽ cực kỳ dễ dàng có một tước vị nào đó "

" Tất cả mọi chuyện thực sự chỉ là do nản chí nên muốn cùng chết với đám quái vật thôi sao? "

Nói đến đây, Tô Vũ lắc đầu liên tục nói: " Không đúng, rất không đúng "

Elena lại trả lời: " Con người dễ thay đổi, đặc biệt là phụ nữ. Có thể lúc đó cô ta đã bất lực muốn tự sát thôi. "

Tô Vũ tuy có rất nhiều nghi vấn chưa có lời giải nhưng cũng đành để trong lòng, hắn gật gật đầu rồi nói: " Có lẽ ngươi nói đúng "

Cũng có lẽ chẳng qua là hắn suy nghĩ quá nhiều mà thôi, hoặc cũng có thể là hắn vẫn chưa thực sự hiểu được con người thật của Chora.

Binh lính trấn Vạn Xuân vẫn tích cực tìm kiếm giải cứu một số người may mắn còn sống sót. Có một số người may mắn tìm được người thân, vui mừng ôm lấy nhau, họ chảy ra những giọt nước mắt hạnh phúc. Nhưng đa số những người còn sống trên khuôn mặt vẫn còn đang rất sợ hãi và đau thương.

Ở phía xa hắn cũng thấy được một tốp người sói vẫn đang mặc trên người bộ giáp của thành Chora, lúc này bọn họ đều đang cúi đầu không dám để người khác nhìn thấy khuôn mặt. Họ chỉ dám núp ở phía xa xa nhìn về phía này để tìm kiếm người thân.

Tô Vũ đứng trên một phiến đá của tòa tháp nhìn về phía mọi người nói: " Các ngươi chắc cũng đoán ra ta là ai rồi "

" Ta là trấn trưởng Trấn Vạn Xuân. Chúng ta chính là liên minh với thành Chora "

Phía dưới truyền đi những tiếng xì xào bàn tán.

" Chắc ở đây có một số người muốn hỏi là vì sao chúng ta không đến sớm hơn đúng không? "

" Thậm chí có người nghĩ việc chúng ta đang làm là " Giả nhân giả nghĩa " đúng không? "

Phía dưới bắt đầu im lặng lắng nghe những gì hắn nói tiếp.

" Vậy ta có thể giải thích cho các ngươi. Đầu tiên, chắc các ngươi cũng biết trấn của chúng ta ở đâu rồi "

" Nơi đó cách đây cũng không phải quá gần, mà ta cũng không biết vì sao thông tin liên lạc đã bị cắt đứt "

" Có lẽ câu trả lời này vẫn chưa thỏa mãn các ngươi nhưng nó chính là sự thật. "

" Thứ hai là việc làm của chúng ta bây giờ không phải là hành động mà các ngươi nghĩ là " Giả nhân giả nghĩa " "

" Nếu chúng ta có ý đồ xấu cũng không cần thiết phải giúp các ngươi, chúng ta có thể ngồi đợi các ngươi và đám quái vật chém giết nhau rồi thu dọn tàn cuộc"

" Nhưng thay vào đó chúng ta vì đến đây cũng đã phải trả giá bằng tính mạng của rất nhiều người. "

Nói đến đây hắn nhìn về phía xung quanh tất cả mọi người rồi tiếp tục nói.

" Chắc có nhiều người nghĩ chúng ta làm vậy chẳng qua để thu nạp các người "

" Vậy thì chắc các ngươi nhầm rồi, ta đúng là rất hoan nghênh các ngươi về trấn của ta sinh sống nhưng không bắt ép. "

" Các ngươi có thể hỏi bất cứ bất cứ một người dân hay binh lính nào để hỏi thử. "

" Hiện tại các ngươi tự do, muốn đi đâu thì đi. Còn ai muốn về trấn của chúng ta thì ở lại đây "

Một số người bắt đầu thảo luận với nhau, tuy lời nói của Tô Vũ rất có thể là thật. Nhưng lấy gì đảm bảo rằng đến trấn Vạn Xuân thì có thể an toàn? Nói cho cùng trấn Vạn Xuân chẳng qua chỉ là một nơi bị cô lập, sống lay lắt qua ngày.

Nói không xa chỉ cần so sánh với đội quân của vua Frank thì hắn kém quá xa.

Vì vậy khá nhiều người lựa chọn rời đi, chỉ có một số ít người ở lại. Một phần vì họ được binh lính cứu mạng, một phần vì không biết đi đâu. Nhưng trong đó lại có một vài người thông minh biết được đi về phía trung tâm còn nguy hiểm hơn nhiều.

Với kết quả này, Tô Vũ không quá bất ngờ. Hắn yên lặng nhìn những người đã rời đi rồi thì thầm với binh lính sau lưng.

Một lúc sau binh lính đưa những Người sói đến trước mặt hắn.

Bọn họ đứng trước đám đông cực kỳ rụt rè, có một số người lấy tay che mặt không dám nhìn người khác. Mà những người dân còn sống nhìn thấy họ như nhớ lại chuyện gì đó cực kỳ kinh khủng, tiếng thét, tiếng van xin, tiếng khóc liên tục vang lên.

Tô Vũ chỉ vào phía những Người sói nói: " Ta biết các ngươi sợ bọn họ. Bọn họ hiện tại đã không còn là con người như chúng ta nữa rồi "

Nghe đến đây nhiều Người sói tròng mắt đã hơi đỏ, đầu cũng bắt đầu cúi càng sâu.

Nhưng Tô Vũ vẫn tiếp tục nói tiếp: " Nhưng các ngươi chắc cũng nhận ra, trên người họ đều là trang phục của binh lính thành Chora "

" Những người này vì bảo vệ cho các ngươi đã phải dùng chính cơ thể, chính tính mạng của mình để ngăn cản đám quái vật để cho các ngươi được an toàn "

Tiếng khóc bên dưới đã giảm dần, người dân bên dưới bắt đầu chú ý về phía những Người sói này.

" Trong những người này thậm chí có người chính là cha, là chồng, là con của một số người ở đây "

" Họ không dám nhìn mặt các ngươi vì họ sợ làm các ngươi hoảng sợ "

Một số Người sói đã không kìm được nước mắt, họ xoay lưng lại để không cho ai thấy bản thân đang khóc.

" Nhưng ta hỏi các ngươi bọn họ đã làm sai thứ gì để bị đối xử như vậy? "

" Không phải họ là người thân của các ngươi sao? Không phải chính họ là những người đã bảo vệ các ngươi sao? Không phải họ chính là những anh hùng sao? "

Bên dưới đã không còn tiếng khóc, họ bắt đầu tập trung nhìn về bóng lưng đang run rẩy của những Người sói.