Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 20: Trại giam thất thủ




Đoàn người vốn thiếu hai đứa nhóc lại bù vào hai người lớn, dọc đường đi chứng kiến sức mạnh của Lăng Tú. Hai người độ tín nhiệm cùng trung thành tăng cao.

“Vương Cầm nàng ta ham sống sợ chết. Nếu trong trường hợp bình thường sẽ không phản bội. Nhưng nếu bị uy hiếp tới mạng sống của bản thân thì chưa xác định.”

Sắp về tới biệt thự, Đường Nghiên lại nói cho Lăng Tú. Ngụ ý không muốn Vương Cầm ở chung.

“Ta đã biết.”

Vương Cầm cùng Tô Siêu hai người lớn tuổi nhất ở đây trò chuyện cũng hợp nhau. Lăng Tú sau khi trùng sinh về cũng mới chỉ 19 tuổi.

“Lăng tiểu thư, ngài ở khu biệt thự này sao?”

Vương Cầm nhìn căn biệt thự tiền tỷ trước mắt khẽ nuốt nước bọt, nếu trước tận thế, nơi này nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

“Đúng vậy, căn này của ta, căn bên kia của các ngươi.”

Như đã nói, các căn biệt thự ở đây phần lớn bị Lăng Tú lục soát qua, chỉ còn lại 4 căn phía ngoài.

Vương Cầm cùng Tô Siêu ở vui mừng đẩy cổng sắt, không hề nhúc nhích.

Lăng Tú đấm thủng một lỗ ở tường ra hiệu bọn hắn có thể thông qua lỗ này chui ra chui vào. Chủ nhân căn biệt thự này là tên dị năng hoả đã bị Lăng Tú giết lúc trước.

“Tô huynh, Vương tỷ. Tận thế đến con người cũng sụt giảm, nếu hai người các ngươi có thể… khụ khụ cái kia để tăng dân số cũng không tệ.”

Lăng Tú nói xong cũng có chút ngại liền quẳng 2 gói mì tôm đi vào trong biệt thự. Tô Siêu 32 tuổi đi lính chưa từng có bạn gái cũng ngượng ngùng gãi đầu. Vương Cầm chồng cùng con trai cũng vừa chết chưa lâu, tạm chưa muốn nghĩ đến chuyện đó.

Trở lại biệt thự, mọi người đi xuống tầng hầm. Lăng Tú vừa chạy máy phát điện, Đường Nghiên lao vào chơi game, Đường Thi lựa chọn đọc sách.

“Aaa bên ngoài không có điện thật thảm, ta nhớ mi chết mất PC ơi.”

Đây là bộ PC đỉnh cao, Raijintek ENYO build - R.O.G Machine Action. Đúng là chỉ có người giàu mới mua được. Đường Nghiên thích game mô phỏng nhập vai, phiêu lưu, hành động. Chắc chẳng ai đoán được nàng sẽ chơi Red Dead Redemption 2, The Witcher 3,… Ngược lại Đường Thi đang đọc một cuốn sách thuộc bộ sách “Pháp Y Tần Minh” mang tên “Người giải mã tử thi.”

Lăng Tú cũng không nghĩ sở thích của hai nàng lại có phần hơi khác so với ngoại hình, xem ra có mình nàng là bình thường hơn cả. Nàng thích nghe nhạc. Gone Instrumental luôn là một thứ gì đó da diết với nàng, nó giống như một thứ tình cảm đơn phương, có chút buồn man mác, rõ ràng cô gái đã biết cần phải bỏ đi nhưng trong lòng vẫn không thể ngừng nhớ tới. Giống như nỗi đau, nó là một vết thương hở, thời gian trôi qua chúng sẽ lành lại, bớt đau nhưng vẫn luôn ở đó.

Giữa tận thế có tới hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn, hàng tỉ xác sống. Ba cô gái thả mình vào thế giới riêng, tận hưởng mọi phút giây được sống.

Trại giam, Liễu Nguyệt Vân thở hắt một hơi, các nàng đã thiệt hại quá lớn sau cơn mưa máu. Xác sống đều tiến hoá mạnh lên, súng lục không thể kết liễu được bọn nó giống như lúc trước. Đồ ăn vật tư vẫn còn đủ, một phần do tiết kiệm, một phần do người chết.

“Báo cáo, xác sống tiến công!”

Không biết lí do gì, cứ hai tiếng xác sống sẽ tiến công một lần, bọn nó giống như có người chỉ huy, hắn sống khu vực gần đây đều tụ tập lại. Mục tiêu là phá vỡ tường rào. Nàng tuy vẫn cản lại được nhưng hàng rào bảo vệ đã quá yếu.

“Chúng ta thiệt hại bao nhiêu?”

“3 tù nhân, 1 cảnh sát.”

Liễu Nguyệt Vân cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp vì không nghỉ ngơi đủ mà bây giờ có chút tái nhợt.

