Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 23: Mưa tình yêu




Rạng sáng, trời mây nhiều sắc hồng tím kì lạ, vốn dĩ định hôm nay vào thành phố nhưng thời tiết khiến Lăng Tú phải suy nghĩ.

“Cơn mưa này không phải mưa axit, cũng không phải mưa máu, mà được gọi là mưa tình yêu.”

“Mưa… tình yêu?”

“Phải, đúng như tên gọi, cơn mưa này sẽ tạo ra một màn sương mù. Nếu ở dưới cơn mưa này trong một khoảng thời gian hoặc hít phải đám sương này sẽ làm bản năng nguyên thuỷ của con người trỗi dậy.”

Lăng Tú không nhớ kiếp trước có mưa tình yêu sớm đến vậy hay không, vì mưa tình yêu rất hiếm xảy ra. Trong cơn mưa này, con người mất hết lí trí, kể cả bị xác sống ăn vẫn tập trung vào việc tạo giống nòi, thậm chí nếu không có người bên cạnh, có thể tạo luôn giống nòi với xác sống. Trừ khi dị năng giả hệ tinh thần định lực B cấp trở lên. Còn lại gần như đều bị mưa tình yêu ảnh hưởng.

Lăng Tú biết vì ngày trước căn cứ thiếu vật tư, nhóm Lăng Tú gồm 6 người, chỉ có 2 nữ còn lại là nam. Lúc mưa tình yêu xảy đến, Lăng Tú bị tầm nhìn cản trở, cảm giác nguy hiểm nên tránh vào trong nhà, ngược lại những người kia đều đã bắt đầu hành động ngay giữa đường cái. Cả nam cả nữ đều không phân biệt được, thậm chí có xác sống tới, đám người cũng không hề bỏ chạy mà cùng làm với xác sống. Sau đó, xác sống kéo tới ăn thịt, cả nhóm đều bị tận diệt, chỉ còn lại Lăng Tú.

“Xem ra hôm nay không thể ra ngoài.”

Nhìn mây càng lúc càng hồng, Lăng Tú lắc đầu, Liễu Nguyệt Vân đám người đã đứng chờ sẵn mệnh lệnh.

“Che giếng nước ngầm lại. Kế hoạch hôm nay tạm hoãn, để chờ tới ngày mai xem xét. Đồ ăn cho buổi trưa, ta sẽ phát ngay bây giờ. Bữa tối để lúc đó xem thời tiết tính toán sau. Nhớ kỹ, trời mưa không được ra ngoài.”

Đám người nhanh chóng thực hiện chỉ thị cầm đồ ăn cùng nước đi ra ngoài. Trư Khôi, để ngươi sống thêm một buổi vậy.

“Ân công, màu của đám mây này thật đẹp, cái tên cũng thơ mộng.”

Đường Nghiên chưa từng trải qua, hiển nhiên không biết độ đáng sợ của nó. Bên ngoài đám người Liễu Nguyệt Vân vẫn đang hì hục che kín miệng giếng, nếu dính mưa trong khoảng thời gian ngắn vài phút thì không sao, còn nếu lâu hơn, Lăng Tú không dám nghĩ tới.

“Lăng tỷ, cơn mưa này khiến người khác mất lý trí tới vậy là do đâu?”

“Nếu bên chúng ta có người giỏi khoa học thì có khi sẽ nghiên cứu được. Ngược lại những điều khó xảy ra đều đã xảy ra, chúng ta biết mà tránh là được.”

Theo trí nhớ, kiếp trước có căn cứ của chính phủ, tiếc là ở ngoại ô của một thành phố cách căn cứ nàng quá xa, nếu không hẳn nàng cũng sẽ gia nhập vào. Trong tận thế có xuất hiện dị năng giả thương nhân, những người này bán nhiều thứ, mua bằng vật bằng giá hoặc tinh thạch xác sống. Tình báo cũng có thể mua được. Lăng Tú chỉ biết các nhà khoa học đang tìm cách nghiên cứu virut gây bệnh cũng như thời tiết ngày càng kì lạ ở trái đất.

