Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 34: Trêu chọc




Năm giờ sáng, trời bắt đầu có những tia sáng đầu tiên. Mọi người lúc này đã bắt đầu cảm giác oi bức, họ vẫn cố gắng di chuyển thật nhanh. Đi cả đêm khiến đôi chân họ mỏi nhừ, nhất là đối với Vương Cầm cùng Trác San San. Sức bọn họ không bằng, càng lúc càng trượt xuống cuối hàng.

“Cố gắng, chúng ta chỉ cần di chuyển thêm hai tiếng nữa sẽ tới nơi.”

Nếu bình thường Lăng Tú sẽ cho mọi người vừa đi vừa nghỉ cộng thêm lục soát vật tư ít phải mất thêm một ngày. Hôm nay từ đêm tới giờ ngoại trừ đánh xác sống mất hai tiếng, thêm nửa tiếng nghỉ ngơi, đoàn người không hề dừng lại.

“Lăng tiểu thư, chân ta có chút đau, không thể đi nổi.”

Vương Cầm lên tiếng, Lăng Tú liếc nhìn nàng.

“Tạ Siêu giúp nàng, chúng ta không thể ngừng lại.”

Vương Cầm được Tạ Siêu cõng lên trên vai, vốn dĩ từ đầu hai người được Lăng Tú ghép với nhau. Ở chung mấy hôm cũng dần quen tính. Tạ Siêu hiền lành, ít nói, rất có trách nhiệm. Có thể nói là một người đàn ông tốt hiếm thấy. Chỉ là Vương Cầm mới trải qua nỗi đau mất chồng con nên cũng không quá muốn suy nghĩ tới chuyện kia.

Trác San San cũng đã thấm mệt, Lăng Tú lại để Dương Tân đỡ nàng ta. Hai người quen biết nhau cũng vài năm, một người là vệ sĩ Chu gia, một người là quản lý của Chu Mộng Dao. Chỉ là mối quan hệ quen biết này suy cho cùng vẫn chỉ là xã giao.

Đi thêm một tiếng, cuối cùng Lăng Tú cũng ra hiệu nghỉ ngơi, chỉ còn 6km nữa sẽ tới nơi. Đi lâu là hơn tiếng, nhanh có khi chưa tới.

Ba chai nước suối được phân phát, Lăng Tú không uống, để mọi người tự chia nhau. Cổ họng ai cũng đã khát khô, tuy nhiên bọn họ đều tự giác uống vừa đủ để nhường người sau.

Đã sáu giờ hơn, mặt trời hiện rõ, mồ hôi thấm đẫm quần áo. Cũng may phần lớn đều là người thể lực tốt, di chuyển nhanh. Nghỉ ngơi vỏn vẹn mười phút lại phải đi tiếp, Lăng Tú không muốn nấn ná quá lâu. Trời quá nóng, càng lúc nhiệt độ càng tăng cao, mồ hôi chảy vào mắt, vừa cay vừa xót. Cuối cùng cũng tới chân núi, giống như được tiếp thêm sức mạnh, không ai bảo ai đều ăn ý di chuyển nhanh hơn.

“Lăng tỷ.”

“Ân công.”

Đường Thi, Đường Nghiên đứng ở biệt thự chờ sẵn. Chỉ là hơn hai ngày không có Lăng Tú, bọn họ đã không biết phải làm gì, cả hai đều có chút hoảng hốt nhận ra bản thân đã phụ thuộc vào Lăng Tú ra sao. Lăng Tú nhìn họ mỉm cười, nhìn nụ cười kia, trong lòng hai người đều có một cảm giác an tâm.

Phân chia chỗ ở, Chu Mộng Dao được phân biệt thự bên cạnh Lăng Tú, bên Liễu Nguyệt Vân cũng cho người qua giúp Chu Mộng Dao lắp pin năng lượng mặt trời. Chưa dừng lại, bọn họ kiểm tra giếng nước một lần, thành giếng đều được che đậy cẩn thận, xung quanh cũng bọc chống thấm nước.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi, trưa như cũ qua chỗ ta lấy vật tư.”

Tất cả vật tư kiếm được lần này như cũ mang gửi trong biệt thự của Lăng Tú. Mọi người dường như quên mất còn một người nữa, chính là vị tiểu thư đã om sòm chửi Lăng Tú là bà điên.

Bây giờ Lăng Tú đang mang theo nàng ta xuống hầm trú ẩn, ở hầm có phòng giam riêng gồm năm phòng giam cách biệt. Còn có Hoắc Thục Minh bị kéo lết trên đường, thần kỳ là hắn vẫn sống, giờ đang bên biệt thự chỗ Chu Mộng Dao.