“Tăng thêm nhân số tới sửa tường rào nhất quyết không cho bọn chúng tới.”

“Thưa thủ trưởng, nếu tăng thêm nhân số sợ rằng lại có thêm người hy sinh.”

“Giữa vài cá nhân và cả tập thể. Không có lựa chọn.”

Nàng bẻ lấy khớp vả vai đau nhức đi ra ngoài. Tối nay xác sống không quá bình thường, hơn hai trăm con lao vào hàng rào.

“Mọi người thủ vững, xạ thủ yểm trợ từ trên cao. Còn lại xuống gia cố hàng rào. Trận chiến này xem ra ta cần ra ngoài rồi.”

Liễu Nguyệt Vân chuyển đổi hình thái chiến đấu lao ra, đám xác sống chia ra một nửa tấn công nàng, một nửa tiếp tục phá hàng rào.

Một tên phạm nhân thấy cảnh sát bị xác sống giữ tay liền cầm rìu bổ xuống, viên cảnh sát thoát chết trong gang tấc nghẹn ngào nói cảm ơn, tên phạm nhân chưa kịp đáp lại bị xác sống biến dị xuyên qua não.

“KHÔNG!!!!”

Trận chiến này quá không công bằng, dị năng giả chỉ có một, bên kia có tới ba xác sống biến dị.

“Đừng…”

Lại một người nữa bị xuyên não, nó di chuyển quá nhanh, lại có một bộ vuốt nhọn hoắt. Xạ thủ không theo kịp động tác của nó.

“Chết đi!”

Liễu Nguyệt Vân trảm xuống, đầu xác sống bay một vòng trên không trung, xác sống biến dị này mang hình hài một bé gái tiểu học, mặc một chiếc váy hoa nhuốm máu.

“Các ngươi mau tránh ra!”

Nàng lớn tiếng hô bật người nghiêng qua một hướng khác, là xác sống biến dị phun axit, những người phía sau hàng rào chưa kịp tránh gào lên, người tan chảy thành một bãi máu tanh. Đam Mỹ Hài

“Củng cố đoạn hàng rào vừa bị axit làm cháy.”

Nàng cố giữ bản thân bình tĩnh, xác sống mới chết hơn ba chục con, bên nàng đã chết gần bảy người. Toàn đội còn chưa đầy hai mươi người sống sót. Thiệt hại quá lớn, các nàng đều sẽ chết ở đây. Xạ thủ vẫn cố gắng bắn những con xác sống chui lọt qua rào nhưng số lượng đạn có giới hạn.

“Vào kho tiếp đạn.”

Hàng rào số lượng người bị giết ngày càng nhiều, một vài tên tội phạm đã bỏ chạy nhưng làm sao có thể thoát. Xác sống ùa vào, chúng bám vào nhau tạo thành một chiếc thang leo lên trên để giết xạ thủ, đạn chưa kịp ra người đã chết. Liễu Nguyệt Vân chém giết đến đỏ mắt. Nàng sắp tới giới hạn.

Từ nơi xa, âm thanh xác sống rống lên, đám xác sống ở trại giam đột nhiên dừng lại. Bọn chúng lũ lượt kéo nhau về. Những người còn sống cũng không dám manh động. Chờ bọn chúng đi hết, Liễu Nguyệt Vân nhìn xem những người bị xác sống cắn nằm trên mặt đất. Nàng đau khổ vung tay chặt đầu từng người.

Tên cảnh sát đem được hộp đạn ra, nhìn la liệt xác chết, hắn thấy đồng đội của hắn nằm dưới đất ho ra búng máu, làn da chuyển qua xanh xám. Ngày thường tên kia vẫn hay trêu chọc hắn, vậy mà nếu ăn không đủ còn nhường hắn ăn nhiều một chiếc bánh. Người bạn giờ đây chỉ còn là một xác sống vô hồn.

Trảm đao bay tới, máu văng lên mặt tên cảnh sát. Hắn ngã xuống đất ôm lấy xác cụt đầu của bạn mình gào khóc. Là do hắn quá chậm, đều tại hắn không thể cứu được bạn mình.

Liễu Nguyệt Vân mắt cũng đỏ bừng, nàng hít một hơi thật sâu bình ổn lại. Người sống chỉ còn lại 5, tính cả nàng.

“Chúng ta làm sao đây thủ trưởng?”

Một viên cảnh sát trèo xuống hỏi, hắn là cấp dưới trực tiếp dưới quyền của nàng.

“Đi tới khu biệt thự, chuẩn bị quân tư lương thực ngay lập tức. Chúng ta cần xuất phát trước trời sáng.”

Nàng hít một hơi thật sâu quay đầu vào trong căn cứ. Lăng Tú, nàng ta giỏi tới vậy, chắc chắn sẽ có cách cứu giúp được nàng.