Tầm mấy chục phút sau, những hạt mưa đầu tiên đổ xuống mang theo sắc hồng, Đường Nghiên say mê ngắm nhìn, không thể phủ nhận mưa tình yêu theo một phương diện nào đó rất đẹp. Rất nhanh sương mù hồng phấn kéo tới. Mây hồng, mưa hồng, sương mù hồng. Đây là biệt thự trên núi, khung cảnh rất đẹp phối với mưa tình yêu đến cả Đường Thi cũng nhìn chăm chú. Bên kia cũng không ngoại lệ, nhóm Liễu Nguyệt Vân cũng chăm chú ngắm nhìn màn mưa này.

Nhưng ở một nơi khác giữa trung tâm thành phố, Chu gia.

“Cơn mưa này khiến ta thấy không ổn, tốt nhất hai đứa đừng ra ngoài.”

Chu Mộng Dao giữ lại hai đứa nhóc ở trong nhà.

“Nhưng mà Dương thúc thúc cùng Phương a di đều đang ở ngoài a?”

Hoắc Như Ngọc cảm giác rất thích cơn mưa này đang cầu xin Chu Mộng Dao cho cô bé ra ngoài.

Dương thúc thúc cùng Phương a di trong miệng Hoắc Như Ngọc là hai bảo tiêu của Chu Mộng Dao. Trời mưa hai người đi kiểm tra một chút tình hình xung quanh khu vực Chu gia xem có dị thường nào không. Cho tới khi bọn họ đều cảm giác cơ thể có chút bất thường, sương mù hồng cũng lan tràn vào trong khuôn viên Chu gia.

“A sương mù hồng!”

Hoắc Như Ngọc ánh mắt cầu xin bị Chu Mộng Dao gạt đi. Nàng khóc ầm lên được Hoắc Thuỵ Đông bế lên dỗ dành. Mà lúc này bên ngoài, tên bảo tiêu họ Dương đã bắt đầu không khống chế được cởi quần áo. Hoắc Thuỵ Đông vội che lại muội muội ánh mắt đi lên lầu. Mà nữ sát thủ thì cố bảo trì thanh tỉnh dùng cách nhanh nhất chạy vào trong, mặt nàng cũng đã đỏ bừng lên.

“Tiểu thư, mưa này không ổn, giống như là xuân dược.”

Dương Tân vốn dĩ đem lòng yêu Chu Mộng Dao nhưng vẫn biết khoảng cách với nàng là xa không với tới. Tận thế xảy ra, hắn hoảng sợ nhưng càng nhiều là vui mừng, cuối cùng có thể nữ thần chung một chỗ. Nhiều lần hắn đã suýt không thể kiềm chế bản thân, lại bị Hạ Nhược Minh Phương, cũng chính là nữ sát thủ kia cười như không cười nhìn tới mấy lần. Hắn chỉ có thể đem tất cả giấu trong lòng. Giờ đây, hắn thấy nữ thần của hắn hôn hắn, thì thầm tên hắn thật ngọt ngào. Hắn cũng không kiềm chế gì nữa cùng nàng một chỗ triền miên.

Bên trong nhà nhìn thấy Dương Tân tự xử còn liên tục gọi Mộng Dao khiến Chu Mộng Dao khuôn mặt từ trắng sang đỏ, từ đỏ qua đen. Hiển nhiên nàng đang rất giận.

“Phương tỷ, chúng ta cần kéo tên kia vào trong. Thật mất mặt.”

Chu Mộng Dao dị năng giả hệ chữa trị đang giúp Hạ Nhược Minh Phương ổn định lại thân thể. Bên ngoài tiếng gào của Dương Tân càng to khiến Chu Mộng Dao sợ hai đứa bé cũng có thể nghe thấy.

“Phương tỷ, nhờ ngươi.”

Minh Phương nhanh như chớp lao ra ngoài đạp Dương Tân ngã vào hiên, đánh vào gáy hắn rồi túm tóc hắn kéo lết vào trong nhà. Nàng lấy tấm thảm chùi chân che tạm lên người hắn để Chu Mộng Dao để nàng trị liệu cho hắn.

Trong mắt hai nàng, Dương Tân vị trí đã không còn là đáy xã hội nữa mà xuống lõi trái đất.