Ở hầm lúc này, A Miên, nàng chính là vợ của Lý Cường cũng bị giam giữ. Gọi là giam nhưng nàng sống so với ở cùng Lý Cường càng thêm thoải mái. Ngày ăn hai bữa đủ thịt đủ rau, buồn chán có thể đọc sách, hơn nữa nơi này có nước từ dòng suối ngầm, đủ để cho nàng tắm rửa hoặc vệ sinh cá nhân. Bồn cầu cũng đầy đủ, nhìn thế nào cũng không giống ở tận thế.

“Ở đây còn tốt chứ?”

Lăng Tú hỏi, nàng không thể nào xuống tay với một người phụ nữ đang mang thai. A Miên gật đầu, nàng giờ là người không có mục đích sống, với nàng gì cũng không quan trọng.

“Ta nghe Đường Thi nói, tên ngươi là A Miên. Chẳng lẽ ngươi không muốn sinh đứa bé này ra sao? Nó chính là cốt nhục của ngươi. Là kết tinh duy nhất chồng ngươi để lại cho ngươi trên thế giới này.”

A Miên đối với Lăng Tú giết Lý Cường bây giờ đã không hề giận dữ hay mang thù oán. Nhưng nếu có cơ hội trả thù, nàng vẫn sẽ làm. Nàng nhìn Lăng Tú đang nắm tóc một người, người này ánh mắt hoảng sợ, toàn thân co rúm lại muốn tránh né lại không thể thoát ra.

“À người này ngươi cũng không cần để ý nàng ta, nàng ta sẽ thành hàng xóm của ngươi ở buồng giam bên cạnh.”

Phòng giam ở hầm này, bên ngoài là một lớp cửa sắt, bên trong một hành lang gồm năm căn phòng nhỏ, chỉ có một bóng đèn duy nhất lắp ngoài hành lang cho cả khu. Năm phòng giam mỗi phòng đều bao gồm một cửa thông hơi nhỏ, một chiếc giường, một nhà vệ sinh cùng vòi hoa sen gắn bên cạnh. Có tường vách ngăn để tù nhân nếu bị giam ở đây không nhìn thấy nhau.

Lăng Tú cũng không tiếp tục để ý A Miên mà qua phòng bên cạnh, khoá ở các phòng chỉ có thể mở bằng vân tay của nàng.

“Được rồi vị tiểu thư này, tên ngươi là gì?”

“Bạch… Diễm An.”

Vị tiểu thư kia có chút run rẩy trả lời. Nàng là được chiều chuộng từ bé, đến lúc trải qua tận thế trốn cùng bạn học vẫn chưa nhận ra được thế giới bên ngoài đã biến hoá ngang trời lệch đất.

“Diễm An, tên hay, nhưng người có vẻ không giống tên.”

Ăn uống không đủ cùng bị kéo lê hơn ngày trời khiến nàng ta có chút vừa gầy vừa bẩn. Lăng Tú nhìn một chút lạnh giọng ra lệnh.

“Cởi đồ!”

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

“Ta không muốn nhắc lại lần nữa, cởi đồ!”

Bạch Diễm An sợ hãi, nàng chỉ đành cắn môi cởi từng lớp quần áo trên người mình. Lăng Tú ngồi trên giường lạnh nhạt nhìn hết thảy. Đến lúc nàng trần truồng, Lăng Tú tiến lại gần, Diễm An lùi ra sau, tới lúc chạm vào tường nàng không thể trốn được nữa.

“Van xin ngươi, ta… ta vẫn còn là xử nữ…”

“Thì sao?”

Lăng Tú nhướn mày, sau đó nàng cầm vòi sen bắt đầu tắm rửa cho Bạch Diễm An.

“Nhìn cũng không tệ, mỗi tội độc mồm độc miệng.”

Cũng là tiểu thư nhà giàu được nuông chiều nên da rất trắng còn mềm mại, Lăng Tú chỉ đơn giản muốn trêu đùa Bạch Diễm An một phen.

“Được rồi khóc cái gì, sao không mắng chửi như lúc đầu? Giờ biết sợ rồi à?”

Bạch Diễm An nghẹn ngào nói không lên lời.

“Đây, mặc cái này đi, quần áo cũ của ngươi như đống rẻ rách vậy.”

Đồ đưa cho Bạch Diễm An là đồ hầu gái, Lăng Tú ác ý trêu nàng. Đợi nàng ta mặc xong đồ, Lăng Tú lại không nhìn lấy một cái rời đi.