Tận Thế Đệ Nhất Sủng

Chương 2: Tiểu bạch kiểm, anh là của tôi




Một lọ thuốc màu xanh lam lập tức xuất hiện trước mặt, Lâm Mạch Lộ cầm lấy lọ thuốc, cố gắng giữ bình tĩnh đi đến bên cạnh người đàn ông kia.

Thực ra cô vẫn rất sợ, sợ đối phương đột ngột tỉnh dậy rồi nhào tới cắn mình, nhưng khi nghĩ về nguồn gốc của lọ thuốc này...

Uống! Cần thiết phải uống cạn, không được chừa giọt nào!

Cô run rẩy bóp cằm người đàn ông kia bằng một tay, tay còn lại cẩn thận rót nước thuốc vào miệng đối phương, đảm bảo không có giọt nào tràn ra ngoài.

Chờ lọ thuốc đã thấy đáy, Lâm Mạch Lộ cảm giác gân xanh trên trán người đàn ông dường như đã dịu đi một chút, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thuốc phát huy tác dụng khá nhanh, chẳng mấy chốc thì làn da xanh xao của đối phương đã hồng hào trở lại, nhưng mà đôi môi vẫn tái nhợt, thoạt nhìn còn rất suy yếu.

Trong ánh sáng lờ mờ của đèn khẩn cấp, cô miễn cưỡng nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông kia.

Lông mày ngang, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt có một loại cảm giác cấm dục, không biết khi anh ta mở mắt ra sẽ trông như thế nào.

Không thể không thừa nhận, người đàn ông này thực sự rất trắng, không phải là do bị cắn, hẳn là bởi vì cha mẹ của anh ta có gen tốt.

Rất đẹp trai, là mẫu người mà cô thích.

Nhìn thấy đặc thù thi hóa trên người đối phương dần dần lui đi, lúc này Lâm Mạch Lộ mới thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài cửa sắt vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và tiếng tru của bọn tang thi, bên tai là tiếng hít thở đều đặn. Có một người ở bên cạnh, cô cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Dù sao chỉ cần cô sống sót qua hai mươi bốn giờ này thì có thể trở về nhà rồi, mọi chuyện ở đây đều không liên quan gì đến cô.

Nghĩ đến đây, Lâm Mạch Lộ bỗng thấy thư thái hơn rất nhiều.

Cô lại nhìn người đàn ông bên cạnh, ngứa tay mà sờ soạng mặt của anh ta, khẽ nói:

"Tiểu bạch kiểm à, mệnh của anh là do tôi dùng hai mươi sáu giây của mình để đổi về, anh là của tôi đấy nhé."

Người đàn ông uống thuốc xong nhưng vẫn còn ngủ say, tinh linh Bang Bang giải thích rằng đó là do thể lực của anh ta đã bị tiêu hao quá nhiều trong quá trình thi hóa, cho nên cơ thể cần có thời gian để tự phục hồi.

May mà hiện tại nhà kho dưới lòng đất vẫn còn tính là an toàn, hơn nữa vận khí của bọn họ không tệ lắm, bên trong còn có vài thùng nước và đồ ăn nhẹ, cho nên tạm thời không cần lo lắng vấn đề sinh tồn.

Nhược điểm duy nhất là nơi này quá nóng, lúc này hệ thống điện lạnh của trung tâm thương mại đã bị tê liệt hoàn toàn, nhiệt độ tầng hầm tăng vọt đến ba mươi độ.

Lâm Mạch Lộ chỉ có thể cố gắng uống nhiều nước hơn một chút, đồng thời cứ cách nửa giờ thì lại đút cho người bên cạnh một ngụm nước.

Rốt cuộc thì đây là người mà cô đã dùng "dương thọ" của mình để cứu trở về, Lâm Mạch Lộ đột nhiên cảm thấy mình hẳn là nên có một chút trách nhiệm.

Vì vậy trong khoảng thời gian còn lại, cô cẩn thận phân loại đồ ăn trong kho hàng, mấy thứ như bánh mì có nhân, sữa lên men chắc chắn là không thể dùng được, ở nhiệt độ này thì chúng nó đã nổi mốc xanh cả rồi.

Nước khoáng, mì ăn liền, đồ hộp gì đó nên chuẩn bị nhiều một chút, tất cả đều để trong tầm với của đối phương, lỡ như anh ta tỉnh dậy mà vẫn còn suy yếu không thể cử động được thì cũng không đến mức bị chết đói.

Sau khi an bài mọi thứ xong xuôi, Lâm Mạch Lộ ước tính thời gian đã gần hết, cho nên thành thật ngồi đợi về nhà.

Cô thề sau khi trở về sẽ không bao giờ đọc tiểu thuyết nữa, mà dù có đọc thì cũng chỉ tìm những thể loại như "Cô vợ nhỏ của tổng tài tỷ phú" mà thôi!

Lại nói tiếp, thể loại tận thế không phải là sở thích của cô, bởi vì không có gì để đọc cho nên cô chọn đại một cuốn trong mục lục của các tác giả quen thuộc, nhưng mà vì đó không phải là đề tài yêu thích cho nên cô chỉ đọc qua loa.

Chính vì vậy mà đến bây giờ Lâm Mạch Lộ vẫn không biết mình xuyên qua thời điểm nào và đang ở đâu, người đàn ông bên cạnh lại là ai, tất cả đều khiến cô mờ mịt.