Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 27: Phụ thân ngươi là ai?




Một đoàn người đang đi giữa đường, xe cộ nằm ngổn ngang, xác chết đầy trên đất cùng máu me đã đen kít lại in trên mặt đường. Bất cứ xác sống nào tiến tới đều bị Lăng Tú giết sạch moi lấy tinh thạch, sau lưng mọi người trầm trồ trước khả năng của nàng. Nếu có Đường Nghiên ở đây nàng sẽ nói cho Lăng Tú biết sự trung thành của mọi người đang tăng mạnh.

Đã qua hai hôm kể từ khi Lý Cường chết, mọi người lần này đều phải đi tìm vật tư. Lăng Tú dẫn đoàn, Liễu Nguyệt Vân phụ giúp, còn lại những người bình thường chỉ đi ở phía sau nhặt vật tư cất vào túi. Đường Thi cùng Đường Nghiên ở lại biệt thự canh chừng Vân Phỉ Phỉ, cũng chính là vợ Lý Cường, Lăng Tú lựa chọn không giết nàng ta mà giam nàng ta lại.

“Nơi này đã từng có người đi qua.”

Siêu thị đều trống trơn, Liễu Nguyệt Vân thở dài, đã là siêu thị thứ 4 rồi.

“Có người bên ngoài sao? Các ngươi là người của quân đội? Cha ta phái các ngươi tới có đúng không?”

Sau cửa kho, một thanh niên hé cửa nói vọng ra.

“A? Nguyệt Vân tỷ, là ngươi?”

Nhận ra người quen, hắn vội chạy lại, phía sau còn mấy người. Liễu Nguyệt Vân nhận ra đây là ai, có chút nhíu mày.

“Gọi thân thuộc như vậy? Là em trai hay người yêu nhỏ tuổi của ngươi vậy Liễu tỷ?”

Lăng Tú có chút trêu đùa nói, Liễu Nguyệt Vân lập tức trợn mắt.

“Lăng tiểu thư, ngươi nói đùa thật hài hước, lần sau đừng đùa như vậy nữa. Ta sợ ta sẽ cười tới chết.”

Nam nhân kia tiến lại gần, hắn mặc một bộ phần áo bảnh bao nhưng có vẻ đã gần tuần không tắm nên mùi khó chịu toả ra, râu ria mọc lởm chởm, mắt vẫn còn tia máu đỏ ngầu. Trước tận thế hẳn là một tên thiếu gia nhà giàu.

“Nguyệt Vân tỷ, là cha ta phái tỷ tới có đúng không?”

Hắn vừa định nắm tay nàng bị nàng tránh qua một bên.

“Trương thiếu gia e là ngài đã lầm, Trương thiếu tướng chưa từng liên hệ qua ta.”

“Không sao, chỉ cần tỷ bảo hộ ta tới căn cứ quân sự, tỷ muốn gì ta cho tỷ thứ đó.”

Đám người Lăng Tú nhìn vị Trương thiếu trước mắt này giống nhìn một thằng ngu. Vẫn là Lăng Tú đứng ra đề phòng hắn lải nhải.

“Nàng giờ đã là người của ta, muốn đi hay không phải có lệnh của ta.”

“Ngươi? Ngươi là ai? Có biết cha ta là ai không!?”

Hắn cao ngạo nhìn từ trên xuống, Lăng Tú thật muốn bổ não hắn ra xem bên trong có chứa gì.

“Bây giờ thói đời cũng thật buồn cười, ngươi không biết cha ngươi là ai làm sao mà ta biết được.”

Tạ Siêu nhịn không được bật cười, mấy người đám Lăng Tú cũng cười theo. Bọn họ mấy hôm nay đều cùng ăn cùng ngủ cũng có chút gọi là hiểu nhau.

“Hừ đám các ngươi làm sao biết, Trương thiếu gia là con trai độc nhất của Trương thiếu tướng, chỉ cần Trương thiếu gia ho một tiếng, các ngươi sẽ trở thành mồi cho lũ xác sống. Đã tận thế tới còn cosplay tóc dựng đứng nhiều màu, muốn nổi bật để chết nhanh sao?”

Là một cái chân chó của vị Trương thiếu gia nói chen vào, mấy chân chó phía sau cũng phụ hoạ.

“Đúng đúng, các ngươi quá vô tri.”

“Trương thiếu là nhất, Trương thiếu uy vũ.”

Siêu thị này khá đông người, đám người họ Trương chủ yếu là sinh viên giống Lăng Tú ở đại học gần đây. Tổng cộng có mười năm người. Nàng nhận ra được một người trong đám nữ sinh. Nàng ta từng giúp đỡ nàng một lần lúc nàng mới lên thành phố bị lạc đường. Tên giống như là Tiêu Hinh.

“Tiêu Hinh? Là cô sao?”

“A? Ngươi biết ta?”

Tiêu Hinh rụt rè nhìn Lăng Tú, hiển nhiên nàng không nhận ra.

“Này Tiêu Hinh, ngươi nhìn nàng ta, tóc tai dựng đứng, mắt đeo lens, nhìn thế nào cũng giống đồ thần kinh. Đừng để bị nàng lừa.”

Nhóm này mười tên con trai, trừ đi ba tên chân chó cùng Trương thiếu, năm tên có vẻ bình thường. Tên duy nhất dáng vẻ đô con, mặt mũi bặm trợn hẳn là thủ lĩnh thứ hai chỉ sau tên Trương thiếu. Còn lại con gái, nhan sắc tất cả đều so Tiêu Hinh xinh xắn hơn. Có thể nói nàng là bình thường nhất trong đám.

“Nhìn chúng ta làm gì, bà điên.”

Một người nói ra, nàng ta trông có vẻ ngoài kiêu kỳ đỏng đảnh, dù bây giờ quần áo có một mùi chua thoảng qua, tóc cũng xơ xác, nàng vẫn nghĩ nàng là tiểu thư đài các như trước.

“Ta nói một lần duy nhất, các ngươi có thể nghe hoặc không. Tận thế đã tới các ngươi cũng biết, đi cùng ta hoặc ở lại đây chờ cứu viện là tuỳ các ngươi. Tiêu Hinh, ta mong cô hãy suy nghĩ kỹ.”

“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà ta phải đi cùng ngươi, đồ điên.”

Cô tiểu thư lại bắt đầu chửi, Lăng Tú xoa trán một chút.

“Đúng lúc ta đang chán, cô nên thấy may mắn rằng dù muốn hay không ta vẫn sẽ mang cô đi theo. Chúng ta sẽ rời đi ngay bây giờ, ai muốn theo ta tự giác gia nhập vào hàng.”

Lăng Tú nói xong tóm lấy vị tiểu thư kia kéo lê trên mặt đất mặc kệ cô nàng la hét hay chửi rủa. Tên đô con thích tiểu thư đã lâu nghiến răng ken két định làm anh hùng cứu mỹ nhân thì bị đám người của Lăng Tú chĩa thẳng súng vào đầu.

“Nguyệt Vân, con khốn này, cha ta nâng đỡ ngươi tới ngày hôm nay, chẳng lẽ ngươi muốn ăn cháo đá bát, qua cầu rút…”.


Trương thiếu gia nhận thấy Liễu Nguyệt Vân không có ý muốn giúp mình liền chửi ầm lên. Chỉ là chư kịp nói hết lời, đầu hắn bị sét đánh nổ tung mà chết, não văng ra xung quanh, bay vào mặt những tên đứng gần. Mọi người sợ hãi la lên, có vài người thần kinh yết ngồi bệt xuống sàn, mùi nước tiểu tràn ngập trong không khí.

“Đã cảnh báo ngươi mà ngươi không nghe, cha ngươi thiếu tướng, ta còn là hoàng đế đây.”

Lăng Tú lầm bầm, vị tiểu thư bị Lăng Tú kéo lê cũng im bặt, nàng run lên bần bật sợ Lăng Tú nổi giận. Cuối cùng ngoại trừ vị tiểu thư bị Lăng Tú bắt đi, Tiêu Hinh còn có tên đô con. Tất cả lựa chọn lui trở về kho hàng siêu thị chờ người quân đội tới cứu bọn hắn.